"Dù bị đau đớn quằn quại, tôi vẫn tha thiết yêu thương trần gian điên dại này"



Mây Và Núi
Sáng tác: Vĩnh Tâm
Thể hiện : The Bells


Xưa mây vẫn hay thường lang thang,
Ngao du khắp nơi chẳng mỏi mệt,
Đến lúc có cơn gió thật lạ,
Thổi mây chạy về bên đồi kia.

Nơi mây đến đây thật nên thơ,
Chung quanh núi cao gần bên mây.
Núi cứ đứng yên đến hiền hoà,
Làm cho mây ngập ngừng không rời xa.

Từ ngày mây ghé qua trời bỗng xanh thêm lời ca,
Mây làm núi ấm bao ngày qua thiết tha.
Lời cỏ cây nói rằng, mây núi bên nhau thật yêu,
Như tơ trời se duyên kiếp nào, cùng nhau.

Bao năm tiếng yêu chẳng đổi thay,
Nhưng nay sắc mây đã đổi màu,
Có những lúc mây muốn một mình,
Thả trôi đùa vui bên làn gió.

Ai hay núi kia buồn xanh xao,
Trông theo dáng mây lòng ngậm ngùi,
Núi có biết đâu đến lúc một ngày,
Là mây muốn trôi tự do đi xa.

Vì ngày xưa núi hiền nên níu chân mây lại đây,
Nay mây muốn phiêu du cùng cơn gió kia.
Ừ thì mây cũng buồn nhưng núi kia đau buồn hơn,
Mây đi rồi cỏ cây chẳng còn hồn nhiên.

Giờ mây đang phương nào, để bao nỗi buồn cho núi,
Mây có hay tình yêu núi không phai tàn.
Nhưng núi luôn mong chờ ngày kia sẽ có một cơn gió,
Mang áng mây trở về lại bên đời núi.

Chuyện tình mây núi buồn.

BÒ MẸ ĐÃ NGẤT
Báo Tuổi trẻ ngày thứ 3 - 25/7/2006
Lê Thế Thành


Cô bé ấy khoảng 14, 15 tuổi sôi nổi kể chuyện với bà mẹ đang ngồi bên chị gái cô ở bệnh viện phụ sản: “Mẹ biết không, con bò mẹ nó ngất”. Tôi theo bạn vào thăm vợ anh mới sinh con gái ngồi ở giường bên cạnh lập tức phải chú ý đến một thông tin khá giật gân như thế. Bà mẹ thì không nói gì nhưng cô chị có vẻ không tin ra mặt, cô nhỏ nhẹ nói: “Mày có hâm không đấy ? Bò làm sao mà ngất được !”

“Em này, chính em thấy này – cô bé càng sôi sục trước vẻ ngờ vực của cô chị – chị biết không, nhà chú Hùng mua con bê của bác Bằng làm đám cưới cho chị Thoa. Nhưng kéo thế nào con bê cũng không chịu đi. Chú Hùng phải mượn con bò mẹ dẫn đi trước để con bê đi theo.

Khi mẹ con con bò đến nhà chú Hùng, mấy người buộc cổ con bê tại gốc mít. Đến lúc này, dắt thế nào con bò mẹ cũng không chịu đi. Nó xoạc chân ra để không ai lôi được. Người ta bèn vật con bê ra làm thịt ngay trước mặt con bò mẹ.

Con bò mẹ ò ò kêu lên mấy tiếng. Nó nhìn chăm chăm vào con nó đang bị làm thịt, tự nhiên nó quị xuống rồi lăn quay ra đất. Nó bị ngất, bốn chân như bơi bơi trong không khí. Nhà chú Hùng phải đốt rơm, quạt khói một lúc lâu con bò mẹ mới tỉnh lại. Nó cúi đầu lững thững một mình đi ra cánh đồng...”

Cô bé đột nhiên ngưng bặt. Mấy người ở trong phòng cũng lặng đi. Cô chị mặt thẫn thờ. Riêng tôi cứ cay cay nơi sống mũi và hình dung con bò mẹ vật vã khi nhìn thấy con bê con giãy giụa.

Bước lại gần, tôi xoa đầu cô bé, em ngước nhìn tôi đôi mắt trong veo: “Cháu thương bò con, bò mẹ”. Tôi gật đầu nói với em: “Chú cũng tin là con bò mẹ đã ngất !”

Cổ nhân có câu: "Bệnh tòng khẩu nhập, họa tòng khẩu xuất"

Ðây tôi không nói đến phần thứ nhì của câu này đã khiến một số người phải tu tịnh khẩu luôn. Phần thứ nhất - bệnh do những gì ta ăn uống vô - chắc hẳn chúng ta không mấy ai không từng kinh nghiệm, qua những lần đau bụng nhức đầu, ỉa chảy, nổi mề đay,v.v...? Ðó chỉ là kể sơ vài kết quả cấp thời.

Một cái cây bón đúng cách sẽ tươi tốt và trổ hoa thơm trái ngọt; ngược lại, sẽ cằn cỗi và hoa còi trái đẹt. Con người cũng vậy, ăn uống đúng cách sẽ khỏe mạnh, vui tươi và sáng suốt; ngược lại, có thể lắm bệnh, nóng nẩy, dữ dằn và ngu độn.

Thế nào là ăn uống đúng cách? Hạp tự nhiên? Chẳng hạn, con voi sinh ra để ăn cỏ là hạp tự nhiên; con cọp sinh ra để ăn thịt là hạp tự nhiên.

Chúng ta hãy thử xét xem con người sinh ra để ăn gì?

- Trước hết là bộ răng. Bộ răng người không giống bộ răng các loài ăn thịt mà giống các loài ăn rau, cỏ, hoa, quả và củ.
- Loài ăn thịt đổ mồ hôi bằng lưỡi. Thế cho nên, trời nực ta thấy cọp hay chó thè lưỡi ra, mồ hôi (chứ không phải nước miếng) chảy ròng ròng; trái lại con người cũng như các loài ăn rau cỏ đổ mồ hôi ở ngoài da bằng các lỗ chân lông.
- Ruột loài ăn thịt chỉ dài gấp 3 lần chiều dài của nó, ví dụ một con cọp dài một thước thì ruột nó dài 3 thước; còn loài ăn rau cỏ thì ruột dài 10 đến 12 lần chiều dài, như một con trâu dài 1 thước thì ruột nó dài tới 12 thước. Ruộc con người trung bình dài 18 thước. Về điểm này tạo hóa rất chí lý. Thịt mau hư thúi nên có thể bài tiết từ từ đặng hút hết các chất bổ.
Nồng độ át xít trong bao tử loài ăn thịt mạnh gấp mười nồng độ át xít trong bao tử loài ăn rau cỏ. Ðiều này cũng dễ hiểu ý Tạo Hóa vì thịt khó tiêu hơn rau cỏ. Nồng độ át xít trong bao tử con người cho ta thấy con người thuộc loài ăn rau cỏ. Bởi vậy, khi ăn nhiều thịt cá ta thường có cảm giác anh ách nặng nề, nếu thái quá có thể bị bội thực.

Tóm lại, con người sinh ra không phải để ăn thịt thì ăn chay là hạp tự nhiên, và sẽ giúp chúng ta khoẻ mạnh và sống lâu. Ðông Tây kim cổ có bao giờ nghe nói đến tiên ông hay tiên bà trường sinh bất tử nào mà ăn thịt bò tái hoặc thịt chó nấu rượu mận đâu? Chỉ thấy nói đến họ ăn trái cây thôi!

Trong các dân tộc trên thế giới hiện nay, dân tộc nào ăn nhiều thịt nhất? Hoa Kỳ. Dân tộc nào bị ung thư nhiều nhất? Cũng Hoa Kỳ. Ðấy chỉ là kể một bệnh ung thư thôi chứ còn nhiều chứng bệnh khác cũng do thịt gây ra. Học Viện Nghiên Cứu Bệnh Ung Thư của Hoa Kỳ đã xác nhận thịt, nhất là loài thịt đỏ, là một nguyên nhân gây ra bệnh ung thư. Tôi tin rằng rồi Bộ Y Tế sẽ buộc mỗi miếng thịt phải có một lời cảnh cáo về sự độc hại của nó như mỗi bao thuốc lá vậy. Nếu ăn thịt nhiều là đúng thì tình trạng sức khỏe của dân chúng Hoa Kỳ đâu có càng ngày càng suy kém? Nội trong 15 năm qua, nói chung tiền nhà tăng lên khoảng 200%, tiền ăn tăng khoản 100%, nhưng tiền y tế đã tăng lên 700%. Vì lẽ này mà phong trào ăn chay đang bành trướng khắp nơi giữa những người ý thức, và ta thấy xuất hiện trên thị trường vô số các thực phẩm chay cũng ngon như thịt, thường bổ dưỡng hơn thịt và hoàn toàn không có các độc tố của thịt.

Bây giờ ta thử xem tại sao ăn thịt có hại. Các tế bào trong cơ thể luôn luôn sinh hoạt và tiết ra các chất độc cặn bã như acide urique mà thận phải thanh lọc và bài tiết qua đường tiểu tiện. Khi con vật chết, thận nó ngưng làm việc và các chất độc đó còn nguyên ở trong miếng thịt. Hơn nữa, trong cơn nguy kịch, cơ thể tiết ra rất nhiều adrenaline, chất này làm tim đập nhanh hơn, áp huyết máu cao hơn và số lượng đường trong máu nhiều hơn để giúp cơ thể có thể đương đầu với sự nguy kịch đó. Sau cơn nguy kịch, thận lại bài tiết chất adrenaline thặng dư đó đi và cơ thể lại trở lại bình thường. Chất này có rất nhiều trong thịt vì con vật nào trong lò sát sinh cũng đứng trước sự nguy kịch nhất đời của nó, và sau đó không còn cơ hội để cơ thể nó trở lại bình thường. Thế cho nên, nếu không vì những nguyên nhân khác nữa, người ăn chay không bao giờ bị tiểu đường, áp huyết cao, và những bệnh về tim, thận v.v... như người ăn mặn. Cũng vì vậy mà người đạo Do Thái phải ăn thịt Kosher là loại thịt giết sao giảm thiểu tối đa sự đau đớn của con vật và rút ra không còn chút máu nào trong miếng thịt. Ta còn phải kể những chất độc do thịt lâu tiêu nên sinh thúi ở trong bụng tiết ra gây nên đủ thứ bệnh như mụn nhọt, nhứt đầu và mệt mỏi kinh niên do thận lộc không kịp tất cả các chất độc đó. Ăn thịt tươi xào nấu thơm ngon là tốt cho cái miệng mình thôi, chứ vô trong bụng mà chậm tiêu sình thúi lên thì vẫn hại cho cơ thể như ăn thịt sình thúi vậy.

Tôi xin kể một vài thí nghiệm người ta đã làm để so sánh kết quả ăn chay và ăn mặn. Người ta chia gà mới nở như nhau ra làm hai bầy: bầy A cho ăn toàn ngũ cốc và bầy B cho ăn toàn thịt. Bầy B lớn rất mau, lông mượt,vừa to vừa mạnh hơn bầy A, nhưng dần dần sinh ra nhiều chứng bệnh kỳ lạ mà bầy A không mắt phải. Trứng bầy B cũng một ngày nở ít và nở với rất nhiều quái thai (birth defects). Ðến đời thứ sáu, bầy B tuyệt diệt luôn trong khi bầy A vẫn bình thường.

Cũng làm như vậy với chuột. Chỉ 3 tháng sau, bầy chuột cho ăn toàn thịt con nào cũng bị bệnh thận, và hung hăng cắn lộn nhau tơi bời.

Ở bên Nhật, dân chúng các vùng phụ cận hai thành phố Hiroshima và Nagasaki đều bị bệnh do ảnh hưởng phóng xạ của bom nguyen tử, trừ những người trong một tu viện Phật Giáo. Sự khảo cứu tìm hiểu đã cho biết chỉ vì những người này ăn chay trường. Cơ thể người ăn mặn quá nhiều độc tố nên như một ly nước đầy chỉ thêm một chút là tràn. Cũng tại đây , khi có dịch cúm, nhưng những người này dường như không ai bị. Lấy bản thân mình làm thí dụ, kể từ khi ăn chay trường đến nay, tôi đã khỏi hết mọi thứ bệnh. Trước kia người ta chưa cảm tôi đã cảm, bây giờ mọi người chung quanh cúm tôi vẫn bình thường.

Người ăn chay dai sức hơn người ăn mặn. Lý do là vì các tế bào càng vận động nhiều thì càng tiết ra nhiều các chất cặn bã vần đào thải đi. Nếu các chất độc này bị ứ động nhiều thì càng tiết ra nhiều các chất cằn bã cần đào thải đi. Nếu các chất độc này bị ứ đọng lại, nhẹ thì ta cảm thấy mệt mỏi, nặng thì đau nhức, nặng hơn nữa thì các bắp thịt cứng lại (vọp bẻ). Bởi vậy mà trước khi biểu diễn hoặc tranh tài, nhất là trong các cuộc thế vận hội, những người tham dự ăn uống tẩm bổ đặt biệt và kỹ lưỡng. Thay vì ăn nhiều thịt hơn, họ phải ăn ít thịt đi và bỏ hẳn thịt trong những tuần cuối.

Ăn chay còn giúp ta trường thọ. Bác sĩ Alexis Carrell, người đã được giải thưởng Nobel về y khoa năm 1912, đã làm thí nghiệm về vấn đề này. Ông tin rằng nếu các tế bào được dinh dưỡng và đầy đủ đúng cách trong một môi trường hoàn toàn tinh khiết với các chất độc cặn bã được thanh lọc được mau lẹ thì chúng ta sẽ sống rất lâu nếu không nói là sống hoài. Gà chỉ sống khoản 10 năm, nhưng ông đã nuôi một miếng tim gà cho đến lúc ông qua đời năm 1944, đã 40 năm mà miếng tim gà đó vẫn còn sống. Tiếc thay ông chết đi đã không ai nối tiếp công cuộc thí nghiệm này để xem miếng tim gà đó có còn sống hoài không. Cũng lấy bản thân mình ra mà nói, tôi là một thi sĩ rất đa sầu đa cảm, nghe một bản nhạc hay cũng khóc, đừng nói chi đến coi phim hoặc coi tuồng hay đọc truyện là cứ phải lau nước mắt hoài. Tôi cũng là loại triết lý lẩm cẩm, đa tư đa lự tâm hồn, rất dằng vặt phiền muộn. Ðáng lẽ tôi phải già trước tuổi; trái lại vì ăn chay trường mà tôi trẻ hơn mình cả chục năm. Xin các đọc giả hiểu cho là tôi không muốn nói về mình, chỉ dùng mình làm một thí dụ khách quan thôi.

Ngoài lý do sức khỏe còn các lý do khác tại sao ta nên ăn chay.

* Lý do tâm linh - để mở rộng tình thương bao trùm một cách bình đẳng cả muôn sinh muôn vật, để tránh luật nhân quả gieo gì gặt nấy, hầu loài người phải giết nhau tập thể bằng những phương pháp tối tân như người ta đang sát sanh tập thể hàng triệu con vật mỗi ngày bằng những phương pháp tối tân.
* Lý do xã hội - để giải quyết nạn đói cho toàn thể nhân loại, vì các nhà dinh dưỡng học đã khẳng định rằng đối với con người a(n thịt là một tập quán chứ không phải một nhu cầu của cơ thể ( meat-eating is a custum, not a biological necessity). Muốn có 1 kí lô thịt phải đổi bằng 10 kí lô ngũ cốc: do đó số ngũ cốc vì nuôi các con vật để làm thịt cho nội một dân tộc Mỹ ăn thôi cũng đủ để nuôi 1/3 dân số thế giới. Tuy nhiên, trong phạm vi hạn hẹp của một bài báo, tôi không bàn rộng đến các lý do này, vì chỉ một lý do sức khỏe cũng cần và đủ để ta ăn chay.

Có điều ăn chay cho đủ bổ dưỡng và thỏa mãn cái thói quen ăn thịt đã thâm căn cố để bao ngàn năm nay hiện vẫn còn tốn tiền hơn ăn mặn. Nhưng càng nhiều người ăn chay thì các kỷ nghệ sản xuất thực phẩm chay càng có thể bán rẻ hơn, cho tới khi ăn chay sẽ rẻ hơn ăn thịt vì nguyên liệu đồ chay vốn rẻ hơn thịt trên căn bản. Dầu sao với mỗi đồng ăn chay tốn hơn ăn mặn thì tiền bác sĩ, tiền dược phẩm và tiền bệnh viện sẽ đỡ tốn hơn 100 đồng. Ấy là không kể sự khoan khoái khi khỏe mạnh và sự khổ đau khi ốm yếu là những cái vô giá không thể tính ra thành tiền. Xin quý vị hãy thử ăn chay, thì sẽ thấy như tôi rằng đó là một trong những quyết định khôn ngoan nhất của đời mình.


--------------------------------------------------------------------------------

Chân thành cảm ơn đạo hữu Giác Trí đã có thiện tâm đánh máy bài này.


--------------------------------------------------------------------------------

http://www.buddhismtoday.com/viet/anchay/002-taisao.htm
Đó là 1 đêm trăng sáng, trăng cao, sao chi chít, trên cành chim hót líu lo: " QUẠẠẠ... QUẠẠẠ... ÁC!!!"

Romeo trèo tường vào nhà Juliet...

Trên ban công...


Juliet: Romeo, chàng có biết không từ khi em gặp chàng em chỉ yêu có mình chàng và con Milu nhà em thôi.... Ôi... Romeo, hỡi... Romeo, giờ này chàng đang ở đâu???

Romeo: Ta đây, Romeo em của Ronaldo, cháu của Roberto Carlos, người yêu của nàng đây...

Juliet: Ôi, chàng đấy ư ??? Em đang tỉnh hay mơ đây??? Làm sao chàng có thể vào được đây khi mà bố em đã thả 2 con chó đói ngoài kia???


Romeo: Ta đường đường là 1 trang nam tử... đầu đội mũ chân đi dép tổ ong mà phải sợ 2 con chó to còi ấy à???

Juliet: Chàng làm thế nào mà hay vậy ???

Romeo: Ờ... thì...để vào được đây ấy, để cái thằng người yêu của em nó vào được đây ấy, ta đã phãi biếu không 2 con chó nhà nàng 1 chiếc tất có lỗ của ta, vậy mà chúng còn nhẫn tâm xin thêm... 1 mảnh vải quần (ở chỗ mà ai cũng biết là chỗ nào đấy!)

Juliet: Hix hix, chắc chàng uất chúng lắm nhỉ ???

Romeo: Uất làm gì cho mệt người hả em. Đằng nào chúng chẳng sùi bọt mép, lép dạ dày khi ngửi phải mùi giầy của anh

Juliet: khiếp vãi...

Romeo: Gì cơ ???

Juliet: Ah... ko... đỉnh quá, chàng thật là đỉnh cao!!!

Romeo: Vậy nàng có yêu ta không???

Juliet: Tất nhiên là có. Em yêu anh như mây yêu núi. Em yêu anh như yêu túi của anh . Còn anh, anh có yêu em ko???

Romeo: Anh yêu em hơn những gì em nói. Anh yêu em hơn gió yêu hàng cây. Anh yêu em hơn bò yêu cỏ. Anh yêu em anh dám bỏ cả em...

Juliet: Thật ư???

Romeo: Thật vậy!!!

Juliet: Anh thề đi

Romeo: Anh thề!!! Anh mà nói điêu người yêu anh chết. Anh mà nói sai mai anh nói lại.

Juliet: Ôiii... Con Sờ Hát bé bự của em...

Romeo: Thiên thần bé nhỏ của anh...

Đúng lúc đó Stibânxuất hiện...

Juliet: A... anh Stibân... thiên tuế, thiên tuế, sao ngu thế

Stibân: Bình địa em!!! Còn thằng kia, mày làm gì ở đây???

Romeo: Tỏ tình chứ còn làm gì.

Stibân: Á à... mày là Romeo, răng nhô, trán rô, bán lô tô ở đầu phố đúng ko???

Romeo: Còn mày là Stibân người toàn gân, lông ở chân, bán thịt chó ở Nhật Tân chứ gì???

Stibân: Thằng kia trả tao tiền thịt chó mày nợ tao 3 tháng trước.

Romeo: Ấy ấy anh bình tĩnh, đâu còn có đó, thịt chó còn có lá mơ.

Stibân: Ko bình tĩnh gì hết!!! Sao nhìn mặt mũi mày sáng sủa mà lại bẩn tính thế hả???

Romeo: À... được rồi..., còn mày, nhìn dáng mày cao cao, mặt mày xanh xao chắc là mày bị AIDS, mà mày bị AIDS nghĩa là đời mày sắp hết...

Stibân: Thằng khốn nạn, thằng súc sinh, thằng... thằng chưa súc miệng... Tao phải....

Romeo: Phải làm sao???

Stibân: Cho mày 1 trận...

Romeo rút... V2.... tít tít tít...

Romeo: Alo bà Stibân đấy ạ???

Stibân: Ấy ấy, anh ơi, anh tha cho em, anh đừng mách vợ em...

Romeo: Vậy thì xéo mau!!!

Stibân: Vâng em xéo..

Juliet: Ôi, chàng mới oai phong làm sao. Phần thưỡng của chàng là một năm xài POND'S miễn phí!

Romeo: Cảm ơn nàng.

( Juliet ơi, vào đánh răng đi con, từ sáng tới giờ con chưa đánh răng đâu đấy - tiếng bố Juliet )

Juliet: Chết rồi chàng ơi, chàng mau về đi ko bố em thấy...

Romeo: Ừ... ừ... à mà nàng cho ta vay 5 nghìn trả tiền gửi xe!

Juliet: Đây... 5 nghìn rưởi luôn cho xông xênh....

Đúng lúc đó, bố Juliet nhìn thấy...

Bố Juliet: Thằng kìa, mày là ai??? Làm gì ở đây???

Romeo: Cháu... cháu... cháu vào đây... hái hoa ạ!

Bố Juliet: A... ông nhận ra mày rồi, hôm trước ông tắm sông, mày lấy quần của ông đúng ko???

Vừa nói bố Juliet vừa phi mình từ ban công xuống đuổi theo Romeo

Hết kịch