"Dù bị đau đớn quằn quại, tôi vẫn tha thiết yêu thương trần gian điên dại này"

Ðêm khuya, trong một ngôi Chùa, một Người một Phật, Phật ngồi người đứng...

Người : Thưa Ðức Phật thánh minh, con là một người đã có vợ, con hiện đang yêu say đắm 1 người đàn bà khác, con thật không biết nên làm thế nào.

Phật : Con có thể xác định người đàn bà con đang yêu hiện nay là người đàn bà cuối cùng duy nhất trong cuộc đời con không?

Người : Thưa vâng.

Phật : Con ly hôn, sau đó lấy cô ấy.

Người : Nhưng vợ con hiện nay dịu dàng , lương thiện, thảo hiền. Con bỏ cô ấy liệu có phần tàn nhẫn không, có mất đạo đức không, thưa Ðức Phật?

Phật : Trong hôn nhân không có tình yêu mới là tàn nhẫn và mất đạo đức.Con hiện giờ đã yêu người khác, không yêu vợ nữa. Con làm như thế là đúng.

Người : Nhưng vợ con rất yêu con, quả thật yêu con lắm, thưa Ðức Phật.

Phật : Vậy thì vợ con hạnh phúc.

Người : Sau khi con chia tay vợ lấy người khác, vợ con sẽ rất đau khổ, tại sao lại hạnh phúc, thưa Ðức Phật?

Phật : Trong hôn nhân, vợ con vẫn có tình yêu đối với con, còn con đã mất đi tình yêu đối với vợ con. Bởi vì con đã yêu người khác, chính vì có hạnh phúc, mất đi mới đau khổ, cho nên người đau khổ là con.

Người : Nhưng con cắt đứt vợ, sau đó cưới nguời khác, vậy là cô ấy đã mất con, cô ấy mới là người đau khổ.

Phật : Con nhầm rồi, con chỉ là người vợ con yêu thật sự trong hôn nhân. Khi một người như con không tồn tại, thì tình yêu thực sự của vợ con sẽ tiếp nối sang một người khác, bởi vì tình yêu thực sự của vợ con trong hôn nhân xưa nay chưa từng mất, cho nên vợ con mới hạnh phúc, con mới là người đau khổ.

Người : Vợ con đã từng nói, kiếp này chỉ yêu một mình con, cô ấy sẽ không yêu ai khác.

Phật : Con cũng đã từng nói thế phải không?

Người : Con...con...con...

Phật : Bây giờ con nhìn 3 ngọn nến trong lư hương trước mặt, xem ngọn nào sáng nhất?

Người : Quả thật con không biết, hình như đều sáng như nhau.

Phật : Ba ngọn nến ví như ba người đàn bà, một ngọn trong đó là người đàn bà hiện giờ con đang yêu. Ðông đảo chúng sinh, đàn bà đâu chỉ là mười triệu trăm triệu...Ngay đến một trong ba ngọn nến, ngọn nào sáng nhất con cũng không biết, cũng không tìm được người con hiện đang yêu, thì làm sao con xác định được người đàn bà con đang yêu hiện nay là người đàn bà cuối cùng và duy nhất trong cuộc đời con?

Người : Con...con...con...

Phật : Bây giờ con cầm một cây nến đặt ở trước mắt, để tâm nhìn xem ngọn nào sáng nhất?

Người : Ðương nhiên ngọn trước mắt này sáng nhất.

Phật : Bây giờ con đặt nó về chỗ cũ, lại xem xem ngọn nào sáng nhất.

Người : Quả thật con vẫn không nhìn ra ngọn nến nào sáng nhất.

Phật : Thật ra cây nến con vừa cầm giống như người đàn bà cuối cùng con đang yêu hiện nay. Tình yêu nảy sinh từ trái tim, khi con cảm thấy yêu nó, để tâm ngắm nghía, con sẽ thấy nó sáng nhất, khi con để nó về chỗ cũ, con lại không tìm được một chút cảm giác sáng nhất. Thứ gọi là tình yêu cuối cùng và duy nhất của con chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước; suy cho cùng chỉ là con số không, một cuộc tình trống rỗng.
Người : Ồ, con hiểu rồi, không phải Ðức Phật bảo con phải ly hôn với vợ, Ðức Phật đang niệm chú làm cho con ngộ đạo.

Phật : Nhìn thấu sẽ không nói trắng ra, con đi đi!

Người : Bây giờ con đã biết thật sự con yêu ai, người đó chính là vợ con hiện nay , thưa Ðức Phật.

Phật : A di đà phật...


Vợ là cơm nguội nhà ta
Nhưng là phở tái thằng cha láng giềng

***

Đêm nằm nghĩ mãi không ra
Tại sao thằng ấy lại là nhà thơ
(Ai cũng làm được nhà thơ
Ai cũng có thể “sù cơ” của mình).

***

Muốn đuổi khách ra khỏi nhà
Đọc thơ được giải họ ra tức thì.

***

Muốn cho trộm chẳng đến nhà
Đề vào trước cửa: Đây là nhà thơ.

***

Đi đái thì đứng giữa đường
Hôn nhau lại đứng sau tường để che.

***

Ghế thì ít, đít thì nhiều
Cho nên đấu đá là điều tất nhiên
Ba lạng ở chốn động tiên
Thừa chỗ đủ để cưỡi lên vạn người.


***

Gái tơ cặp với bồ già
Như mai cổ thụ nở hoa bốn mùa.


***

Vĩ nhân quân tử trên đời
Bên em cũng chỉ là người đàn ông.

***

Người mạnh nào cũng cô đơn
Bởi vì kẻ yếu đông hơn rất nhiều.

***

Vợ là thánh chỉ vua ban
Có sao dùng vậy miễn bàn đúng sai.

***

Con ta không phải của ta
Tai họa của nó mới là của ta.

***

Mình ngu nhiều kẻ ngu hơn
Cho nên được gọi là khôn hơn người.

***

Em xinh đâu bởi nụ cười,
Em xinh là bởi nhiều người xấu hơn.

(Văn Nghệ Trẻ)


2. Nhà thơ Nguyễn Thanh Mừng, Chủ tịch Hội VHNT Bình Định cũng là một trường hợp đặc biệt ở nước ta trong việc hai vợ chồng đều là nhà văn nhà báo. Vợ anh ta là nhà văn Trần Thị Huyền Trang. Nguyễn Thanh thi sĩ là người hoạt và hóm, đặc biệt anh ứng khẩu bằng thơ “Bút tre folklorits” rất tài. Nhân một đêm giao lưu giữa các nhà vănViệt Nam với sinh viên trường đại học Hồng Đức (Thanh Hoá). Vợ chồng anh được mời lên một lúc để giao lưu. Giao lưu được một đỗi, có một em sinh viên rất đẹp, tóc dài đến tận kheo chân, đứng lên rụt rè hỏi: “Dạ thưa, cháu hỏi khí không phải, thế nhà thơ… chồng có sợ nhà thơ… vợ không ?”. Ngay lập tức anh trả lời:

“Mỗi ngày sợ vợ một lần
Sợ rồi mới biết phải cần…sợ thêm
Sợ ngày rồi lại sợ đêm
Sợ xanh đôi mắt, sợ mềm đôi chân”

Tiếng vỗ tay vang dội hội trường. Trời ơi đau thương cho các gã “nhà thơ…chồng”. Trông hùng dũng thế kia, hoành tráng thế kia, thế mà…Sau một hồi biểu diễn kiểu cười có- một- không hai, không thể bắt chước được kéo dài gần năm phút, nhà thơ Nguyễn Thanh Mừng đọc tiếp:

“Đời trai tóm lại chỉ cần
Tháng sợ vợ ba chục lần… nhân hai”


3.Gia đình lục bát Bút Tre
Chiều sẫm tối hôm ấy, tôi ngồi chơi ở vườn nhà tôi, cách sân nhà hàng xóm cái hàng rào trồng bằng cây râm bụt. Một lát thì thấy người mẹ và người con trai về. Người mẹ không vào nhà mà ngồi phịch xuống bậc hiên nhà, cầm nón quạt lấy, quạt để. Còn ng ười con trai ra giếng khơi múc nước rửa mặt. Chiếc bật lửa để ở túi áo ngực, lúc cúi múc nước, nó rơi xuống giếng, cô em gái đang giặt quần áo ở gần đấy nhìn thấy liền tức cảnh.

Hôm nay anh bị làm sao?
Để cái bật lửa nó nhào xuống giêng (giếng)

Người con trai nhìn cô em gái, rồi trả lời bằng gịong trầm trầm.

Hôm nay thì thật là buồn
Bởi anh và mẹ đi buôn thua lồ (lỗ)

Ngay lúc đó, người mẹ nghe thấy con trai nói về buôn bán, liền ném chiếc nón xuống nền hiên vội đứng lên, chỉ tay ra phía giếng nước, với giọng điệu giận dữ.

Tại mày nên mới gẫy răng
Buôn bán như thế? có chăng ăn càm! (cám)

Cậu con trai út đã dọn mâm cơm xong xuôi rồi, cứ ngồi ở trong nhà chờ mọi người vào ăn, nhưng chưa thấy ai vào, liền chạy ra sân cất lời.

Thôi xin mẹ, chị và anh
Đừng thơ thẩn nữa, mà nhanh ăn cờm (cơm)

Từ nãy đến giờ, ông bố ngồi trên chiếc chiếu ở góc sân, bên ấm nước che xanh, vẫn lắng nghe câu chuyện. “ Rít” xong điếu thuốc lào, ngửa cổ phả khói, có vẻ khoan khoái lắm. Rồi ông đứng lên, lững thững ra giữa sân, tay cầm chiếc quạt nan vừa phe phẩy, vừa nói như trách mọi người. Bằng giọng điệu của người có vẻ hiểu biết về thơ, ông thủng thẳng lên tiếng.

Thơ gì toàn thơ Bút Tre?
Cả nhà im lặng mà nghe tao giàng (giảng)

Tôi biết ông là người có quyền to nhất trong nhà ấy, mà đã ra lệnh “im lặng”, thì cả nhà phải tuân theo, để nghe ông ấy giảng. Chắc chắn là ông ấy giảng giải về thơ lục bát rồi. Ông ấy giảng giải như thế nào, có giảng bằng lời lẽ bình thường hay bằng thơ Bút Tre và những người trong nhà khi nghe ông ấy giảng có ý kiến khen hay hoặc chê dở cũng bằng lời lẽ bình thường hay bằng thơ bút tre thì chỉ có gia đình ông ấy biết. Còn tôi là hàng xóm chỉ nghe câu chuyện được có đến như thế, xin chép lại để những người yêu thơ lục bát cùng vui.
(Hoàng Xuân Khánh)
Vài mẫu gấp trong tháng 10
Mẫu này tất cả các quý ông đều rất thích, he he

Randy Rabbit
Author : Marc Kirschenbaum
01 uncut square paper size : 15x15cm



Horsefly
Author : R.Lang
01 uncut square paper size: 25x25cm





Hê hê, bài này sưu tầm cho các em gái ế chồng đọc nài


Lục Bát ế chồng

Không đưa nhau được trọn đường
Thì thôi bằng ấy lời thương cũng th­ừa
Ngày xưa, ngày xừa, ngày xưa...
Đã yêu đến thế còn ch­ưa tỏ lòng.

Làm sao trả có về không?
Làm sao bắt có thành không hả trời?
Không d­ưng châm lửa một thời
Không dưng dốc đứng cả đời vào nhau.

Này đau thì để cho đau
Này đau để nhớ lần sau mà đừng!
Lâu rồi mình chẳng yêu ai
Lâu rồi cũng chẳng thấy ai yêu mình.

Tình mà hẹp thế sao tình?
Chạy rông thì được, cả rình lại không
Ới ời ơi ới đàn ông
Say đâu để tớ ngồi không thế này?

Rồi mai mình sẽ ế chồng
Rồi mai mình sẽ bế bồng con nuôi
Tay người yêu cũ qua cười
Lấy chồng khó mấy mà lười thế em?




Đi tìm tình yêu
(Đặng Quốc Vinh)

Tôi đi tìm cái nửa của tôi
Nhưng tìm mãi đến bây giờ chưa thấy
Nửa của tôi ơi, em là ai vậy?
Sao để anh tìm, tìm mãi tên em?

Trời dần buông thành phố vào đêm
Sân cỏ đường cây từng đôi ríu rít
Họ may mắn hơn tôi hay họ không cần biết?
Nửa của mình hay nửa của ai?

Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm
Và có thể suốt đời không tìm thấy.
Nếu không có em tôi đành sống vậy
Không nhặt nửa của ai làm nửa của mình.

Cái na ná tình yêu thì có trăm nghìn
Nhưng đích thực tình yêu chỉ duy có một.
Nên nhiều lúc lầm tưởng mình đã gặp
Nửa của mình nhưng nào của mình đâu

Không phải nửa của mình chẳng phải nửa của nhau
Thì thượng đế ơi đừng bắt tôi lầm tưởng
Bởi tôi biết khổ đau hay sung sướng
Là đúng sai trong tìm nửa của nhau.

Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm
Và ở nơi đâu trên đời này đây đó
Em cũng đi tìm, tìm tôi như thế
Chỉ có điều chưa nhận ra nhau.


Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai trạc mười tám mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là học sinh...

Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: "Cho hai bát mì bò!", cậu nói to. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ làm một bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, thực ra thì tiền không đủ, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười với với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.

Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, ân cần chăm sóc: "Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!". Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. "Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội." Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. "Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt." Ông lão cảm động nói. Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: "Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này". "Ừ... ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng có chất lắm đấy."

Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ.

Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ dẩu dẩu môi ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại:

"Anh để nhầm bàn rồi thì phải, chúng tôi không gọi thịt bò."

Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ:

"Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng. " Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm.

Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏ quán. Mãi khi cậu Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ. Hoá ra, đáy bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng. Cùng lúc, tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.
Tính mình yêu mèo quý chó. Nhà nuôi từ trước tới giờ, chó mèo lại rất yêu nhau mới hay, he he. Trưa nay đi làm về, bắt quả tang 2 đứa đang ngủ với nhau ở góc bếp . Tiện tay rút ngay con alô của mình ra bắt tại trận mèo trên chó dưới





Quả ảnh này thì thôi rồi.
Lý do là vì con mèo con mới có 3 tháng tuổi, mẹ nó bị đưa về quê nên nó vẫn còn thèm ti lắm. Thế là đúng câu " Không có mèo bắt chó ra bú"
Kết luận : 2 con này bị gay vì cùng giống đực cả

Vì tớ khoái thơ Bút Tre nên viết entry này muốn giới thiệu cho bà con hiểu rõ hơn về đặc điểm thơ Bút Tre. Bút Tre là bút hiệu của cụ Đặng Văn Đăng, còn gốc của thể loại thơ này thì bắt nguồn từ dân gian đã có lâu rồi. Chỉ tới lúc cụ Bút Tre phát huy nó nên người ta mới lấy bút hiệu của cụ để đặt cho thể loại thơ mà thôi. Có thể nói thơ Bút Tre là thể loại thơ “cưỡng từ đổi nghĩa, sửa dấu ép vần” độc nhất vô nhị của Việt Nam ta, tung hoành ngang dọc từ thành thị đến chốn quê, kể cả bình dân lẫn trí thức. Sau đây là đặc điểm thơ Bút Tre:

1) Chia cắt hai chữ lẽ ra phải được nối liền nhau, một chữ đặt ở cuối câu "lục" và chữ kia ở đầu câu "bát" nhằm mang ý nghĩa trào phúng cho một trong hai câu thơ.

Ví dụ:
Anh đi công tác bản Mường
Tè xong một cái lên đường về quê

Email anh viết thật bay
Bướm em mong đợi từng ngày từng đêm

nếu viết liền mạch thì phải là
Anh đi công tác bản Mường Tè, xong một cái lên đường về quê.
Email anh viết thật bay bướm, em mong đợi từng ngày từng đêm

nhưng do thơ lục bát ngắt câu 6/8 nên đã tạo tính trào lộng ở câu thơ thứ 2, gây cười cho người đọc.

2) Thêm hay bớt, hoặc đổi dấu ở những chữ phải hiệp vần trong thơ để câu thơ thành hài hước, châm chọc, rồi chú thích lại sau đó trong ngoặc đơn.

Ví dụ:
Mừng ngày mồng tám tháng ba
Chị em phụ nữ chúng ta vung lền (vùng lên)

hoặc:
Phụ nữ thường rất hay lười
Riêng em, anh thấy là người cần cu (cần cù)

3) Do niêm luật gieo vần, đủ từ trong câu nên cụm từ bắt buộc phải bỏ thiếu chữ khiến điều muốn diễn tả hóa thành khôi hài, rồi chú thích lại sau đó trong ngoặc đơn

Ví dụ:
Hai hòn ôm lấy Vũng Tàu (hai hòn đảo)
Chỉ khoan một cái thì dầu phun ra

Chị em du kích tài thay
Bắn tàu bay Mỹ rơi ngay cửa mình (cửa nhà mình)

4) Cố ý dùng chữ không đúng với luật bằng trắc của thơ lục bát khiến người đọc phải tự động nghĩ đến một chữ khác hợp với luật thơ, gây cười hài hước. Người biết gieo vần thì cười khỏi nói, còn với những người mù vần thì bó tay chấm com .

Ví dụ:
Khoai lang tiếp tế chiến khu
Chị em bóc thử một củ ăn liền.

Chợ Đồng Xuân nổi tiếng đồn
Có cô bán trứng vịt lộn rất to.

hoặc có thể là những từ dung tục, nhưng dùng từ khác thay thế và khi đọc thơ, tự người đọc phải nghĩ ra thay vào cho hợp vần (cái này cũng không dành cho người mù thơ):

Ví dụ:
Đồ Sơn sóng vỗ dập dồn
Ơ kìa cô gái ngửa tay ra bơi.

5) Gói ghém hình ảnh dung tục, liên tưởng tới chuyện khác:

Ví dụ thơ tả chị em du kích bắn súng:

Má kề nòng súng thẳng đơ
Tay thuôn chị cứ bóp cò sướng chưa?


Còn sau đây là thơ Bút Tre tớ sưu tầm có chọn lọc, tránh lặp lại các câu thơ đã phổ biến ở quá nhiều nơi. Một số thuộc loại hàng hiếm. Các bạn cứ theo đặc điểm trên, chỗ nào thấy ngang thì bỏ dấu theo luật bằng trắc, tìm từ gieo vần thích hợp đọc rồi tự sướng nha.

(Chồng đi công tác, dặn vợ ở nhà chăm con khướu)
Vợ ơi nhớ lấy câu này
Chồng đang đi vắng - không sờ lông chim
Nếu mà táy máy không xin
Chim nhà bị ốm nó im cả b... (buổi)!

***

Em Nga lặng lẽ ngắm buổi
tối đen như mực và rồi làm thơ
Tính em thích mộng cùng mơ
Cho nên em rất mong chờ buổi tối
Buổi tối cảm hứng đầy vơi
Em Nga chạm mạch một hơi mấy bài.
(Bài thơ này công nhận hay vật )

***

Bài thơ Chuối
(Phan Bích Lân)
Muốn cho khỏe mạnh con người
Cơm xong thì phải có chuồi (CHUỐI) bồi dương (DƯỠNG)
Chuồi nào ăn cũng rất sương (SƯỚNG)
Đấy là tiêu chí được hương (hưởng) mỗi người
Chuồi ăn còn bổ cả phồi (PHỔI)
Còn vỏ thì phải lấy chồi (CHỔI) quét đi
Sạch rồi mới được nằm nghi (NGHỈ)
Cứ thế liên tục 2 quỳ (QUÝ) thì beo (BÉO)
Khỏe rồi thì lại thích đeo (xxx)
Nhưng nếu quá đá (quá đà) lại yều (YẾU) như cu (CŨ)
Lại còn thêm vấn đề ngu (NGỦ)
Ngày đêm đảm bảo phải đù (ĐỦ) 8 giơ (GIỜ)
Hàng ngày phải luyện hít thơ (THỞ)
Cửa trên cửa dưới phải mờ (MỞ) cho thoang (THOÁNG)
Thực hiện như thế hàng thang (THÁNG)
Trần mà được thế thiên đàng còn thua...

***

Anh theo đoàn đến bản Mường
Tè, bên con suối thân thương nghĩa tình
quân dân cá nước đất mình
Cùng nhau vui múa rập rình suốt đêm
Tấm lòng như chợt ấm thêm
Ngồi bên nói chuyện với em gái Hờ
Mông về mấy độ đợi chờ
Đến khi trời sáng mệt phờ người ra
Thời giờ đã điểm chia xa
Trèo vội lên chiếc (com) măng-ca đi về
Về xuôi nhớ quá anh thề
Lần sau lại ghé đến quê đất Tè (Mường Tè)

***

Cô gái chồng bỏ đi xa
Về nhà bố đẻ lệ sa hai hàng
Bố thương con gái vô vàn
Bùi ngùi chỉ ngọn nến tàn bảo con
Con ơi chớ có bồn chồn
Chồng về con nhớ rửa tay trắng tinh
Cơm bưng nước rót tận tình
Rồi bao nhiêu nỗi bất bình cũng qua
Nào ngờ vì quá xông pha
Chồng cô đứt gánh thành ma mất rồi
Khóc thương dòng lệ không nguôi
Bồi hồi cô nhớ cái buổi hôm xưa
Sầm sơn hôm ấy gần trưa
Nắng thì biêng biếc sóng đưa dập dồn
Đứng trên bãi biển bồn chồn
Ơ kìa cô gái ngửa tay ra bơi
Mắt trông về phía xa vời
Nào ngờ tàu hoả đã rời sân ga
Tàu này về chợ hàng Da
Đem nào là mực nào là cá thu
Tàu hoả rúc còi tu tu
Có anh thích chí thò chân ra ngoài
Chân anh có một mét hai
Nhìn thấy cô gái nó dài gấp đôi
Từ đấy hai người thành đôi
Chuyện tình tôi kể hết rồi từ đây

***

Kính thưa các vị Đại biêu (đại biểu)
Kính thưa các vị quan liêu chúng tà (chúng ta)
Hôm nay 'sinh hoạt' họ nhà
Trước là' nghị sự' sau là đánh chen (đánh chén)
Phải làm đáng hoáng một phen (đàng hoàng)
Cho thêm củng cố cái ghen quan liều (quan liêu)
Tiện đây xin nói đôi điều:
Anh em ta phải thương yều lẫn nhau
Lần lần kẻ trước quan sau
Họ quan ta phải cùng nhau tiến lền (tiến lên)
Cắn sâu bắt dễ cho bền
Cho vinh gia mãi cái nền nhà liêu
Xin mời các vị phát biêu (phát biểu)
Theo tôi muốn phất họ ta
Liêu ta phải có cái gan nói liều
Thành tích báo cáo phải in
Ấn cho đẹp, trên mới tin là đùng (đúng)
Đi cơ sở cố 'a cùng'...
Quyết tâm bám sát quần chùng nhân dân (quần chúng)

***

1. Chồng đi công tác bị tai nạn gửi thư về cho vợ:
Anh đi công tác Quảng Đà
Không may gặp nạn trên phà sông Gianh
Chân tay thì vẫn nguyên lành
Riêng cần khởi động tan tành khói mây

2. Vợ gửi thư vào động viên :
Cần hỏng thì có hề chi
Miễn là giữ được hai bi về dùng
Ra ngoài gặp bác sĩ Tùng
Cấy cần số mới ta dùng vẫn ngon

***

Quê hương tôi.

Quê hương tôi đẹp tuyệt vời
Ở dưới có nước trên trời có mây
Xin mời bạn hãy về đây
Để thăm quê tớ mỗi ngày một sang
Con đò dịch đít sang ngang
Xa xa có một cái làng thò ra
Đằng kia là một vườn na
Đằng này thì có mấy bà chổng mông
Cây lúa cao sản ngoài đồng
Đến mùa thu hoạch nhà nông vui cười
Quê tôi thế đấy bạn ơi
Nhờ có đổi mới nên đời thêm xuân
Con gái giờ chẳng mặc quần...
Mà mặc váy ngắn hở chân hở đùi
Ngày hội mới thật là vui....

(khảo dị 2:

Con gái giờ chẳng mặc quần
Váy ngắn đến bẹn, cái chân rõ dài
Áo mặc cúc chẳng thèm cài
Vươn vai hít thở đứt vài…cái khuy)

***

Thời nay đang sống bằng tinh
thần là chủ yếu, nào mình làm thơ

***

Hoan hô đại tướng Võ Nguyên
Giáp ta thắng trận Điện Biên trở về
Cờ hoa sáng rực trời quê
Nhà nhà phấn khởi hả hê nhà nhà
Cùng nhau hát khi hoàn ca
Bài ca giải phóng sáng loà Điện Biên
Hoan hô đại tướng Võ Nguyên...
(Trường ca Điện Biên )

***

Hoan hô anh Nguyễn Chí Thanh,
Anh về phân bắc, phân xanh đầy nhà
Lợn gà vui sướng hát ca
Bà già trẻ lại, chạy ra chạy vào.

***

Hoan hô đồng chí Võ Văn
Kiệt hết cả sức nằm lăn ra giường.

***

Bác Hồ đi dép cao su
Ai đi dép nhựa ăn cơm Bác Hồ

***

Cụ Lênin ở nước Nga
Sao lại đứng giữa vườn hoa Ba Đình
Hai tay cụ cứ khuỳnh khuỳnh
Mắt la mày lét như rình trộm ai.

***

Hôm nay trời nhẹ mây cao
Anh Ga ga Rỉn bay vào vú tru (vũ trụ)
Trên cành con khỉ đánh đu
Thằng Ngô Đình Diệm mút kem cụ Ồ
Cụ vào bệnh viện Việt Xô (tại chắc nó độc mồm độc miệng)
Ba tháng cụ khỏi, CỤ Ồ MUÔN NĂM

***

Hoan hô đồng chí Phạm Tuân
Bay vào vũ trụ một tuần về ngay
- Nước mình còn thiếu dân quân
Tại sao lại bắn thằng Tuân lên giời ?

***

Hôm nay giải phóng Sài Gòn
Bà con phấn khởi chạy bon ra đường
Có cô đang ngủ trên giường
Vội vàng tỉnh dậy, bị thương vào tày (tay)
Ô tô cấp kíu đến ngay
Đưa vào bệnh viện ba ngày thì khoi (khỏi)

***

Bác Hồ nằm ở trong lăng
Nhiều hôm bác bỗng nghiến răng giật mình
Rằng giờ chúng nó linh tinh
Tuổi tên của mình chúng ném xuống ao
Ao nào thì có ra ao
Cái tròn cái méo, cái nào cũng sâu
Hỏi rằng tướng Giáp đi đâu?
Dạ thưa tướng Giáp lo khâu... đặt vòng (lo vấn đề kế hoạch hóa Gia đình của XH)
Ngày xưa đại tướng công đồn
Ngày nay đại tướng gác .. đùi chị em.


***

Hôm qua anh đến chơi nhà
Thấy mẹ chăn vịt, thấy cha chăn ngồng (ngỗng)
Thấy em hát nhạc Trịnh Công
Sơn xanh, sơn đỏ, anh không dám vào

***

Chồng bà mới chết hôm qua
Vừa năn, vừa khóc, vừa xòa, vừa rên (nắn / xoa)

***

Nhà bên buổi tối rất ồn
Mấy cô con gái vật lộn lẫn nhau

***

Một yêu đầu bạc ánh kim
Hai yêu anh có cái tay rất dài

***

Làm gà thì phải vặt lông
Sau đây đến lượt Hơ mông ra chào
Vỗ tay cho một tràng nào
Xong rồi Hơ lại đi vào ... Tày ra

***

Rừng xanh núi đỏ um tùm
Thương anh địa chất cưỡi hùm lên non
Chiều về ngựa phóng bon bon
Tay anh nắm chặt hai hòn thạch anh.
(Rõ ràng là anh ấy rất yêu nghề, lên tận những nơi rừng thiêng nước độc để làm việc. Khi tìm được những mẫu đất đá quý, anh giữ chặt không rời...)

***

Ra đi dặn vợ ôn tồn
Ở nhà em hãy giữ...nhà cho anh!

***

Chưa di chưa biết Vũng Tàu
Đi rùi mới biết phê hơn vũng nhà
Vũng nhà khoan mãi chẳng ra
Vũng Tàu khoan cái dầu ra ầm ầm.

***

Vũng Tàu nằm giữa hai hòn
Chỉ khoan một cái là dầu phọt lên.

***

Nha Trang, Đà Lạt, Vũng Tàu
Không bằng cái vũng có...râu ở nhà

***

Chưa đi chưa biết Cao Bằng
Đi rồi mới biết chỗ bằng chỗ cao
Chưa đi cũng chẳng làm sao
Đi rồi sẽ biết chỗ cao chỗ bằng

***

Chưa đi chưa biết Hòn Gai (Quảng Ninh)
Đi về mới thấy hòn nhà dài hơn
Hòn nhà chênh chếch sao hôm
Hòn gai ưng ức ồn ồn Sao Mai (Giải Sao Mai 2003)

***

Chưa đi chưa biết Hòn Gai
Đi rồi mới biết thua hai hòn nhà
Hòn nhà hơi yếu hơi già
Nhưng mà bảo đảm hơn là Hòn Gai!

***

Chưa đi chưa biết Đồ Sơn
Đi rồi mới biết có hơn đồ Nhà
Đồ Nhà như cái lá đa
Đồ Sơn như cái bàn là Liên Xô.

***

Chưa đi chưa biết Đồ sơn
Đi về mới biết chẳng hơn đồ nhà.
Đồ Sơn là của quốc gia
Đồ nhà là của ông bà ngoại cho.
Đồ Sơn chỉ mất tiền bo
Đồ nhà ôm mối bận lo cả đời.
Đồ Sơn không muốn thì thôi
Đồ nhà không muốn phải chơi tới cùng.

***

Chưa đi chưa biết Cửa Ông
Đi rồi mới thấy toàn mông với giò
Chưa đi chưa biết Cửa Lò
Đi rồi mới thấy toàn giò với mông.

***

Chưa đi chưa biết Bà Đen,
Đi rồi mới thấy đen hơn bà nhà.
Bà nhà tuy có hơi già,
Nhưng mà vẫn trắng hơn là Bà Đen

***

Chưa đi chưa biết Hòn Chông (Bể Đông)
Đi rồi mới thấy hòn chồng mình hơn
Thế mà nghe nói Hòn Rơm (Phan Thiết)
Cũng còn ăn đứt hòn bờm nhà ai

***

Không đi không biết cửa Lò
Đi rồi mới biết cửa mình mở ra
Cửa mình tấp nập vào ra
Hàng nội hàng ngoại đều qua cửa mình. (cửa khẩu hải quan cửa Lò)

***

Hà Tiên có một cái Hòn
Chông cắm giữa biển lại còn xi măng
Lò đứng ngay giữa đồng bằng
Nam Bộ giúp tỉnh lằng nhằng kiếm thêm
Tiền vô ngân sách ngày đêm
Hà Tiên giờ muốn có thêm... vài hòn

***

Anh đi công tác Buôn Mê
Thuột xong một cái anh về Plây
Cu anh tuy có hơi gầy
Nhưng anh vẫn cứ ngày ngày nhớ em

***

Anh đi công tác đảo Côn-
Lôn em nhớ quá bồn chồn không yên

***

Em đi công tác đảo Côn
Lôn rộng bát ngát bồn chồn chờ anh.

***

Anh đi công tác đảo Côn
Lôn em thao thức bồn chồn nhớ anh


***

Hôm qua học tập chính tri (chính trị)
Cán bộ ngồi ỳ, chẳng chịu phát biêu (phát biểu)
Cơm ăn chẳng được bao nhiêu
Đảng uỷ lại bắt phát biêu cả b … (cả buổi)

***

Tuy già mà bác vẫn tung
Còn chui qua lỗ chiếc vòng mùa xuân.
(trò chơi tung còn của người Mường)

***

Vào trong hang Bác âm u
Chị em phụ nữ bỏ mu ra chào. (bỏ mũ)


***

Có 2 anh chị đi chơi
Bỗng đâu hòn đá nó rơi vào đầu
Gọi bác sĩ thì còn lâu
Sẵn đây anh có hộp dầu con hô (con hổ)
Lại thêm 1 ít thuốc bô (thuốc bổ)
Anh hoà 2 thứ anh đô vào mồm (đổ)

***

Trẻ con thì phải dùng bim (bỉm)
Sau đây mời bác xơi chim em quày (quay)

***

Đêm nay đã nhỡ chuyến đò
Mình ơi mở cửa mình cho tôi vào
Bầu trời rộng lớn nhiều sao
Cửa mình hơi bé tôi vào khó ghê ... (Cửa nhà mình)

***

Chưa vô chưa biết Báck Khoa
Vô rồi mới biết toàn hoa cứt lợn.

***

Hôm nay em ở nhà Ơ (Alone)
Lôn em thì lại rất chờ anh sang

***

Nhìn em thấy thật là gian
nan và vất vả, anh càng yêu hơn

***

Giữ dao phải giữ đằng chuôi
Giữ chồng phải giữ cái đùi của anh

***

Cô Ba đi chợ Vân Đồn,
Vừa đi vừa lấy lông gà xỉa răng.

***

Mời anh vào quán kara-
OK em đã mở ra sẵn sàng (karaoke)

***

Nhân ngày thương binh liệt si (liệt sĩ)
Chị em phụ nữ cùng đi đặt vòng
Hoa về tưởng nhớ đến công
ơn các liệt sĩ hết lòng vì dân

***

Con ơi chớ lấy pháo binh
Đêm đêm nó bắn rung rinh cửa nhà

***

Rủ nhau lên núi đi cầu
nguyện cho bè bạn vừa giàu vừa sang

***

Bấy lâu nô nức tiếng đồn
Bây giờ mới được thấy mặt Ngọc Linh

***

Nhác trông thấy Võ Kiều Thu
Anh em cuống quýt dương tay lên chào

***

Em kia ngơ ngẩn cười ruồi
Thầm ao ước được một buổi để chơi

***

Sáng ăn một bán bún riêu
Chiều lên hội nghị phát biêu (biểu) cả b... (buổi).

***

Em ơi chớ có bồn chồn
Chồng về em nhớ rửa tay sạch bong
Cơm bưng nước rót tận phòng
Cốt sao thể hiện tấm lòng hiền thê

***

Đêm nay vằng vặc trăng lu
Ông mải đọc sách thò chân ra ngoài

***

Thầy mo khăn gói về xuôi.
Giữa đường ngồi nghỉ giở ... báo ra xem.

***

Trời mưa thì mặc trời mưa
Nếu mà mưa quá thì ta đi ồ (Ô)

***

Cô kia tát nước bên cồn
Sao cô lại để cái.. đùi thò ra

***

Buồn buồn ra đứng bờ ao
Ai ngờ chó cắn buồn ơi là buồn

***

Đi ra đầu ngõ uống cà
Phê lên phê xuống phê ra phê vào.

***

Chưa đi chưa biết Sài Gòn
Đi rồi mới biết chẳng còn một xu
Về nhà mới thấy mình ngu
Mình tiêu thì ít, thằng “cu” thì nhiều.

***

Ngồi buồn cởi cúc xem ch…
Còn hơn vào rạp xem phim nước mình
(thơ Trần Đăng Khoa)

***

Ước gì em biến thành trâu
Để anh là đỉa anh bâu vào đùi
Ước gì anh biến thành chầy
Để em làm cối giã ngày giã đêm
Ước gì anh hóa thành chồn,
Vào trong buồng tắm cọ lưng cho em

***

Không vô không biết bút tre
vô rồi mới biết muốn tè ra ngay
Chưa ăn chưa biết cu đơ
Ăn rồi mới biết nó đờ cu ra

***

Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa
Có nàng Tô thị họ vừa nung vôi.

***

Em là em ghét ông giời
Em mà bắt được cắt rời ông ra.

***

Vui thay cái phận đàn ông
Trời sinh ra lại có lông ở mồm
Vui thay cái phận đàn bà
Trời sinh ra lại có ba quả đồi

***

Ông Tây ít tóc nhiều râu
Hình như lông lá kéo nhau xuống …đùi!

***

Hội thảo nó nói tiếng Tây
Mình nói tiếng Việt, nó ngây ra nhìn
- Pờ li, nót Viet nam mi!
- Ôkê, tao chuyển sang liền Ăng lê
Thằng Pháp nghe mãi phát ghê
Mày nói tiếng Việt tao nghe cho rồi!

***

Táo tây cũng giống táo ta
Chẳng qua kích thước gấp ba bốn lần.


***

Đầu năm muốn làm thơ khai
xuân tặng bè bạn, rặn hoài không ra


***

Đầu năm chẳng biết chúc gì?
Thay vì lời chúc ta...ghì lấy nhau.

***

Chơi xuân có thể cởi...trần
Nhưng mà phải nhớ mặc...quần nghe em.

***

Hôm qua bị mất con cu
gáy hai tháng tuổi lúc tù mù đêm.


***

Trên trời con quạ bay qua
Vừa loáng một cái mất cha con gà.

***

Nhà tớ có con mái già
Thằng chồng nó đã thành ma lâu rồi
Thế nên “bứt rứt” chuyện đời
Nàng ta quyết định đi mồi trống choai
Một hôm gặp được gã trai
Trẻ trung bụ bẫm tràn đầy sức xuân
Nàng ta bẽn lẽn đến gần:
“Ê ku! mày thích mặc quần hay không?”
Thế là, cởi hết chạy rông
Thế là, xong dzụ kiếm chồng ô hô!



Một ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống một cái giếng. Con vật kêu la hàng giờ liền. Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì. Cuối cùng ông quyết định: con lừa đã già, dù sao cái giếng cũng cần được lấp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả.

Ông nhờ vài nguời hàng xóm sang giúp mình. Họ xúc đất đổ vào giếng. Ngay từ đầu, lừa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra và nó kêu la thảm thiết. Nhưng sau đó lừa trở nên im lặng. Sau một vài xẻng đất, ông chủ trang trại nhìn xuống giếng và vô cùng sửng sốt. Mỗi khi bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc mình cho đất rơi xuống và bước chân lên trên. Cứ như vậy, đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn. Chỉ một lúc sau mọi người nhìn thấy chú lừa xuất hiện trên miệng giếng và lóc cóc chạy ra ngoài.

Cuộc sống sẽ đổ rất nhiều thứ khó chịu bẩn thỉu lên đầu bạn. Hãy xem mỗi vấn đề bạn gặp phải là một hòn đá để bạn bước lên cao hơn. Chúng ta có thể thoát khỏi cái giếng sâu nhất chỉ đơn giản bằng cách đừng bao giờ đầu hàng.

Khảo dị:

Câu chuyện chưa dừng ở đây !!! Con lừa sau đó quay lại và đá cho người nông dân định chôn nó phọt ... cả lúa ra .

Bài học rút ra: Khi bạn có ý định chôn ai đó mà hắn không chết, hắn luôn tìm cách quay lại để sút vào mông bạn.