"Dù bị đau đớn quằn quại, tôi vẫn tha thiết yêu thương trần gian điên dại này"




VƯỜN TÌNH CỦA LÒNG TA


Phan Xuân Sinh  


 


Vòng tay ta rộng mở


Mời người qua ghé chơi


Vườn véo von chim hót


Trăng tha thướt ven đồi


 


Mạn bờ tung sóng vỗ


Đường ngập nắng xôn xao


Bóng chiều mờ hư ảo


Hoa ngát hương ngạt ngào


 


Thuận tay người cứ bứt


Trái chín đã căng tròn


Răng cắn tươm mật ngọt


Môi còn đọng vết son


 


Người nhẹ nhàng cất bước


Lòng ta trải lối vào


Tay nâng niu gót ngọc


Mắt nghìn trùng tâm hao


 


Ta cát vàng trên bãi


Dấu chân người ấn sâu


Tim ta thành loang lỗ


Thỏa lòng ta, nỗi đau


 


Ta cúi đầu chiêm nghiệm


Hồn vọng cõi xa xăm


Dẫu lòng này trúng phải


Mang vết chém trăm năm


 


Thì thôi không hối tiếc


Ngậm ngùi chút tình xưa


Sắc hương nào cũng mất


Tình mang chút đẩy đưa


 


Nên người vào đừng ngại


Cứ rong chơi thỏa thuê


Nếu cần người cứ khóc


Trái tim ta vỗ về


 


Người đừng dời gót ngọc


Vườn lòng ta mở toang


Hãy ngủ yên, chim hót


Gối trên đồi hoa, nằm


 


* * *


 


Tiếc một thời đã lỡ


Tình mong manh sương mai


Ngọc trong tay nát vỡ


Vàng đá đã phôi phai


Image

 


 


MỘNG 


Ngạc Phong


 


Thương em thương mấy cho vừa


Hằng đêm anh nhớ sớm trưa anh chờ


Anh nằm anh ngủ anh mơ


Hai ta Đất Hứa trông chờ đợi nhau


Thế rồi anh trước em sau


Đôi ta cùng bước lên thuyền dạo chơi


Ta dừng nhân ở một nơi


Ngàn hoa đua nỡ đẹp ơi lạ thường


Giăng giăng mây trắng tơ vương


Anh và em đã đến Vườn Tình Yêu !


Gió đâu nhẹ thoảng hiu hiu


Tình ta quấn quít mây chiều hờn ghen


Ngàn sao lấp lánh lên đèn


Ai kia đã lặng cài then cổng vườn


Côn trùng tấu nhạc yêu đương


Hòa theo tiếng hát bốn phương Thiên Thần


Vườn Yêu chỉ mở một lần


Anh Em vui trọn Ái Ân đời đời .