"Dù bị đau đớn quằn quại, tôi vẫn tha thiết yêu thương trần gian điên dại này"



Sau chuyến công tác dài ngày ở tỉnh, tôi trở về thành phố. Một số thứ nhặt nhạnh từ đặc sản của những vùng đất đã qua được gói ghém làm quà cho anh. Tôi mường tượng khuôn mặt anh trong nỗi nhớ.

Hẳn anh đang dành sẵn một bữa tiệc nho nhỏ dành cho hai người với hoa, nến và rượu. Anh thường thế. Hay có thể là món quà bất ngờ nào đó dành cho tôi. Chồng tôi là kiểu đàn ông thích sự lãng mạn. Anh luôn làm tôi cảm thấy mình là kẻ hạnh phúc nhất trên đời. Tôi vội vã trên chuyến xe một cách ngu ngốc, quên mất mình không phải là tài xế.

Ba lần nhấn chuông cửa. Đón tôi ở cổng không phải là khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ mà là bà giúp việc với khuôn mặt nhăn nheo, đau đáu. Tôi thắc mắc. Khuôn mặt già nua kia càng đau đáu hơn. Bà giúp việc ôm vai tôi dỗ dành như dỗ đứa trẻ lên ba nào đó. Tôi ngơ ngác, không hiểu đã có chuyện xảy ra.

Ba ngày sau khi tôi đi, anh cũng vội vã thu dọn vài bộ quần áo và cũng đi. Những chiếc áo tôi mua tặng anh vẫn nằm ngăn nắp trong tủ. Lá đơn xin ly hôn được viết bằng loại giấy màu hồng được đặt ngay ngắn trên bàn, bên dưới cành hoa hồng giờ đã héo. Cuộc chia tay lãng mạn, đúng theo tính cách của anh. Cố bình tĩnh, tựa đầu vào lòng bà giúp việc, tôi đọc lá đơn. Lá đơn được viết trong sự trốn chạy của anh. Rất chễm chệ và ngạo nghễ, dòng chữ "Chúng tôi không hợp nhau" nằm trên tờ giấy. Khá nổi bật khi nó được viết bằng mực đen. Tôi cười chua chát lần thứ hai. Anh không thể đưa ra một lý do nào khác cái lý do nhàm chán nằm trong hơn năm mươi phần trăm các đơn xin ly hôn ư? Anh đã khó khăn để viết nó.

Nét chữ run run. Anh không dám viết nó khi có tôi. Anh sợ mình không làm được điều đó. Tôi biết. Anh đã chẳng bảo, em cứ như thế này thì biết đến bao giờ anh ngừng yêu em được đây. Anh bảo, chỉ có tôi mới hiểu và thông cảm với anh. Chỉ có em thôi em ạ. Em là nửa mảnh ghép hoàn chỉnh của vòng tròn anh. Thế mà bây giờ, chúng tôi không hợp nhau? Lẽ ra anh nên tốn một ít chất xám nữa để biện minh lý do. Chẳng hạn anh không thể chấp nhận những chuyến công tác dài ngày của tôi. Chẳng hạn không thể chấp nhận được một cô vợ mang khuôn mặt trẻ con, chỉ biết việc yêu anh. Hay là ti tỉ lý do gì đó.

Tôi đặt lá đơn lại vị trí cũ. Cố bình thản, tôi rời khỏi lòng bà giúp việc và bước vào nhà tắm. Bà giúp việc lóng ngóng, tay chân ngơ ngẩn đánh đổ đồ đạc. Có lẽ bà chưa chứng kiến cuộc ly hôn nào như thế. Ít ra phải có trận cãi cọ nào đó, hay là đánh đập, chửi rủa nhau như vợ chồng những đứa con bà. Bà về đây ở ba năm và chưa chứng kiến điều đó bao giờ. Thế thì thật quái lạ? Tôi nghe bà lẩm bẩm, ly hôn của những người có học thật là kỳ quặc. Đến cả tôi còn không thể tin nữa là bà.

Còn một mình với chiếc gương to trong phòng tắm, tôi nhìn lại mình. Hơi nước bám vung vãi trên lớp kính. Hình ảnh không rõ ràng nhưng tôi biết mình vẫn như ngày xưa. Mọi người bảo tôi không đẹp sắc sảo nhưng lại thu hút người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đôi mắt tròn vo, ngây thơ lạ lùng. Đôi mắt chỉ cần nhìn người ta thôi đã khiến người ta thấy mình bủn rủn tay chân, chùng ngay ý nghĩ tội ác trong đầu. Anh bảo, thích nhìn tôi cười. Nụ cười ngây ngô trẻ con, xoa dịu mọi mệt nhọc từ người khác. Ở công ty, giám đốc đặc cách tôi lên làm ở phòng kinh doanh với những chuyến gặp gỡ các đối tác quan trọng cũng bởi cái khuôn mặt "ngây thơ, lừa thiên hạ của em" ấy. Và anh yêu tôi hơn sau những lần cãi nhau hay giận dỗi. Chẳng có ai giận chồng như em đâu, ngốc ạ! Khi giận, tôi trút nỗi giận khi nằm cạnh anh. Vùi đầu vào vai anh và cứ thế vẩu môi lên, kèm theo những lời giận dỗi. Có khi cấu vào vai anh sau đó lại xuýt xoa sợ làm anh đau. Giống một cô bé đang nũng nịu hơn là một người vợ đang giận chồng. Phụ nữ như em là đáo để lắm đấy. Vậy thì không phải anh chia tay tôi để đến với người con gái khác xinh đẹp hơn tôi, tuyệt vời hơn tôi. Thà rằng là như thế, thà rằng có cô gái nào đó khiến anh xa tôi, tôi sẽ nhẹ nhõm hơn. Ít ra cũng có lý do. Đằng này... tôi không hiểu gì cả. Không có sự giải thích nào dành cho tôi.

Lá đơn vẫn nằm đó. Cánh của bông hoa hồng đã rời nhau ra, rải rác biến thành màu xám nằm trên lá đơn. Tôi liên tưởng đến bàn tay anh đang rời tôi. Như những cánh hoa kia. Anh không về, cũng không có cuộc điện thoại nào hối thúc bắt tôi phải ký nhanh vào lá đơn. Tôi thay số điện thoại mới. Một nick mới trong Yahoo. Anh đã từng bảo rằng chúng tôi là duyên phận của nhau. Trước tôi, anh đã yêu một vài người con gái khác. Nhưng khi gặp tôi thì anh biết, đó là duyên phận. Là tình yêu thật sự của nhau. Nếu là duyên phận thì giữa thành phố thực hàng triệu người này, chúng tôi sẽ gặp lại nhau. Và giữa ma trận trong thế giới ảo, chúng tôi cũng tìm thấy nhau, như đã từng. Tôi tập thêm thói quen online đêm. Gặp một vài người bạn quen. Họ bảo, chúng tôi là những người điên. Chẳng ai lại chối bỏ hạnh phúc ngu ngốc như thế.

Không có anh, tôi tập một số thói quen và thay đổi một vài thứ. Buổi tối, lang thang ở vài quán cà phê, chui vào một góc và ngồi suy ngẫm về tất cả. Bất chấp cái nhìn dò hỏi của những đôi tình nhân dành cho mình. Hy vọng trong một góc quán, một lần nào đó, tôi sẽ gặp anh đi cùng cô gái nào đó. Khi đó, tôi sẽ đủ dũng cảm, đủ lý do ký vào lá đơn kia. Không có anh.

Tôi tập thói quen đi làm bằng xe buýt vào sáng sớm. Chuyến xe đặc biệt của những con người thích tĩnh lặng tuyệt đối. Mỗi người từ một thế giới khác nhau những lại mang điểm chung khi tụ về một chỗ. Tôi lại tập thêm thói quen quan sát những khuôn mặt trên chuyến xe quen thuộc hàng ngày. Ông già ở hàng ghế thứ ba luôn mang vẻ cau có, đăm chiêu nhìn qua cửa sổ. Đôi khi lại văng tục chửi rủa gã nào đó vô ý thức ở dưới đường. Cô gái ngồi ở hàng đầu đối diện tôi thì luôn vờ chúi mũi vào tờ báo nhưng luôn lén lút nhìn lên khi có khách bước lên xe. Cô gái vẫn còn trẻ và đang tìm kiếm điều gì đó. Tình yêu lãng mạn trên xe buýt chẳng hạn? Người ta vẫn hay viết về mối tình như thế và cô có quyền chờ đợi hay hy vọng. (Hơi điên rồ khi mong chờ điều đó. Tôi thoáng nghĩ).

Đèn đỏ. Xe dừng ở những ngã tư. Tôi nhìn những khuôn mặt bên dưới kia qua lớp kính. Những thứ này, tôi chưa từng thực hiện. Khi đã thực hiện lại thấy lạ lẫm, thích thú. Ngày trước, ở những chỗ như thế này, tôi luôn cố tìm cách thoát khỏi đám đông ngột ngạt này. Giờ lại muốn kẹt xe hay là thời gian cho đèn đỏ kéo dài hơn. Tôi tự hỏi, có khi nào anh nằm trong những con người đang chen chúc ở ngã tư kia. Liệu có khi nào vô tình chúng tôi đã lướt qua nhau? Không! Nếu có, duyên phận sẽ đưa chúng tôi lại với nhau. Như anh vẫn nói. Chúng tôi yêu nhau sau vài lần chat trên mạng và khi gặp nhau thì duyên phận đã gắn kết chúng tôi lại.

Một sáng, như mọi ngày. Ở trạm xe buýt gần khúc cua thứ hai, xuất hiện vị khách mới. Theo thói quen mới tập, tôi ngước lên nhìn vị khách mới chung chuyến xe với mình. Gã đàn ông mang khuôn mặt nghệ sĩ, vẻ bất cần. Gã nhã nhặn xin ngồi xuống cạnh tôi. Tôi gật nhẹ. Cô gái ở bên cạnh ngước lên nhìn gã rất lâu. Ánh mắt lóe lên tia sáng lấp lánh. Tôi nhìn gã. Kiểu đàn ông như gã rất có sức thu hút với phụ nữ.

Buổi sáng có gã, chuyến xe trở nên đi sai lệch với quỹ đạo của nó. Gã xin ông già cau có một điếu thuốc, trò chuyện về vài vấn đề thời sự. Như ông, gã văng tục vài câu. Khuôn mặt cau có kia giãn ra nhanh chóng. Gã tặng cô gái một tờ báo vào mỗi sáng. Tôi nghĩ, không cần thiết lắm. Giờ cô ấy thích nhìn khuôn mặt gã hơn là vờ chúi mũi vào tờ báo. Tôi cười thầm. Cô ta sẽ yêu gã mất.

Gã trò chuyện với tất cả mọi người. Riêng tôi. Gã giữ khoảng cách tuyệt đối. Hình như không nỡ quấy nhiễu phút giây yên lặng của riêng tôi. Với tôi, hình như mọi người luôn luôn "không nỡ". Cả chồng tôi, cả gã. Tôi quay sang gã, bâng quơ một vài điều. Gã nói chuyện khá thú vị. Văn chương, về cuộc sống, về tất cả. Tôi yên ổn với thói quen trò chuyện với gã mỗi ngày.

Hai tuần sau thì không có gã trên chuyến xe nữa. Ông già cau có bảo với chúng tôi gã bị điên. Đấy là nghe người ta nói thế. Gã đang làm việc ở một công ty lớn, tiền lương tính bằng đô la, tự dưng lại xin nghỉ việc. Sau đó thì lại chia tay với cô bạn gái xinh đẹp. Suốt ngày đi lang thang trên những chuyến xe buýt bắt chuyện với mọi người như thế. Cô gái lắng nghe chăm chú. Ánh mắt tiếc rẻ. Suýt nữa thì yêu một gã điên.

Tôi xuống xe ở một trạm xe buýt khác. Không còn muốn lặp lại quy trình xưa cũ của tuyến xe ấy nữa. Ở trạm xe buýt khác của buổi tối. Tôi run rẩy dưới những đợt nước mưa. Ánh đèn vàng vọt ôm ấp mưa. Vô tình thôi, tôi gặp gã bước xuống từ một chuyến xe khác. Gã đứng cạnh tôi. Im lặng rất lâu. Tôi giấu hai bàn tay vào ống tay áo. Bất giác, tôi muốn được nói gì đó. Những điều tôi đã trải qua. Tôi ngồi cạnh gã, và cứ thế nói trong thều thào hơi thở. Gã gẩy một bản nhạc bằng cây đàn đã sũng nước mưa. Gã bảo, gã đang bắt đầu tập đàn. Tôi không rành lắm về đàn nhưng thấy những âm thanh ướt nước mưa ấy rất hay. Kết thúc câu chuyện và kết thúc bản guitar ấy, tôi mở lời.

- Tôi nghĩ, anh nên tìm một bác sĩ tâm lý nào đó. Tình trạng của anh không đến nỗi nào.

Nói chuyện với người điên không phải dễ dàng. Biết đâu gã sẽ phẫn nộ, sẽ làm gì tôi. Tôi hơi co người lại. Trái lại, rất bình tĩnh, gã đặt cây đàn xuống đất, nhẹ nhõm, gã nói:

- Ai cũng bảo tôi điên. Nhưng tôi thấy điên như tôi lại tốt. Tôi không muốn lặp lại những quy trình xưa cũ. Công việc, tình yêu hay bất cứ cái gì cũng đừng nên xưa cũ. Như thế, một ngày mình sẽ chán chính mình. Mỗi ngày, nên cho phép mình có vài phút điên rồ.

- Chồng cô cũng là người điên giống tôi.

- Cô có dám điên như tôi không? Tôi dám cá là không!

Gã thách thức nhìn tôi. Không hiểu sao tôi lại gật đầu.

Tôi trở về nhà trên một chuyến xe khác cùng với những hành khách khác. Tôi bắt chuyện với vài người. Tôi muốn được điên. Theo cách của anh. Theo gã. Tôi đặt bút ký vào lá đơn. Có lẽ, anh cũng không muốn lặp lại quy trình xưa cũ như gã. Bắt đầu từ một kết thúc biết đâu lại tốt hơn.

Tôi bấm số điện thoại của anh.

(Theo Thanh Niên Tuần San)




Có một cậu bé đang chơi ở đống cát trước sân. Khi đào một đường hầm trong đống cát, cậu bé đụng phải một tảng đá lớn. Cậu bé liền tìm cách đẩy nó ra khỏi đống cát.
Cậu bé dùng đủ mọi cách, cố hết sức lực nhưng rốt cuộc vẫn không thể đẩy được tảng đá ra khỏi đống cát. Đã vậy bàn tay của cậu còn bị trầy xước, rướm máu. Cậu bật khóc rấm rứt trong thất vọng.
Người bố ngồi trong nhà lặng lẽ theo dõi mọi chuyện. Và khi cậu bé bật khóc, người bố bước tới: "Con trai, tại sao con không dùng hết sức mạnh của mình?".
Cậu bé thổn thức đáp: "Có mà! Con đã dùng hết sức rồi mà bố!".
"Không, con trai - người bố nhẹ nhàng nói - Con đã không dùng đến tất cả sức mạnh của con. Con đã không nhờ bố giúp".
Nói rồi người bố cúi xuống bới tảng đá ra, nhấc lên và vứt đi chỗ khác.


Bạn thân mến, bạn là người có cá tính mạnh mẽ? Bạn rất tự lập? Điều đó thật đáng quí! Nhưng bạn đang có những "tảng đá lớn" cần phải giải quyết. Và bạn nhận thấy mình không đủ khả năng để loại bỏ nó?
Trong cuộc sống không phải lúc nào người ta cũng có thể tự mình làm được hết mọi việc. Sức mạnh của mỗi chúng ta còn nằm ở những người thân, bạn bè - những người luôn quan tâm, lo lắng và sẵn lòng giúp đỡ chúng ta.





Những hành khách trên xe buýt nhìn một cách thông cảm một người phụ nữ trẻ xinh đẹp với một chiếc gậy màu trắng làm vật chỉ đường. Cô ấy trả tiền vé rồi dùng bàn tay chạm vào từng dãy ghế để tìm chỗ ngồi. Sau đó cô ngồi xuống, đặt túi xách lên đùi và tựa chiếc gậy vào thành ghế.

Ðã một năm trôi qua kể từ ngày Susan, tên người thiếu phụ, trở nên mù lòa. Một sự chẩn đoán sai lầm trong y học đã cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô, đưa cô vào thế giới của đêm tối, giận dữ, thất vọng và tự ti. Tất cả cô đều trông chờ vào Mark, người chồng yêu quý của mình.Mark làm việc ở hãng hàng không quốc gia. Anh yêu vợ chân thành. Khi nhìn thấy nàng chìm dần trong sự ủ rũ và tuyệt vọng, anh rất đau lòng và quyết định giúp nàng trở nên tự tin và độc lập. Cuối cùng Susan cũng sẵn lòng trở lại làm việc, nhưng làm cách nào để nàng đến được sở làm? Nàng vẫn thường đi xe buýt nhưng bây giờ việc đi lại trên đường một mình khiến nàng rất hoảng sợ. Mark sẵn lòng đưa vợ đến sở làm mỗi ngày mặc dù nơi họ làm việc rất xa nhau. Lúc đầu điều ấy cũng an ủi được những nỗi đau mà Susan phải gánh chịu cũng như khiến Mark cảm thấy mình không là người vô dụng. Về sau, Mark thấy mình cần phải sắp xếp lại mọi thứ và anh nhận thấy Susan phải đi xe buýt trở lại, không thể suốt ngày nàng cứ dựa dẫm vào anh. Anh muốn vợ phải độc lập và tự tin như ngày xưa. Ðiều này đã khiến Susan giận dữ như thế nào và nàng cho rằng Mark đang dần bỏ rơi mình. Nàng đã khóc thật nhiều. Trái tim Mark đau nhói khi nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng nhưng anh muốn nàng phải cứng rắn hơn, phải chấp nhận hoàn cảnh mà vẫn vui sống. Một vài ngày đầu, Mark dạy nàng cách bước lên xe buýt và sử dụng những giác quan khác để thích nghi với điều kiện sống hiện tại. Ðiều đó càng làm Susan cảm thấy khổ sở. Nàng luôn cảm thấy mình vô dụng và bị bỏ rơi khi phải một mình đối diện với thế giới hỗn độn bên ngoài mà không có sự che chở của người chồng thương yêu.

Mọi việc ban đầu rất khó khăn cho Susan nhưng cô cũng dần quen và thích nghi được. Một buổi sáng nọ, Susan vẫn đi làm như mọi khi và lúc cô đưa tiền vé, người tài xế nói: "Tôi cảm thấy ganh tị với cô đấy". Susan không chắc người tài xế đang nói với mình. Có ai trên đời này lại đi ganh tị với một người luôn phải chật vật với cuộc sống không như những người bình thường khác. Cô hỏi một cách tò mò: "Ông đang nói chuyện với tôi ư? Tại sao ông lại ganh tị ?".Người tài xế trả lời: "Chắc cô cảm thấy rất hạnh phúc khi người khác quan tâm chăm sóc nhiều đến như thế". Susan lắc đầu: "Tôi không hiểu ý ông". "Ôi, cô không biết à? Cứ mỗi sáng, tôt thấy một người đàn ông rất đẹp trai đứng ở góc đường nhìn cô xuống xe buýt và băng qua đường. Anh ta đứng đó để chắc chắn rằng cô qua đường một cách an toàn và chỉ lái xe đi khi bóng cô khuất nơi văn phòng làm việc. Anh ta vẫn thường nhìn cô một cách trìu mến và mỉm cười với cô. Cô thật là một người phụ nữ may mắn".

Tình yêu không là một đồ vật để bạn có thể nhìn hoặc cầm nắm mà phải được cảm nhận bằng trái tim. Ðôi khi sự yêu thương vô điều kiện không thể hiện ra bên ngoài nhưng nó lại nồng nàn và sâu lắng hơn bao giờ hết.




Trình làng trình chạ
Thượng hạ tây đông
Tứ cảnh hoà trung
Nghe tôi giáo trống
TÙNG ...TÙNG... TÙNG

Trướng không phong động
Cũng bởi trống tồi
Làng đã vào ngồi
Tôi xin diễn tích ...


Nhà văn nhà báo nhà giáo nhà đài
Bốn nhà cộng lại bằng hai nhà...nghèo .

Gần hai chục năm trước đây ở ngoài Bắc cũng như ở trong Nam khi mà một số ngành nghề được ưu đãi nên sinh viên khi mới tốt nghiệp đều được trọng dụng, nhưng có một số ngành nghề ít được Nhà Nước quan tâm thì người tốt nghiệp xong đều phải hoặc là học lại ngành nghề khác hoặc phải chọn một nghề bạc bẽo đúng với sở học của mình. Lúc đó, mọi sinh viên đều đua nhau thi vào các trường Đại học Bách Khoa và Tổng Hợp vì sau khi tốt nghiệp xong đều được các ban ngành tuyển dụng liền. Thời bấy giờ có câu thơ như sau:

Nhất quỷ Bách Khoa,
Nhì ma Tổng Hợp.


Nhưng chỉ độ năm năm sau tình trạng trên không còn như thế nữa vì nhu cầu đất nước lại đòi hỏi nhiều y bác sĩ, dược sĩ và kỹ sư nên sinh viên lại đua nhau thi vào các trường Đại học Y, Dược và Bách Khoa. Chỉ có những sinh viên không đủ điều kiện theo học (chẳng hạn như nghèo cần kiếm tiền ngay, hoặc không bền gan theo đuổi sáu bẩy năm trời trên ghế nhà trường…) thì đành theo học những ngành như Nông Nghiệp, Bưu Điện, Sư Phạm… Thời này lại có câu thơ sau:

Nhất Y, nhì Dược,
Tạm được Bách Khoa,
Bỏ qua Sư Phạm.


Nhưng sau khi Mỹ bãi bỏ lệnh cấm vận thì mọi người đua nhau học Anh văn để có thể đi làm cho những văn phòng nước ngoài với mức lương khá cao, hoặc học Điện Toán để dễ làm việc cho những cơ sở thương mại, hoặc Kinh tế để kinh doanh và học Luật để biện hộ cho những gian thương. Thời này lại có câu thơ như sau:

Nhất Anh, nhì Tin,
Tam Kinh, tứ Luật.


Sau đó nhiều trường Đại học mở thêm những khóa luyện thi vào Đại học, hoặc trường cấp 2 mở những lớp luyện thi tốt nghiệp phổ thông… nên học sinh đua nhau đi học thêm. Với học sinh lớp 10 và 12 thì có thể tự đạp xe đạp đi một mình, nhưng với những học sinh lớp 5 hay 6 trở lên thì phụ huynh phải hàng ngày chở đi chở về làm phố xá vào những giờ cao điểm đông nghẹt xe cộ. Tuy nhiên chỉ có một số giáo viên cấp phổ thông và giáo sư Đại học nổi danh mới kiếm tiền như nước nhờ những khóa luyện thi. Học sinh theo học đông vì những khóa học này thường dạy bài tủ vì bất cứ kỳ thi tuyển nào cũng có một hai đề mà học sinh đã được Thầy Cô mách bảo. Nhà trường cũng biết cách kinh doanh bằng cách cho thuê “mặt bằng” và địa điểm giữ xe cho những lớp luyện thi. Do vậy, những giáo viên và giám thị không dạy thêm được thì được bố trí thay phiên nhau coi giữ xe cho học sinh để kiếm tiền chi dụng thêm. Nhiều khi tiền giữ xe mỗi tháng cũng gần bằng một phần tư số lương ba cọc ba đồng! Nhưng nói chung, tình trạng trên chỉ xảy ra ở những thành phố lớn; còn ở nông thôn thì tình trạng càng bi đát thêm vì học sinh không chịu theo học “phụ đạo”: tiền học thêm hay luyện thi cho mỗi học viên có khi bằng một phần ba tiền lương một giáo viên. Do vậy mới có câu thơ sau đây:

Thầy giáo tháo giầy đi chân đất,
Nhà trường nhường trà uống nước sôi.


Khi còn trong chế độ “bao cấp” mà mọi người được hưởng theo “tem phiếu” thì nhà giáo là người khổ nhất vì không có điều kiện để “phe phẩy.” Tất cả mọi thứ đều trông vào đồng lương. Mỗi năm giáo viên được cấp tiền để may đồng phục, nhưng số tiền được cấp quá ít ỏi chỉ để giáo viên mua vải may 1 chiếc áo mà không có quần vì phải mua theo giá chợ đen. Do vậy mới có bài thơ sau đây:
Nửa đêm, ngực mới hỏi đùi:
“Tao có áo rồi, mày có gì chưa?”
Ngực hỏi thì đùi xin thưa:
“Mày thì được áo, tao chưa được quần.”


Để khuyến khích tinh thần “tôn sư trọng đạo” trong giới học sinh, Nhà nước đã lấy ngày 20 tháng 11 hàng năm là ngày Hiến chương các nhà Giáo nên mọi trường học (từ Nhà trẻ, Mẫu giáo, trường cấp 1 và cấp 2 và cả Đại học) trên toàn quốc đều phải tổ chức linh đình. Trong dịp này nhà trường thường chăng đèn kết hoa, họp liên hoan và ca hát nhớ ơn việc “trồng người.” Theo chỉ thị của Nhà nước thì tất cả học sinh (dù bé hay lớn) cũng đều phải tặng Thầy Cô mỗi người một bông hoa. Chỉ cần một học sinh tặng Thầy Cô 1 bông hoa là đủ tỏ tấm lòng tri ân Thầy Cô. Do đó, trong dịp này hoa vừa khan hiếm và rất đắt. Trong ngày này Thầy Cô mang về nhà cả bó hoa tươi để bày trong nhà được 1 ngày rồi sau đó phải vứt vào sọt rác. Tục lệ này lan vào trong Nam sau ngày 30.4.1975. Nhưng người Nam vốn tính thực tế vì nhận thấy việc tặng bông có vẻ “quý phái dởm” và vô ích nên sau đó vài năm đa số phụ huynh học sinh ở thành phố đã sửa đổi lại cho phù hợp với thực trạng của giáo viên. Họ đã mua đồ gia dụng để tặng Thầy Cô nhân ngày Hiến Chương các nhà Giáo. Chỉ ở thôn quê mới có lệ biếu Thầy Cô những sản phẩm từ nông trại như trứng gà, trái cây… Sau đây là một bài thơ điển hình:

Hôm nay ngày Giáo Hiến Chương,
Em ngồi em nghĩ mà thương Cô Thầy.
Nhà em có chĩnh tương đầy,
Em xin đưa biếu mỗi Thầy một chai.
Thầy Chủ nhiệm thì biếu hai,
Ăn xong, Thầy bán ve chai bộn tiền.
He he, lâu lắm rùi mình không nghịch trò này. Giờ có hứng thú ngồi làm ảnh 3D nghịch chơi. Tớ sẽ có quà cho 3 bạn nào nhanh nhất nhìn ra nội dung bức ảnh tớ vừa làm dưới đây.






Ngày còn em bên tôi đời là xuân với vạn câu cười.
Ngày còn em bên tôi trăm niềm vui nhớ thương hờn dỗi
Ngày còn em bên tôi ngày còn nghe yêu dấu lên môi.
Tiếng đẹp lời êm trên môi, có gì đẹp hơn em ơi !

Ngày còn em bên tôi là còn mơ với mộng trong đời
Ngày còn em bên tôi trăng còn soi bước đôi về tối
Ngày còn em bên tôi, ngày còn nghe câu hát lên khơi
Gió lộng chiều ru chơi vơi, ước mộng tìm phút mê đời

Ngày em đến bên tôi lần cuối
Mắt lệ nhòa tiếng phân ly,
Khóc một lần cho mãi mãi
Xa nhau từ đây thôi hết rồi mơ ước xưa...

Để rồi em xa tôi trời vào thu lá đổ ngập lòng
Để rồi em xa tôi cho mùa đông tuyết dâng ngập lối
Còn gì đây em ơi ! còn lại đây trong phút giây thôi
Giữ đời lời cuối cho nhau kỷ niệm mình thuở ban đầu.








Saturday November 17, 2007 - 04:47pm (ICT)





Adam học lập trình

(Bài thơ này hay ghê, mình thích mê )

Thủa ấy Adam học lập trình
Nghĩ ra thuật toán rõ là kinh
Soạn code tạo ra người trong mộng
Đẹp xinh, trí tuệ, lại yêu mình.

Ròng rã 3 năm mỗi sớm chiều
Adam soạn code tạo người yêu
Hình nàng anh load trong file ảnh
Thêm hàm tình cảm, thêm hàm yêu.

Nàng đầu xinh đẹp tựa tiên sa
Mắt đưa duyên thắm miệng tươi là
Tội mỗi khi thêm hàm trí tuệ
Lỗi hoài, Dump mãi, Bug chẳng ra.

Nàng hai một thiếu nữ tóc vàng
Dày công chàng viết code đoan trang
Khi chàng Bug phải hàm suy nghĩ
List cứ phi ra mấy trăm chàng.

Nàng ba mô típ thật thông minh
Trí tuệ cao siêu, đẹp tính tình
Tội mỗi lần đầu khi kiến diện
Ngỡ rằng "VÔ DIỆM" mới hồi sinh.

Bực mình vác code hỏi chuyên gia
Bill Gate xem xong mới thực thà
Cái này mà để cho ngồi viết
Có đến mười năm cũng chẳng ra.

Cho đến ngày kia gặp EVA
Cô bé lọ lem ở gần nhà
Thế mà chàng lại yêu tha thiết
Giật mình chàng mới hiểu dần ra.

Yêu người đâu phải quá cao xa
Là phải thông minh phải mặn mà
Hạnh phúc rất gần trong giản dị
Hãy yêu cái đẹp ở gần ta.


***

Chuyện tình qua Modem

Chàng không thể nhìn nàng qua modem
Chàng không thể hôn nàng qua bàn phím
Chàng không thể nắm tay nàng âu yếm.
Chỉ nói “yêu em” và cứ thế Enter


Và hai người cứ yêu thế trong mơ
Trong chiếc khung con mỗi lần hội thoại
Đêm cứ càng khuya họ càng mê mải
Nói chuyện trăng sao mật ngọt thiên đường .

Nàng ở bên này 9 nhớ 10 thương
Chàng ở bên kia ngày đêm trông đợi
Ngồi trước keyboard gõ hoài không mỏi
Tình yêu tiếp thêm sức mạnh phi thường.

Nàng hỏi chàng “Anh cứ nói yêu thương
Thế mà bỗng anh biến đi đâu mất?
Chàng vội vã: “Ơ kìa anh nói thật
Anh bị out, vừa lập tức log vào“

Họ cứ yêu nhau như mận yêu đào
Ôm computer mỗi ngày vài tiếng
Chát mãi, chát hoài mà không hết chuyện
Tình cứ theo năm tháng vơi đầy.

Và bên kia trái đất vẫn quay
Qua chiếc modem mối tình đầu vẫn nở
Cũng lắm gian truân, cũng nhiều trắc trở
Cũng “I LOVE YOU” rồi cứ thế Enter

Tình yêu modem cũng đẹp như thơ
Khác chi truyện Romeo thời hiện đại
Cuối tháng cầm tờ hoá đơn điện thoại
Chàng Romeo… cảm thấy hơi buồn.

***

Hai vợ chồng làm cùng ngành IT. Ðêm tân hôn của họ thật thơ mộng. Họ nói với nhau đủ chuyện từ chuyện yêu đương, gia đình, bè bạn, nghề nghiệp…

Anh chồng ôm vợ âu yếm rồi đọc thơ:
Máy mới ơi em phải in thồn (install)

Chị vợ cùng nghề, nghe chồng đọc liền ứng khẩu đọc tiếp luôn:
Key này cờ rách (crack) thiếu gì hông?

Anh chồng nghì chặt vợ vào lòng mình đọc luôn câu thứ ba:
Này lên này xuống ... cài cho sướng

Chị vợ sung sướng đọc câu thơ trong tiếng thở:
Máy vâm như thể lửa phải cồn

Vài năm sau…

Cô vợ đọc:
Máy nhà đã cũ phải không anh?
Chẳng thấy say sưa kích (click) trong mành
Đêm đêm đâu rồi người rê chuột
An can trô del vẫn để dành (Alt + Ctrl + Del)

Anh chồng ngâm nga:
Thời đại ai ti (IT) máy lên đời
Com bai (combine) ngàn thứ, lắm đồ chơi
Máy nhà ọt ẹt dùng không sướng
Treo rồi ri tát (restart) chán cả người

Cô vợ thanh minh:
Máy nhà tuy chậm, cả hay treo
Nhưng mà update sẽ nhanh vèo
Pờ lắc in (plugin) đây còn chỗ cắm
Cắm xong rồi chạy êm một lèo.

Anh chồng lầu bầu:
Đúng còn chỗ cắm Pờ lắc in
In rồi lắc máy cũng muốn tèo
Ì à ì ạch lên lại xuống
Tháo ra rồi thấy mất vài dăm (jumper)

Trong khi đó, cụ hàng xóm nghe được 2 vợ chồng đối đáp bèn lẩm nhẩm:
Máy cũ anh mua chẳng muốn xài
Hay nhường tôi cái, học ti ai (IT)
An, can trô, del tôi chưa biết
Chuột di cũng chẳng rõ ngắn dài




Lá lìa cành là vì gió cuốn đi... hay là vì cây không giữ lại? Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó, điều đầu tiên... hãy yêu người đó trước đã.

Cây
Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với 5 cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngoại hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương, thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không ngỏ lời với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi yêu nhau rồi, những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy sẽ tan vỡ. Một phần tôi lo tin đồn về các mối quan hệ tình cảm của tôi sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi. Vì thế tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Cô ấy đã ở bên cạnh tôi suốt 3 năm và luôn nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác. Tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó.
Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói: "Cứ tự nhiên" trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn 1 tiếng.
Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy, cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy và cô ấy đã nhìn tôi với ánh mắt thật sự ngỡ ngàng. Khi đó, tôi không buồn quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái mình.
Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.
Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy. Sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi muốn chia tay. Còn cô ấy cũng nói cho tôi là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người rất tốt, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.
Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi. Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc. Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì tôi, khi tôi không chịu hiểu cảm giác của cô ấy?
Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái tin nhắn được gửi 10 ngày sau đó, nó nói: "Lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại? ".

Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm. Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, nhưng không phải bạn trai mà chỉ là bạn bình thường. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có, sự ghen tỵ. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. Sau đó 2 tháng họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác.
Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi. Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao lại đau khổ như vậy? Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết ước muốn của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được. Bởi vậy tôi không thể mở lời.
Mặc dù vậy, tôi vẫn muốn được ở bên anh ấy, quan tâm, chăm sóc và yêu anh ấy. Tôi hy vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi. Cũng giống như việc đợi điện thoại của anh ấy mỗi đêm và mong anh ấy gửi tin nhắn cho mình. Tôi biết cho dù bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Do đó tôi đã chờ anh ấy 3 năm. Thật là một quãng thời gian dài và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi. Anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn. Cuối cùng tôi đã rời cành cây và cái cây cũng chỉ cười mà không hề giữ tôi ở lại.
Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại?

Gió
Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng một tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó, một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trưởng. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô. Còn khi anh nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy rạng rỡ. Từ đó, nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.
Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy có gì đó trống vắng. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình. Hôm ấy, đội trưởng cũng không tới. Tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngoài và nhìn thấy anh đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười. Tôi liền viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy. Một thoáng ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi, cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy, rồi đi.
"Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu".
"Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây".
Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thoại của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phải là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng, tôi đã công khai tình cảm của mình với cô ấy không dưới 20 lần. Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. Tôi hỏi cô ấy: "Em đang làm gì vậy, sao em ko nói gì hết?"; Cô ấy nói: "Đầu của em đau lắm"; "Hả?"; "Đầu em đau lắm". Cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy. Khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng... và từ hôm đó... chúng tôi hẹn hò với nhau.
Vậy lá rời cây là vì gió cuốn đi... hay vì cây đã không giữ lá lại?

N.T.
(Theo SamuelGoh)




When you were born into this world
Your mom and dad saw a dream fulfilled
Dream come true
The answer to their prayers

You were to them a special child
Gave 'em joy every time you smiled
Each time you cried
They're at your side to care

Child, you don't know
You'll never know how far they'd go
To give you all their love can give
To see you through and God it's true
They'd die for you, if they must, to see you live

How many seasons came and went
So many years have now been spent
For time ran fast
And now at last you're strong

Now what has gotten over you
You seem to hate your parents too
Do speak out your mind
Why do you find them wrong

Child you don't know
You'll never know how far they'd go
To give you all their love can give
To see you through and God it's true
They'd die for you, if they must, to see you live

And now your path has gone astray
Child you ain't sure what to do or say
You're so alone
No friends are on your side

And child you now break down in tears
Let them drive away your fears
Where must you go
Their arms stay open wide

Child you don't know
You'll never know how far they'd go
To give you all their love can give
To see you through and God it's true
They'd die for you, if they must, to see you live

Child you don't know
You'll never know how far they'd go
To give you all their love can give
To see you through and God it's true
They'd die for you, if they must, to see you live









Sunday November 11, 2007 - 12:12am (ICT)





Very fast !

Xe đang trên đường ra sân bay, người khách Nhật Bản nhìn thấy một chiếc xe vọt qua, ông ta thích thú thốt lên:

- Ooh....TOYOTA! made in Japan! very fast!

Một lúc sau lại có một chiếc xe khác phóng qua, ông khách lại reo to:

- Ooh... Nissan! made in Japan! very fast!

Người lái xe bắt đầu cảm thấy bực mình, chưa kịp có ý kiến gì thì lại nghe thấy ông khách Nhật Bạn hãnh diện reo:

- Ooh... Misubishi! made in Japan! very fast!

..... Đến sân bay, người khách xuống xe trả tiền taxi, người lái taxi nói:

200 USD

- Ooh...very expensive!!! This is a short distance!

Người lái xe thản nhiên chỉ vào đồng hồ tính km và nói: Made in VN! Very fast!

Bạn thân

Có 2 ông thầy tên là Xí và Khỏa rất thân với nhau một hôm, thầy Xí viết trên bảng thông báo của trường để nhắn thầy Khỏa:

" Khỏa thân, đến nhà Xí họp, nhớ mang theo giấy!"

Hai tay

Một đôi đi trên đường. Chàng trai một tay cầm lái, tay kia ôm cô gái ngồi sau. Anh cảnh sát giao thông thấy vậy hét lên:

- Này, cậu kia phải hai tay chứ!

Chàng trai trả lời:

- Dạ, em cũng muốn lắm. Nhưng lái xe thế nào bây giờ

Nhà chung cư

Hai cô cậu yêu nhau mà hai họ ngăn cản, cả hai quyết định nhảy sông tự vẫn, nhưng không chìm được vì rác lềnh bềnh. Cả hai xông ra trước đấu xe tải, xe chạy gần đến thì vấp ổ gà quẹo sang một bên. Cả hai quyết định mua thuốc ngủ cho chắc, uống xong thì nổi hứng dắt nhau vào hotel vì thằng dược sĩ bán lộn thuốc thập toàn "đại bổ”. Giờ thì cả hai cũng có cuộc sống ổn định ở một chung cư cao tầng mới xây. Một hôm nọ, vì bị con thạch sùng trên trần nhà bĩnh một cái vào mặt, anh chồng giận quá lột dép ném, trần nhà sập, đè 2 vợ chồng die tại chỗ ...

Bệnh nghề nghiệp

Các nhà khoa học tổ chức một thí nghiệm để chứng minh về ảnh hưởng của nghề nghiệp đến hành vi ứng xử. Họ đưa một kỹ sư, một nhà vật lý và một nhà toán học vào các phòng riêng biệt trong đó có một hộp thức ăn nhưng lại không có cái mở hộp.

Một ngày sau, các căn phòng được mở ra lần lượt.

Trong phòng thứ nhất, anh kỹ sư đang ngáy khò khò, với một cái hộp méo mó trống rỗng vì đã được mở ra. Khi được hỏi, anh ta giải thích rằng khi đói, anh ta đập cái hộp cho đến vỡ ra thì thôi.

Trong căn phòng thứ hai, nhà vật lý đang đọc các đẳng thức với cái hộp được mở ra từ phía đáy. Khi được hỏi, anh ta giải thích rằng vì quá đói đã nghiên cứu những điểm chịu áp lực của hộp và tác dụng lực lên, và thế là bụp.

Trong căn phòng thứ ba, nhà toán học đang toát mồ hôi, mồm lẩm bẩm:

- Giả định rằng cái hộp đang mở, giả định rằng cái hộp đang mở…

Thử thách

Một cô gái chẳng may chết đuối và lên thiên đàng trong bộ trang phục Eva. Thượng đế nhìn cô lắc đầu:

- Con phải trải qua thử thách là đi trên một thanh gỗ bắc ngang qua địa ngục. Dưới chân con là vực thẳm đen tối, đường xuống địa ngục. Nếu con còn nghĩ đến những chuyện yêu đương, sẽ bị rơi xuống đó ngay. Ta sẽ đi sau con để kiểm tra.

Thanh gỗ khá rộng, cô ta đi trước, thượng đế theo sau. Nhưng do sợ nên cô ta không đi mà chỉ bò. Được nửa đường , cô này quay lại thì… không thấy Thượng đế đâu cả.

Tìm bạn

Thanh niên 28 tuổi, đọc thân vui tính, khoẻ mạnh. Không rượu chè bài bạc chích choác, yêu màu tím, tôn thờ sự thủy chung, hơi lãng mạn, có khả năng tự chăm sóc bản thân và người khác, ăn ngủ luôn đúng giờ giấc, sống rất kỷ luật. Không lang thang trên mạng, không chít chát hay chơi game trực tuyến, không bị Webcam lôi cuốn, không tham gia cá độ. Đã sống theo đúng thời khoá biểu trên 6 năm và sẽ tiếp tục như thế cho đến hết cuộc đời còn lại. Muốn quen biết các cô gái dịu hiền, đẹp, có lòng vị tha...

Ai mến xin thư về cho: Trần Bất Lương , khu tù chung thân, trại giam Hoả Lò.

Truyện cực ngắn

Tại một trường đại học, người ta yêu cầu sinh viên viết một câu chuyện cực ngắn nhưng vẫn phải bao gồm đầy đủ 4 nội dung: Tôn giáo, Phong kiến, Tình dục và Huyền bí.

Bài được giải cao nhất thế này:

"Lạy Chúa". Nữ Hoàng tự nhủ. "Ta có thai rồi. Không hiểu là gã nào nhỉ?"

Con chó dũng cảm

Trước cổng ra vào trung đoàn bộ binh có một ngôi mộ với tấm bia lớn đề : “Đây là nơi an nghỉ của Milou, chú chó dũng cảm của binh đoàn đã cắn được : 1 trung tướng, 5 đại tá, 10 sĩ quan cấp tá, 42 sĩ quan cấp úy, 125 quân nhân và…1 trái lựu đạn”

Hãy chọn nghề đúng!

Cuộc thi "Hãy chọn nghề đúng" của phường tôi, đến phần trả lời của vị thí sinh nọ thì ban tổ chức hết sức bối rối. Cụ thể như sau:

*Hỏi: Người nào miệng luôn gào thét, tay chỉ trỏ bắt người ta làm việc này việc kia?

Trả lời: Sếp công ty tôi! (Đáp án của ban giám khảo là: Trọng tài bóng đá).

*Hỏi: Nghề gì mà công việc chính là đào bới khắp nơi?

Trả lời: Giao thông công chính! (Đáp án: Nghề khảo cổ).

*Hỏi: Nghề gì mà mỗi năm lại in sách có nội dung luôn được sửa chữa so với những năm trước?

Trả lời: Ngành Giáo dục và SGK! (Đáp án: Bưu điện và cuốn danh bạ điện thoại).

*Hỏi: Nghề gì mà lừa hàng ngàn, hàng triệu người vẫn được họ vỗ tay?

Trả lời: Cầu thủ bán độ! (Đáp án: Nhà ảo thuật).

*Và câu hỏi cuối cùng là: Nghề gì luôn luôn ở ngoài đường, nhìn ngang nhìn dọc, thỉnh thoảng lại có người dúi tiền vào tay, vào mũ...? Mọi người hi vọng thí sinh sẽ đoán đúng là nghề hành khất, nhưng ông ta lại trả lời tỉnh queo: Cảnh sát giao thông! Bậy bạ thật!




Chiều một mình qua phố, nhớ em da diết.
Cảm xúc chết mấy năm lại hồi sinh khi lục tìm kỷ niệm.
Những lúc anh vui hay buồn, chỉ có em là người hiểu anh nhất, không ai ngoài em.
Guitar ! anh sẽ lại trở về với em, ôm em thật chặt nhé.
Anh sẽ tập luyện và chuyển soạn nốt bản nhạc dang dở để em ngân nga tiếp.
Chiều một mình qua phố
Nhạc : Trịnh Công Sơn
Chuyển soạn & thể hiện : PDH
(phần 1 này thu âm chơi năm 2004, phần 2 có thể vào năm 2008, he he)








Sunday November 4, 2007 - 11:50pm (ICT)





Cậu hãy bám theo cô ta từ địa chỉ này, trước 0 giờ. Sau đó đạp vào mũi xe cô ta, hoặc làm thế nào đó tùy cậu, lúc cô ta chạy qua cầu, nhớ là phải lựa ngay đoạn thanh sắt đã gãy, chỗ tôi sẽ chỉ cho cậu. Số tiền này sẽ thuộc về cậu.

- Thời hạn bao lâu?

- Càng sớm càng tốt. Mà thôi, một tháng được không? Chắc chắn rồi, một tháng, tôi không thể chờ lâu hơn.

- Ông thông cảm, đây là việc tôi không bao giờ nghĩ là mình sẽ làm trong đời. Nhưng...

- Tôi biết, rất biết cái chữ nhưng của cậu. Cậu cần tiền!

- Tại sao ông nghĩ vậy? Trong khi ông chưa hề gặp tôi, chẳng biết tôi là ai...

- Người ta không cần phải lên đến mặt trăng mới biết trên ấy không có nước.

- Mà tại sao ông lại chọn tôi để nhờ việc này?!

- Tôi chọn ngẫu nhiên.

- Ngẫu nhiên? Ngẫu nhiên mà ông biết tôi cần tiền?

- Ai không cần tiền, nào, cậu chỉ cho tôi quanh đây có ai không cần tiền? Tôi biết, cậu có thể nhìn vào mặt tôi và nói một câu cũ rích: Tiền bạc không phải là tất cả! Nhưng tôi nói lại cho cậu nghe: Người ta không thể làm bất cứ điều gì, nếu không có tiền!

***

Đêm cuối thu. Lạnh. Ánh đèn soi rờn rợn mặt nước sâu đen. Anh ném thử một cục đá. Dường như không phải tiếng "tõm" quen thuộc, mà là một âm trầm đục hơn, đó là tiếng "phụp". Như vậy là nước rất đặc. Một đoạn lan can bê tông đã gãy, trơ ra mấy đầu sắt hoen gỉ. Từ đó xuống mặt nước, khoảng cách chừng bốn mét. Một người lộn xuống, cái chất đen đặc dưới kia sẽ nuốt chửng toàn bộ. Y như một nấm mồ được lấp tự động. Và cô ta sẽ chìm.

Mất dấu vĩnh viễn.

Mặt anh đầy nước. Một thứ nước cay cay, nhớt, không rõ là gì. Ngoài lộ, xa tít tắp, có tiếng còi xe cứu thương, âm thanh mồn một, ít ra lúc này cũng là ba giờ sáng. Anh quờ tay. Cái bì thư dày cộm vẫn nằm dưới gối. Một số tiền khiến anh hoảng loạn. Nó vẫn ở đó, tất cả là sự thực. Sự thực như ba đêm rồi trôi qua, anh choàng dậy nửa khuya, vẫn thấy nó ở đó. Cái bì thư đã rã ra, hở cả cạnh, mấy tờ bạc lấp ló.

***

- A lô, công việc của cậu đến đâu rồi? Cái điện thoại xài được chứ? Cậu nghe tôi nói rõ không?

- Cảm ơn, nghe rõ. Hay là...

- Cậu đã cầm tiền của tôi. Việc chẳng thể "hay là" được nữa rồi! Tôi khuyên cậu đừng nghĩ đến việc chạy trốn hay hủy bỏ hợp đồng với tôi. Tôi vẫn còn nhiều cái bì thư như thế, để đưa cho nhiều thằng khác nữa giống cậu. Và đêm trước là cô ta, hôm sau đến lượt cậu. Dòng sông ấy đủ chứa vô số người mà! Hê hề, mà tôi đùa đó...

- Tôi không thích đùa kiểu này chút nào.

- Rồi, vậy không đùa nữa. Bản chất tôi cũng chẳng thích đùa chút nào. Đêm qua cô ấy về lúc mấy giờ?

- Tôi chưa nhận diện được cô ấy. Thật tình tôi đã đứng và chờ, nhưng hình như cô ấy không đến điểm mà ông dặn.

- Rồi cô ta sẽ đến. Cậu đã mất ba ngày trong số ba mươi ngày rồi đó. Tôi dặn lại một lần nữa nhé. Cô ta luôn mặc toàn màu đen. Đấy, đấy chính là lý do tôi chọn cô ta. Tôi thích những gì màu đen.

- Nhưng tôi có dính dáng gì đến màu đen đâu? Sao ông chọn tôi?

- Cậu có màu đen trong mắt, trong não, trong tâm hồn. Thôi, tôi nhắc lại, cậu đã mất ba ngày trong số ba mươi ngày.

***

Anh dừng xe chếch mé điểm đợi. Ánh đèn từ tầng trên hắt xuống xanh rì. Dưới trệt, hai cánh cửa khép chặt, thi thoảng một người lách ra. Phố vẫn đông. Hơn mười giờ khuya, đêm lạnh đẫm, anh vẫn nghe cổ khát cháy. Đẩy xe bằng hai chân, anh ghé một bà già bán nước rau má bên lề đường. Mua một bịch, anh rít hai hơi đã nghe róc róc. Chất đường trong bịch nước càng khiến cổ họng anh khô hơn. Nếu dò hỏi bà già để tìm kiếm thêm thông tin, anh biết là một việc ngu xuẩn. Bà ta đã thấy rõ mặt anh. Anh nổ máy, cho xe lao đi thật nhanh, như chỉ là một khách qua đường. Đảo một vòng, anh quay lại lề bên kia, tìm một vị trí để bà già bán nước rau má khỏi thấy mặt.

Mười một giờ hơn, cô ta xuất hiện. Một bộ đen tuyền từ trên xuống dưới. Sắc đen khiến anh rùng mình. Có một tiếng động lanh lảnh như tiếng kim loại va vào nhau vang lên từ vô thức, khiến anh co rúm người. Cô ta đi một mình. Anh tính trong đầu khoảng thời gian chạy xe từ đó đến đoạn cầu có lan can gãy. Khoảng nửa tiếng. Như thế là gần 0 giờ. Nếu đêm nay là đêm trừ tịch, một con người sẽ rụng xuống dòng sông ngay cận phút giao thừa. Anh tin, đó là những phút đậm đặc tính chất ma quỷ, trước khi một ngày mới bắt đầu. Anh sẽ trộn mặt mình vào đám ma quỷ ấy, có lẽ thượng đế sẽ khó lòng nhận diện anh hơn?

Cô ta đảo mắt nhìn lại phía sau, cho xe quành sang lề đường bên kia. Anh giật choàng mình thêm lần nữa. Điểm cô ta tấp vào chính là cái thùng của bà già bán nước rau má. Cho đến lúc ấy anh mới ngẫm ra, dường như có một sự quái đản nào đó. Một bà già bán nước rau má bên lề đường, vào lúc nửa khuya của một đêm cuối thu se lạnh. Chất nước khi nãy dâng lên cổ họng anh, sền sệt tanh. Anh nuốt vội xuống một ngụm hơi, đẩy tất cả trở lại vị trí cũ. Hai bàn tay lớp nhớp, anh chùi xuôi mé đùi.

Cô ta không uống rau má, mà nói đôi câu gì đó với bà già. Gương mặt trắng trên cái cần cổ cũng trắng xoay dọc con đường. Anh ngẩn người trên yên xe. Cô ta quá đẹp. Một sắc đẹp trẻ thơ. Thời gian dường như chưa bao giờ ngưng tụ một giây phút nào trên ấy. Nó trong suốt. Cô ta lại đảo xe. Anh hụp vội xuống nhìn mặt đường. Tia đèn lia ngang tầm ngực anh. Không thể ngăn được một cái ngước lên, ánh mắt anh va phải mắt cô ta. Ánh đèn phía đuôi xe lừ lên trong khoảnh khắc cô ta bẻ cua nơi ngã tư. Anh vẫn chưa kịp nổ máy.

***

- Đêm nay tình hình thế nào rồi, anh chàng của tôi?

- Tôi đã nhận diện được cô ấy.

- Tốt lắm. Nhưng mới chỉ nhận diện thôi sao? Mà có đúng là cô ta không?

- Căn cứ theo những điều mà ông mô tả, địa chỉ ấy, giờ giấc ấy, trang phục ấy... Tôi tin đó đúng là cô ta. Nhưng...

- Cậu lại nhưng nữa rồi...

- Nhưng có chắc đó là người mà ông muốn...?

- Nếu không muốn, tại sao tôi lại phải thuê cậu? Tôi dùng chữ thuê thẳng thừng nhé.

- Tôi muốn biết, nhất định phải biết điều này, tôi mới làm theo những gì mà ông cần: Tại sao ông lại muốn làm thế với cô ta? Cô ta nợ ông điều gì?

- Tò mò không phải là đức tính của người làm những công việc thế này. Có điểm nào đó ở cô ta khiến cậu chùn tay chăng?

- Ít ra, tôi cũng thấy đó là một vẻ mặt rất ngây thơ.

- Tôi đã đoán trước điều này. Đó là sai lầm của cậu. Và đến lúc tôi cần phải cảnh cáo chính thức với cậu. Cậu nhìn thấy vẻ ngây thơ nơi cô ta, vậy là cậu chùn tay. Và cậu sẽ là người thay thế cô ta đấy!

- Trời ơi, sao lại là tôi? Sao lại là tôi? Ông thật là quái đản!

- Tôi đoán, cậu còn muốn dùng nhiều từ ngữ nặng nề hơn nữa. Cậu muốn nguyền rủa tôi là con quỷ đội lốt người? Nhưng tôi còn thua xa quỷ! Mà thôi, cứ cho tôi là quỷ đi. Vậy, con xúc xắc trong tay tôi đã lăn vào cửa cậu, nghĩa là cậu phải làm! Thế nhé. Cậu đã mất thêm một ngày nữa rồi đấy.

***

Anh đập mạnh vào hai cánh cửa kéo, miệng thì thào qua khe hở:

- Làm ơn... Tôi muốn mua rượu!

Trong nhà có giọng càm ràm:

- Sáng mai rồi mua, giờ không bán nữa.

Ba bốn cánh cửa đều như thế. Anh quyết định vòng xe lại bãi chợ. Đoạn đường khá xa, nhưng nếu trở về với cái đầu chưa mụ đi bởi hơi men, anh biết mình không thể nào thiếp đi được.

Anh gọi một chai thứ rượu hạng bét, màu nhờ nhờ, mùi hăng hắc. Thứ rượu dành cho cánh phu xe nửa đêm về sáng, chẳng biết người ta bỏ những gì trong đó. Giờ này, chốn này, chỉ có loại rượu ấy.

Với số tiền còn để trong cốp xe, anh thừa mứa để có hàng trăm đêm khướt ra với những món đốt đời, hoặc làm người ta lịm đi. Nhưng nó khiến anh hoảng sợ mỗi lần nghĩ tới. Tuy nhiên, để nó ở nhà anh lại chẳng yên tâm. Thành thử hễ anh đi đâu, nó theo đó, ngay ngáy như một khối thuốc nổ dưới yên ngồi. Giá một chút nữa đây, trong phút lảo đảo trên đường về, có kẻ nào đó biết khối tài sản dưới cốp xe anh, chặn lại, lủi cho anh một dao vào ngực. Thế mà lại nhẹ nhàng.

Cô ta xuất hiện. Như một nghi thức, đảo xe vòng sang chỗ bà già bán nước rau má. Và không hề uống. Mưa đổ lây rây. Khuôn mặt trắng tái dưới chiếc mũ trùm đầu của áo mưa. Một cái áo mưa đen. Phố vắng hơn đêm trước, cũng mười một giờ hơn. Anh thụt xe vào một con hẻm gần đó, mũi xe hướng ra. Cô ta vừa vút qua, anh nổ máy, bám theo. Phía trước, cách chừng trăm mét, cái đèn lái đôi lúc nháy lên, đỏ rợn.

Một mình, nhưng anh có cảm giác đang đứng giữa sân vận động đã tắt đèn, nơi tâm điểm của vòng tròn chính giữa sân. Xung quanh, khán giả vẫn yên vị, dõi mắt xuống. Tất cả đều câm lặng. Một phần mười triệu con mắt như một bầy cá rỉa vào gáy anh đang nổi bập bềnh.

Anh trôi. Sau đuôi ánh đèn xe ma ám. Cây cầu hiện ra, mưa xiên xiên, vàng vọt, càng lúc càng nặng hạt. Anh nghiến răng tăng ga. Hai chiếc xe đã song song. Khuôn mặt dưới áo mưa như chờ sẵn, hướng sang anh. Một nụ cười. Anh lảo đảo, tay lái bên trái đập mạnh vào thành cầu. Chiếc xe gấp vuông trước khi lết ngang mặt xi măng. Nước tóe lên. Một tiếng két của thắng xe. Cô ta ngoảnh lại:

- Xin lỗi, anh có sao không? Tôi không hề va chạm với anh mà.

Anh như nghe thấy trong đầu gối có tiếng rào rạo. Ba bốn chiếc xe khác cùng lao lên mặt cầu:

- Mưa thế này, đường trơn lắm...

- Anh có sao không? Có cần đưa vào bệnh viện không?

Cô ta bước hẳn xuống xe. Gương mặt trắng lạnh cúi xuống mặt anh đang nhăn nhó vì đau. Một người hỏi:

- Anh ấy là bạn cô phải không?

- Vâng, bạn tôi. Mọi người cứ đi. Chúng tôi thu xếp được.

Anh cắn chặt môi dưới, dựng xe lên, quên cái đầu gối chắc chắn không được ổn.

- Cái này của anh phải không?

Bàn tay trắng muốt chìa ra. Anh suýt chúi xuống thêm lần nữa. Khi chiếc xe lật ngang, gói tiền đã văng ra khỏi yên xe mở bung.

- Vâng, của tôi, của tôi! Cảm ơn cô.

- Anh có chắc là sẽ chạy xe về nhà được không?

- Tôi không sao... Cảm ơn cô.

Thêm một nụ cười. Cái đuôi xe đỏ nhòa dưới những vạt mưa đan dày.

***

Anh ngồi chờ cuộc gọi như thông lệ. Ba mươi phút trôi qua. Máy báo tin nhắn "Cau da mat them mot ngay nua". Toàn bộ xương cốt hóa lỏng, trôi tuột ra khỏi cơ thể anh. Bàn tay run bắn, anh bấm phím gọi lại:

- Sao ông biết tôi chưa làm gì cô ta đêm nay? Ông cho thêm kẻ theo dõi tôi à?

- Có cần phải làm thế không? Chẳng phải cậu đã bảo tôi là quỷ sứ sao? Quỷ sứ thì có gì là không biết chứ.

- Đúng, ông là đồ quỷ sứ. Tôi sẽ không thực hiện hợp đồng này nữa. Mặc xác ông với trò chơi quái gở này. Đêm mai, ông hãy gặp để tôi trả lại số tiền. Tôi vẫn giữ nguyên đây. Nếu ông không gặp, tôi sẽ ném nó xuống sông, ngay vị trí ấy... Xem ông làm gì được tôi...

- Cậu cứ làm thế đi. Khi cậu nói ra như thế, cậu sẽ chẳng dám làm đâu.

Chỉ còn lại những tiếng tút dài.

Tấm thân anh đổ ập xuống, cả cơ thể bốc hơi nghi ngút. Đám nước mưa bay lên từ bộ đồ ướt sũng, từ chiếc đầu gối rần rật.

Đêm ấy, anh lên cơn sốt. Một mình.

***

Suốt ba ngày liền anh không ra khỏi nhà. Trong cơn mê man, anh vẫn nằm chờ một cú gọi lại, hoặc một cái tin nhắn. Chiếc điện thoại vẫn im lìm. Nếu không có những cơn sốt liên tục ập đến, vùi anh vào trạng thái mê mị, chắc chắn anh đã đập đầu vào tường trong một khoảnh khắc cùng quẫn nào đó. Hắn ta đã chán cuộc chơi? Hắn ta tạm buông tha anh ít ngày, trước khi bước vào đợt khủng bố mới? Hay đơn giản nhất, hắn biết thừa tình trạng của anh lúc này và bỏ mặc anh?

Trước sau gì, thời hạn vẫn còn đó, anh chẳng thể chạy đâu cho thoát, hoặc là anh, hoặc cô ta. Giả thiết một, nếu cô ta bị thanh toán đúng như hợp đồng, sẽ có hai kẻ đạt được mục đích: hắn và anh. Hắn thì dĩ nhiên rồi, phần anh với số tiền ấy dư sống cả một đoạn đời dài. Cô ta thì sao? Chẳng sao cả. Một cái bản lề lật qua, sau khi lộn xuống dòng sông, nếu là thiên thần, cô ta sẽ bay lên. Còn giả thiết hai, nếu anh bị thanh toán, sẽ chẳng ai đạt được mục đích cả. Ngay cả cô ta, hiểm họa vẫn nguyên đấy. Và một kẻ khác, anh không biết mặt, tiếp tục được cục xúc xắc trong tay hắn lăn tới. Bi kịch vẫn tiếp diễn.

Coi như định mệnh đã chọn mình, anh không đập chiếc điện thoại vào tường, không đem số tiền ném xuống dòng sông, không tiếp tục những lời lẽ thách thức nữa. Ngay sau trận sốt này, khi anh đủ sức dắt xe ra khỏi nhà, hợp đồng sẽ được thanh lý. Đó là một cách để anh chiến thắng hắn, chiến thắng chính mình.

***

- Tại sao suốt mấy ngày qua ông không gọi cho tôi?

- À, chàng trai trẻ. Cậu đã dứt sốt rồi phải không?

- Ông biết tất cả? Hừ, quỷ sứ, đúng là quỷ sứ. Tôi chấp nhận trò chơi này của ông. Có thể lắm, sau khi đẩy cô ta xuống sông, ôm trọn số tiền, tôi sẽ trích ra một phần tư, mướn một kẻ khác đẩy ông xuống vị trí ấy.

- Một ý tưởng rất độc đáo, vô cùng độc đáo. Cậu dọa tôi đấy à?! Nhưng cậu có tin là tôi vẫn đợi một ngày, có kẻ dám làm như thế với tôi không? Nhưng hiện tại nó vẫn chưa đến. Vậy là tôi vẫn phải làm công việc này. Cụ thể là bản hợp đồng với cậu. Cậu vẫn nhớ rõ số ngày còn lại của mình đấy chứ?

- Tôi nhớ rõ. Ngay đêm nay, hợp đồng sẽ được thanh lý. Sau đó, với số tiền, tôi sẽ giúp ông đạt ý nguyện, bị một kẻ nào đó đẩy xuống sông.

- Tốt lắm chàng trai trẻ. Theo tôi biết, cô ta vẫn chưa thay đổi thời gian biểu, lịch trình. Chúc cậu thành công.

***

Không phải một đêm mưa sụt sùi như lần trước. Mặt trăng thanh khiết, sáng lặng lẽ qua khe hở những tòa nhà và tàn cây. Anh quên tính đến khả năng này. Ánh trăng sẽ soi tỏ cả đoạn cầu, lúc sự việc xảy ra. Thật bất lợi cho anh. Nhưng anh chấp nhận tất cả, như một cuộc chơi, một định mệnh, một trò gieo xúc xắc.

Bộ đồ đen hiện ra bên kia đường. Nếu không có ánh đèn, anh tin đó sẽ là gương mặt được tưới đẫm trăng, nổi lên trên sắc đen huyền bí ấy. Một họa sĩ có thể thay hai cánh tay của cô ta bằng một đôi cánh. Nó sẽ vỗ phía trên những đám mây ngũ sắc, hay một cái phông đầy cỏ non, thế là hoàn hảo hình tượng một thiên thần. Thiên thần không giới tính, thiên thần chỉ mang nét mặt trẻ thơ, quả đúng là gương mặt mà anh đang dõi mắt nhìn lúc này đây. Nhưng đã nhận hợp đồng với quỷ, anh sẽ thuộc về phía quỷ, sát hại những thiên thần.

Cô ta chạy chậm. Thong dong. Thật hợp cảnh với một đêm trăng yên bình. Ánh đèn sau đuôi xe không còn bầm lên một sắc đỏ rờn rợn như những đêm trước. Nó như một vì sao bản mệnh, chỉ cho anh con đường phải đi tới. Anh giữ một khoảng cách vừa đủ. Với vận tốc này, thời gian đến cây cầu sẽ trễ hơn. Càng tốt cho anh. Đúng vào phút giao nhau giữa ngày và đêm, 0 giờ, anh sẽ lách qua khe hẹp của mọi phán xét. Ngay cả tội ác cũng có khoảnh khắc thích hợp cho nó.

Cây cầu hiện ra. Bạc trắng ánh trăng. Xa nhà cửa. Xa con người. Gió rười rượi vuốt vầng trán anh bằng những sợi tóc. Cô ta bắt đầu tiến đến chân cầu. Anh cho xe thu ngắn khoảng cách. Cái đoạn lan can gãy quá đỉnh cầu một chút. Khi xe anh bắt đầu lên cầu, trên đỉnh cầu, cô ta đột nhiên dừng lại. Anh đạp thắng chúi nhủi, vờ quay lại sau quan sát bánh xe, như vừa cán phải vật gì đó.

Cô ta dựng xe, bước xuống, tiến lại phía lan can. Anh dừng hẳn, vờ lúc lắc chiếc xe, trong khi mắt vẫn không rời mục tiêu bằng một cái nhìn nghiêng nghiêng. Bóng trang phục đen nổi bật dưới màu trăng sáng lóa trên đỉnh cầu. Cô ta vịn lan can, mặt hướng ra sông, gió thổi ngược mái tóc. Anh quyết định bước xuống, dắt bộ chiếc xe, tiếp cận mục tiêu. Lúc này, anh cho phép mình nhìn cô không rời mắt. Như cái nhìn ngẫu nhiên, tò mò của chàng trai nhìn một cô gái đẹp nửa khuya ra đứng trên cầu...

Khi anh chỉ còn cách mục tiêu trên chục mét, cô ta bỗng rời bước, lững thững bước về phía đoạn lan can bị gãy, ánh mắt tò mò nhìn xuống mặt sông. Chỉ cần anh quẳng thật nhanh chiếc xe sang một bên, hợp đồng sẽ được thực hiện nhanh gọn đến không ngờ. Khoảng cách chỉ còn vài sải tay. Đúng lúc ấy, có tiếng máy xe tiến lên cầu. Anh ngoảnh lại. Một ánh đèn. Việc sẽ bị chậm lại khoảng vài chục giây. Chẳng sao. Anh tiếp tục đẩy xe tiến sát mục tiêu. Khi đã nhìn rõ mặt cô ta, anh dừng lại, thở dốc. Dắt chiếc xe vẫn nổ máy, để số, lên đến đỉnh cầu làm anh cũng thấm mệt.

Cô ta quay lại nhìn anh. Một nụ cười. Vẫn nụ cười ấy. Anh có cảm giác cô ta đã quen anh từ lâu lắm, trước cả cái đêm xảy ra vụ té xe nọ.

- Chào anh. Hình như anh thường đi làm đêm về giờ này? Cái chân anh đã khỏi hẳn chưa?

- Cô... cô vẫn nhớ tôi sao?

- Nhìn chiếc xe anh tôi nhớ ra. Chẳng phải nó vẫn bị trầy hết một bên sao...

Anh gạt chống xe, thở hắt ra một hơi. Ánh đèn xe khi nãy vụt qua. Cô ta nheo mắt nhìn theo, nở một nụ cười vu vơ. Dường như thường trực trên môi cô ta là những nụ cười như thế. Một nụ cười tươi nguyên, nở cận kề phút giây định mệnh. Hình như lòng anh hơi chao đi tí chút.

Không được, anh nghiến chặt răng, liếc nhanh đoạn lan can gãy, trong lúc ánh mắt cô ta còn dõi theo chiếc xe vừa qua cầu. Khoảng sông đen ngòm ngay sau lưng cô ta. Anh tiến lại, vờ lững thững dòm xuống. Cô ta hưởng ứng, dù tỏ ra đôi chút sợ sệt, tay vẫn bám mấy cọng sắt gỉ hở ra nơi đầu lan can. Anh tỏ vẻ an nhiên, một chân đá đá đoạn sắt gãy:

- Nguy hiểm quá. Sao người ta không sửa lại đoạn gãy này...

Câu nói của anh bị cắt ngang bởi một cú đẩy rất mạnh từ phía sau. Người anh xoay một vòng, tay kịp chụp cái mép lan can gãy. Thêm một cái đạp nữa. Khoảnh khắc cuối cùng, anh thấy mặt trăng sáng rực qua vai áo đen. Một gương mặt cũng đen, ngược sáng với ánh trăng.

Cú rơi đậm đặc, không vọng một thanh âm.

Mặt cầu vắng ngắt. Gió lùa một mảnh giấy vụn bay là là dưới trăng, trước khi đáp xuống mặt nước. Sắc trắng của mảnh giấy nhòa dần.

***

- A lô, ông đấy phải không?

- Thế nào, cô gái?

- Hợp đồng đã được thanh lý.

- Xin chúc mừng cô. Tôi thấy tất cả rồi. Đẩy luôn cái xe xuống sông đi nhé. Cô thật tuyệt vời!




Nếu một ngày...
(
Neptunelt@yahoo.com)

Nếu một ngày Windows em báo lỗi
Anh nguyện làm các Soft test đơn phương
Từng Sector anh đi khắp nẻo đường
Fix hết nhé những Error trêu tức.

AVI kia những đêm dài thao thức
Lỗi mất rồi thiếu Codec em ơi!
Ngó Display lòng thấy quá chơi vơi
Anh DIVX nhìn em cười từ tốn.

Em lướt Web bao Trojan săn đón
Anh xin làm chàng NAV đứng ngóng trông
Cố sức mình Scan hết băng thông
Che chở em trước muôn ngàn Virus.

Bao Spyware ngồi nhìn em hóng hớt
NAV đơn côi thấp thoáng phía kia đường
Khi Hacker giẫm đạp chẳng xót thương
Co mình lại giương Firewall chống đỡ.

Nếu một mai Admin em có lỡ...
Delete rồi File chứa những yêu thương
Đôi mắt biếc Paint đầy nỗi vấn vương
Đừng khóc nữa anh Restore trở lại.

Em giận hờn cưỡi IE chạy mãi
Anh hoảng hồn lấy Firefox đuổi theo
Đằng xa kia Netscape đá lông nheo
Cancel luôn vì em là trên hết.

Em RAM ít nên Run nhiều sẽ mệt
Anh sẽ làm Physics Memory
Search cùng em trên khắp nẻo đường đi
Anh mạnh mẽ nhờ hai RAM cùng Bus.

Accept nhé lời tỏ tình bất chợt
Hai trái tim sẽ Connect dài lâu
Dẫu Phishing có lừa dối đến đâu
Tin anh nhé vì tình anh còn mãi...

Một vài từ viết tắt:

*AVI : một định dạng của file Video
*DIVX: phần mềm xem file *.avi
*NAV: Norton Anti Virus
*IE : trình duyệt web Internet Explorer
*BUS: băng thông bộ nhớ

* Đối đáp 'chuyện ấy' của dân IT

Chàng:

Em ơi lấy chồng tin học đi.
Phần mềm phần cứng chẳng ngại chi.
Vấn đề chủ yếu là công nghệ.
Với anh cái đó thì khỏi chê...

Nàng:

Em chẳng lấy chồng tin học đâu.
Phần mềm, phần cứng nhức cả đầu.
Phần mềm thì mãi sao không cứng.
Phần cứng lúc cần chẳng thấy đâu.

* Mật khẩu

Một khách hàng loay hoay chưa dùng được phần mềm quản lý tài chính lên máy tính vì quy trình cài đặt quá rắc rối với nhiều lớp mật khẩu khác nhau.
Bực mình quá , ông ta gõ bừa: "C..TAO"
Ngay lập tức, màn hình báo lỗi: "Từ chối. Chưa đủ dài. Phải ít nhất 18 ký tự".


T.K. (theo
Amazing Humor)