"Dù bị đau đớn quằn quại, tôi vẫn tha thiết yêu thương trần gian điên dại này"
Dự báo thời tiết một số vùng ngày 17/Dec/2013 sẽ như sau:

* Sài gòn: 12cm
* Đà Nẵng: 12cm
* Hà Nội: 3cm
* Hải Phòng: 3cm
* Lai Châu: 1cm
* Lào Cai: Dùng nhíp kéo mãi mới ra

Thật là một dự báo mang tính hình tượng sâu sắc =)) =)) =)) :D
Lọ mọ mấy trang fun & joke thấy cái tiêu đề được vote nhiều nhất liền nhảy vào coi sao thì hóa ra thơ củ chuối của mấy chú mắt xanh mũi lõ, vần vè chả kém gì tứ tuyệt của VN mình. Đây là một nửa đầu:



Adam and Eve

In the Garden of Eden,
As everyone knows,
Lives Adam and Eve,
Without any clothes.

In this garden,
Were two little leaves,
One covered Adam's,
One covered Eve's.

As the story goes on,
Never the less to say,
The wind came along,
And blew the leaves away.

At the sight,
Adam did stare,
There was Eve's treasure,
All covered with hair.

And wonder came,
Under Eve's eyes,
As Adam's thing,
Started to rise.

They found a spot,
That suited them best,
A nice big tree,
Where they began to rest...




Nửa sau nếu bác nào tò mò thì tự kiếm nhé, tớ không chịu trách nhiệm rolling on the floordevil

Tranh vui Triệu chứng Trâu Quỳ Style



Mặt chữ gì ?

Hôm đó Sở về thanh tra, cô giáo dạy tiếp bài “Đây thôn Vĩ Dạ”, bắt đầu phần nói về hình ảnh “Mặt chữ điền”. Bấp phải cái lớp học khối A, rất khó dạy học văn theo kiểu “nêu vấn đề”.
Cô vẽ một hình vuông lên bảng và hỏi:
- Mặt người theo kiểu này, gọi là kiểu mặt gì?.
Một bạn nữ xung phong:
- Thưa cô, mặt gạch ạ!.
Cô nghĩ thầm, quả thật gọi là mặt gạch dễ hiểu hơn là mặt chữ điền. Cô vẽ tiếp một hình tròn lên bảng, hỏi:
- Vậy mặt kiểu này, gọi là mặt gì?
Một em khác nhanh nhẩu:
- Mặt mẹt ạ!
Quả thật, cái này gọi là cái mặt mẹt đúng hơn gọi là mặt nguyệt. Cô đành vẽ một hình trứng lên bảng. Không đợi cô hỏi, một cậu bật dậy:
- Mặt thầu đâu ạ!
Thì dân Hương Sơn vẫn gọi trái xoan là trái thầu đâu mà. Bực mình, cô vẽ một tam giác lộn ngược. Cậu lúc nãy, bị cô chỉ định nói, đành ấp úng:
- Thưa cô, đó là mặt l…
Cô giáo tái mặt, nhìn thanh tra. Cậu học sinh nói tiếp:
-...mặt lưỡi cày ạ!
Cô định thần lại, nói:
- Đúng rồi, mặt lưỡi cày!. Mà lưỡi cày là để cày ruộng, mà ruộng còn gọi là điền, hôm nay ta bàn về hình ảnh “Mặt chữ điền” trong bài thơ.
Ông thanh tra Sở lau mồ hôi trán, cầm bút khoanh 20 điểm vào phiếu dự giờ.

***

Chồng xem chương trình trượt băng nghệ thuật trên tivi, bỗng buột miệng khen:
- Chà, cô vận động viên này trẻ lâu thật!
Vợ bực mình:
- Thì thịt để trên đá lạnh bao giờ chẳng tươi lâu hơn.

***

Không rõ do không hiểu từ Hán Việt hay cố tình “vui vẻ” mà cuốn “Tân từ điển Hán Việt” 2010, nhà xuất bản G, ở trang 249 đã định nghĩa:
- Cụ già to con, cao lớn: Cố Đô
- Người nước ngoài có thân hình vạm vỡ: Tây Đô
- Người có cái đầu rất to: Thủ Đô

***

Sặc "mùi" giang hồ

Bố ở quê mới ra, thăm vợ chồng con gái ở phố. Hai vợ chồng làm nghề buôn ở chợ giời.
Ông cụ vốn lần đầu lên thành phố, xuống xe xích lô trả tiền, vừa vào nhà con gái hỏi:
- Thế nó chém bố mấy nhát?
Ông bố ngẩn người chả hiểu gì: “Làm gì có ai chém bố đâu”.
Tối đến, sau khi cơm nước xong xuôi, ông cụ vào phòng nghỉ. Hai vợ chồng nằm ở bên kia nghĩ thương bố, mai bố về quê rồi không có mấy tiền tiêu xài. Chồng mới bảo vợ:
- Hay em mở tủ xem đạn dược thế nào, có còn băng nào lia cho bố vài băng.
Bố nghe xong sợ quá nhổm dậy bỏ chạy thục mạng, thề không lên thành phố nữa.

***

Có hai người bạn chơi rất thân với nhau, một anh làm giáo viên cả đời sống mẫu mực, một anh làm kinh doanh, tiền kiếm được nhiều nên ăn chơi trác táng.

Lúc chết anh thày giáo được lên thẳng Thiên đàng hưởng phúc lộc. Sau một thời gian an nhàn, anh xin phép vị thần cái quản Thiên đình cho đi tìm bạn xem dạo này bạn mình ra sao.

Đi qua vài tầng địa ngục, anh thấy người bạn thương gia của mình đang ngồi tại một bàn tiệc, trước mặt có mấy chai rượu ngon, toàn loại xịn, vây xung quanh là mấy nàng hầu xinh tươi mơn mởn, thế mà anh thương gia mặt vẫn buồn rười rượi. Anh bạn từ thiên đàng xuống ngạc nhiên hỏi:
- Anh thật sướng suốt đời, trên dương thế cũng rượu chè, trai gái, xuống hỏa ngục, cũng trai gái rượu chè, sướng hơn chúng tôi trên thiên đàng nhiều, như vậy mà sao thấy anh không vui ?

Anh kia buồn bã trả lời:
- Vui thú cái nỗi gì, ở chốn địa ngục này họ có nhiều cách tra tấn lắm. Những thứ này chỉ làm cho mình thèm mà chết mất thôi. Mấy chai rượu này thì đều có lỗ thủng ở đít chai, còn mấy cô em kia thì ngược lại, dưới đáy lại chẳng hề có một lỗ hổng.

***

Một bệnh nhân tâm thần nằm trên giuờng hát, hát một lúc, bèn úp nguời lại hát tiếp.
Bác sĩ hỏi:
"Hát thì hát, sao lại lật nguời lại làm chi chứ?"
Bệnh nhân:
"Ðồ ngu, mặt A hát xong đương nhiên phải tới mặt B chứ"

***

Nhốt thằng tù nữa đi anh!
Đêm tân hôn cô dâu thẹn thùng thỏ thẻ với chú rể:
- Anh ôi, em hổng biết gì về dzụ đó hớt, anh cắt nghĩa cho em đi!
Chú rể cười:
- Dzụ đó dễ ợt hè. Em cứ tưởng tượng cái của em là nhà tù, còn của anh là thằng tù. Ta cứ nhốt thằng tù vào nhà tù là xong.
Xong xuôi rồi cô dâu thích quá, một lát sau lại thỏ thẻ:
- Anh ôi, thằng tù nó xổng chuồng gồi!
Chú rể bảo:
- Thì mình bắt nhốt nó lại.
Xong lần nhốt tù này chú Rể châm thuốc lá hút lấy lại hơi. Cô dâu lại nói:
- Nó lại xổng chuồng nữa gồi, anh mau bắt nhốt nó lại đi anh!
Thế là chú rể lại uể ỏai đi bắt thằng tù nhốt lại. Xong xuôi anh nằm xuội lơ như ông già tai ga.
Một lát cô dâu lại thỏ thẻ:
- Anh ôi, nhốt thằng tù nữa đi anh!
Lần này thì chú rể nổi quạu:
- Thằng này ở tù hết hạn thì phải thả cho nó ra chứ, nó có bị án chung thân khổ sai đâu !

***

Chỉ có hai người trong một toa, trên một chuyến tàu đêm: Một đàn ông và một đàn bà. Họ còn phải đi rất xa nữa. Họ làm quen với nhau và nói chuyện phiếm. Và để giết thời gian, người đàn bà bắt đầu kể câu chuyện ngụ ngôn.

Một lần, nhà vua quyết định đi săn. Ông gọi người hầu thân cận vào, dặn phải trông coi công chúa cẩn thận và phải thực hiện mọi mong muốn của công chúa, nếu không sẽ bị chém đầu. Đêm đến, công chúa gọi người hầu vào phòng ngủ. Người hầu bước vào phòng.
Công chúa trần truồng trên giường nói:
- Ta đang rất lạnh!
Người hầu tìm thấy cái chăn trong phòng đắp cho công chúa rồi bỏ đi. Đêm hôm sau, cũng vẫn tình huống như hôm trước, chỉ khác là trong phòng không có cái chăn nào. Người hầu liền giật cái rèm treo ở cửa sổ xuống, đắp cho công chúa và cũng bỏ đi. Đêm thứ ba thì cái rèm không còn nữa và người hầu buộc phải cởi áo của mình đắp cho công chúa.
Nhà vua đi săn trở về. Ngài cho gọi cả công chúa và người hầu đến hỏi:
- Nào, người hầu của ta, ngươi hãy cho ta biết ngươi đã thực hiện các nghĩa vụ của ngươi ra sao?
- Muôn tâu bệ hạ, thần đã thực hiện mọi mong muốn của công chúa rồi ạ.
- Thế còn con, con có thể nói gì, công chúa?
- Hắn ta chẳng thực hiện một mong muốn nào của con cả!
- Thế thì, ngươi hãy chuẩn bị, sáng mai, ta sẽ cho đao phủ chặt đầu ngươi.

Người hầu trung thực tìm đến nhà thông thái, kể lại câu chuyện đó và mong ông giải thích cho tại sao công chúa lại nói vậy. Nhà thông thái chỉ tay vào đống cỏ khô và nói:
- Ngươi có thấy đống cỏ khô đó không? Hãy đến đó và ăn đi!
- Để làm gì?
- Bởi vì ngươi là con lừa!

Kể đến đây, cả hai người trong toa tàu cùng cười phá lên vì người hầu ngu ngốc kia... Và đã đến lúc người phụ nữ phải xuống tàu...
Người đàn ông giúp chị ta mang những cái túi và vali nặng ra khỏi tàu. Trước khi chia tay, người phụ nữ đưa cho người đàn ông một ít tiền. Người đàn ông liền nói:
- Cô ơi, cô làm sao đấy. Đơn giản là tôi muốn giúp cô thôi mà!
- Không. Anh không hiểu ý tôi rồi. Tiền này để anh mua... cỏ khô

***

Ông ơi đừng nóng vội

Ông chồng đi làm về bất chợt thì gặp vợ đang nằm với một người bạn thân.
Ông rút súng bắn chết ngay thằng bạn.
Bà vợ nói ngay: Cứ cái đà này thì ông sẽ mất hết bạn bè!

***

Người chồng bất hạnh

Người chồng khi biết vợ có thai thì vô cùng vui mừng. Anh muốn cho tất cả mọi người biết tin này nên lấy điện thoại của vợ nhắn tin: "Tôi đã có thai" gửi đi cho tất cả mọi người trong danh bạ.
Được một lúc thấy mẹ vợ trả lời: "Sao nói là chồng không sinh được, con lại quan hệ với thằng Tiểu Lí à".
Anh rể trả lời: "Cô tính thế nào?"
Tiếp theo một người bạn thân nhắn tin: "Chúng ta đã nửa năm không gặp nhau, cô đừng đổ lên đầu tôi".
Đồng nghiệp nhắn: "Không phải chứ? Mới 2 ngày mà".
Cấp trên trả lời: "Tôi cho cô 10 triệu, cô nghỉ ngơi một thời gian đi"
Khách hàng nhắn tin: "Được rồi, cô đừng hù dọa tôi, ngày mai cô tới nhà tôi, chúng ta sẽ kí hợp đồng"
Một người lạ nhắn: "Cô li dị, chúng ta sẽ giữ đứa bé"
Một người lạ khác nhắn: "Hôm đó còn có giám đốc, không phải cô tính nói là của tôi chứ?"
Và một người lạ khác nhắn: "Đừng đùa chứ, tôi đã phẫu thuật triệt sản rồi"

Xem xong các tin nhắn, người chồng lăn ra bất tỉnh.

***

Một nhà khoa học tánh tình hay đa nghi, nên ông ta chế tạo ra robot phát hiện nói dối. Ngày chế tạo thành công, ông đem ra thử con trai. Cậu con trai vừa đi học về ông ta đem robot ra hỏi:
- Sao con đi học về trễ vậy?
- Con qua nhà bạn mượn sách về học.
Robot phát hiện nói dối, đánh cho cậu con trai một cái.
Ông bố cười:
-Đó con thấy chưa, nói dối là phải chịu phạt. Lúc bằng tuổi con bố không dám nói dối ông nội nửa lời.
Ngay lập tức, robot đạp ông ta một cái bay vô tường.
Người vợ thấy cậu con trai bị đánh đòn đau bèn nói:
-Sao anh làm thế với con, dù sao nó cũng là con anh!
Robot nắm đầu bà vợ, đánh túi bụi.

***

Một cán bộ miền xuôi lên miền ngược dạy bà con kế hoạch hóa gia đình.Anh ăn mặc rất lịch sự, đeo cà vạt đàng hoàng. Một chị dân tộc nhìn chiếc cà vạt của anh, rồi quay sang nói với mấy người bên cạnh một cách đầy uyên bác:

- Ôi gớm! Ai chả biết chỗ đấy là cái gì mà còn phải đánh mũi tên chỉ xuống.

- !!!!!!

***

Tại một hiệu sách:
- Cho hỏi sách "Gia đình hạnh phúc" nằm ở dãy nào?
- Đây là sách thể loại hoang tưởng, nằm ở dãy số 1.
- Thế sách "Đạo vợ chồng" thì sao?
... - Dãy số 2, thể loại tiểu thuyết đấu đá.
- Vậy, "Cách quản lý tài chính để mua được nhà"?
- Đấy là sự tổng hợp chứng vọng tưởng, nằm trong thể loại sách tâm thần, dãy số 8.
- Thể còn "Làm thế nào để thăng chức"?
- Loại sách tội phạm hình sự này nằm dãy số 3.
- Vậy còn quyển sách nổi tiếng "Đàn ông là trụ cột gia đình"?
- Xin lỗi, chỗ chúng tôi không bán truyện cổ tích

***

Tỏ tình trong lớp học

Đang ngồi học thì con bé, ngồi bàn bên quăng qua cho mẩu giấy. Mở ra xem thì thấy "Mình thích bạn, mình hẹn hò nha".
Ôi trời! Khỏi phải nói, tâm trạng lâng lâng, mình thích con bé từ đầu năm học cơ, mình quay sang cười mỉm với con bé một cái thật tình cảm.
Con bé e thẹn nói khẽ:
- Anh đưa cho anh ngồi bên giùm em.
Khỏi phải nói mình ức chế thế nào, vò nát mảnh giấy quăng thẳng vô mặt thằng điên ngồi kế bên.Nó ngơ ngác mở ra xem, cũng y như mình, khoái chí, cười tủm tỉm rồi bảo:
- Thích tôi sao không nói sớm, tôi cũng thích ông lâu rồi, mà ngại.
..???..

***

Trong sổ ghi đầu bài lớp 12 A, thầy giáo môn văn ghi: "Đm, 10 học sinh vkl, đcmn!"
Khi cuốn sổ này đưa lên ban giám hiệu để xét duyệt cuối tháng, ông hiệu trưởng nổi giận lôi đình gọi giáo viên ghi sổ lên mắng.
- Tại sao anh lại ghi chửi bậy học sinh lớp 12 A như vậy?
Giáo viên phân trần:
- Thưa anh là tôi đâu có ghi bậy. Sổ không cho ghi dài chỉ ghi được ngắn nên tôi phải viết tắt, đó là: "Đi muộn, 10 học sinh vô kỷ luật, đình chỉ mười ngày". Ý tôi là đề nghị ban giám hiệu đình chỉ học 10 ngày đối với 10 học sinh vô kỷ luật này.

- !!!!!

***

BIA SÀIGÒN
Có 1 anh chàng đi nhậu 1 mình. Vừa ngồi xuống bàn, chưa kịp kêu bia thì một cô tiếp thị bia Tiger xinh như mộng mặc váy khá ngắn bước đến gần nhìn anh với ánh mắt đắm đuối:
- Anh uống bia Tiger giùm em đi anh. Bia tình yêu đó!
- Tại sao lại là bia tình yêu?
- Thì anh hãy giải mã chữ Tiger đi. Tình Iêu Giết Em Rồi !
- À vậy hả? Thôi đi em! Tình yêu bạo lực quá!
Tức thì một người đẹp khác bước đến thế chỗ:
- Vậy thì anh uống bia của em đi. San Miguel dzô dzô đó. Em sẽ nhớ anh suốt đời. Khi nào quán vắng anh thì em lại thẫn thờ... Sao Anh Nhớ Mà Ít Ghé Uống, Em Lo !
- Ồ không đâu, anh chỉ là khách qua đường thôi.
Như thấy phương thức tiếp thị của hai cô kia chưa được ấn tượng, người đẹp thứ ba bước lên vừa đá lông nheo vừa thỏ thẻ:
- Anh hãy uống Carlsberg đi, bia này mới là sành điệu đó. Anh uống xong thì Cho Anh Ráng Lấy Sức Bế Em Ra Giường !
Quá kinh hãi, mồ hôi đầm đìa, nhưng chàng ta cũng trấn tĩnh lắc đầu:
- Uống xong thì anh xỉn mất tiêu rồi, còn sức đâu nữa em.
Cô tiếp thị thứ tư bèn bước lên ra chiêu cuối cùng hy vọng sẽ quật ngã được con tim sắt đá của anh chàng này :
- Vậy thì chỉ có Heineken thôi. Anh uống xuôi hay ngược gì cũng được, cũng là tình yêu trọn vẹn cả. Xuôi thì Hôn Em Ít Nên Em Khều, Em Nhéo... hay đọc ngược lại Nếu Em Khôn Em Nằm Im Em Hưởng.

Chàng ta lắc đầu quầy quậy:
- Thôi xin lỗi mấy em, tình yêu mấy em sao mà sành điệu quá, anh chỉ uống Saigon thôi!
Đến lúc này thì cả 4 cô tiếp thị đều ngạc nhiên:
- Trời! Sao anh lại uống bia đó?
- Ồ, đây mới chính là tình yêu thiêng liêng của anh.
Chàng ta bèn chỉ vào cái nhẫn trên tay :
- Số Anh Iêu Gái Ở Nhà!

***

Mê tín
Sau buổi họp đầu tiên của niên khoá mới, Tí hỏi Tèo:
- Sao cô giáo xếp chỗ mày ngồi tốt như vậy sao lại xin xuống cuối lớp mà ngồi, vừa khó nghe giảng bài, vừa khó thấy bảng đen.
- Thế mày không thấy hai thằng ngồi hai bên tao hả ?
- Hai thằng đó làm sao ?
- Thằng ngồi bên trái tên Nguyễn Thanh Quan, còn thằng bên phải lại tên là Lê Tấn Tài. Tao ngồi giưa Quan - Tài thì làm sao mà học được!

***

Ông lão có 3 người con trai, tên là Dũng,Hải và Hoàng. Nghe nói trong tủ sắt của ổng có mấy chục cây vàng. Một hôm tự nhiên ổng chết .Trước khi ngủm,ông lão còn kịp lấy ngón tay vẽ lên sàn nhà 1 quả đồi và 1 đừơng thẳng.
Đố bạn,ai đã giết chết ông lão ?
Câu trả lời : cái đồi + với đường thẳng =đồi thẳng = đồi không cong =là còng không đôi = còng không hai = hài không cong = hài thẳng =thằng Hải .Chịu chưa ?

***

Có 1 anh chàng cùng người chị vợ đi công chuyện gì đó.
Trên đường về thì cây cầu bắc ngang con suối đã bị nước cuốn trôi.
Không còn cách gì hơn nên chàng ta phải... ngậm ngùi mà cõng người chị vợ lội qua suối vì nàng ta không biết bơi.
Qua đến bờ bên kia thì phải ngồi nghỉ chờ cho quần áo khô.
Liếc thấy người chị vợ quần áo ướt dán chặt thân hình, rồi nhớ lại cảnh người chị vợ nằm sát trên lưng mình khi lội qua suối, anh chàng chịu không nổi nên mới cất tiếng than :

Ấy ấy sao mày ngóc cổ lên
Mày làm như vậy ắt không nên
Nếu có muốn chi ... về nhà muốn
Chị là chị vợ... chị bề trên.

Bà chị vợ nãy giờ được cõng chắc cũng cảm thấy thoải mái nên bèn liếc qua chàng em rể mà nguýt rằng :

Nam nhi chi chí đại trượng phu
Dượng mày nói vậy dượng mày ngu
Nó có muốn chi, cho nó muốn
Chị là chị vợ chị gì ... cu.

***

Một người Pháp, một người Mỹ và một người VN tranh luận xem Adam và Eva là người nước nào.
Người Pháp: “Trần truồng và trụy lạc ngay trước mặt Thượng đế như thế, chỉ có thể là dân Pháp”.

Người Mỹ: “Yêu tự do đến mức lẽ ra có thể sống hạnh phúc, chỉ cần đừng đụng đến trái táo, vậy mà họ vẫn không chịu sự cấm đoán đó, thì chỉ có thể là dân Mỹ”.

Người VN lúc ấy mới lên tiếng: “Quần áo chẳng có, nhà cửa chẳng có, thậm chí đến ăn một trái táo cũng bị cấm, thế mà vẫn bảo là sống trên Thiên đường, thì chỉ có thể là dân VN...”



(Sờ Tê)




Ong hỏi Bướm:
- Tại sao em không yêu anh mà yêu thằng Ốc Sên chậm chạp?
Bướm trả lời ngay:
- Vì Ốc Sên có nhà riêng, còn anh ở nhà tập thể. Ngại và nóng bỏ mịa!

laughing rolling on the floor

(ST)


laughingrolling on the floor devil
Vớ được quả clip củ chuối trên net. Con vẹt này chắc suốt ngày coi XXX cùng với chủ nhân nên bị nhiễm, bắt chước tiếng người không khác gì film. Cười té ghế vì choáng váng với mày quá đi mất rolling on the floor
Clip có âm thanh rất nhạy cảm, nếu coi ở chỗ đông người bạn nhớ vặn nhỏ volume nha devil laughing rolling on the floor

Vợ chồng mộng mơ
Sáng tác: Lê Giang & Lư Nhất Vũ
Song ca : Bảo Chung - Hồng Vân






Đôi ta trai tài gái sắc nhất trên đời đã từng mộng mơ.
Rong chơi ta bà thế giới tới thiên đình thần tiên cũng ngẫn ngơ.
Tiên em có tài hái trái những trái đào của thời Tề Thiên.
Anh leo anh trèo anh hái trái ngon lành là riêng của phần em.

Thôi đào tiên có ngon chi đâu mà ham,
Làm sao mát thơm hơn đào vườn nhà.
Vì đào tiên mình ăn sẽ trường sinh.
Dù trường sinh mà em hổng chịu đâu.
Anh thích ăn trái cây lạ.
Rủi ro chết luôn thì tội em.

Em ơi em bàn rất đúng nhất trên đời chỉ là tình yêu.
Ta yêu nhau nhiều đến thế có thiên đường nào hơn mái tranh.
Thôi ta thức dậy đi nhé giấc mơ đào tiên chỉ là mơ.
Không lên thiên đường nữa nhé,
Bởi em là đào tiên của đời anh.

Em ơi thôi đừng mơ nhé có ai giàu chỉ nhờ mơ đâu.
Cô tiên trên trời cao ấy có bao giờ đẹp hơn em đâu.
Nhưng anh mơ ngày hái trái đến bao giờ quýt bưởi đầy tay.
Đêm đêm anh trèo anh hái đến ban ngày thì em bán chợ xa.

Ôi vườn cam trái to ơi to là to.
Sầu riêng chín thơm ôi ngào ngọt ngào.
Đời mình lên là nhờ công sức cần lao
Đời mình vui vì tâm ý hợp nhau.
Mai sắm xe, xây thêm nhà
Và em thắm tươi đời hoa.

Em ơi anh mừng muốn chết có thêm chàng công tử hào hoa.
Nay trong ngôi nhà hạnh phúc có thêm ngàn lời chim hót ca.
Hoan hô thiên đường hạnh phúc đã có thật giữa đời bình yên.
Hoan hô anh chồng chịu khó nhất trai làng là anh đó mà thôi.

Thôi đào tiên có ngon chi đâu mà ham,
Làm sao mát thơm hơn đào vườn nhà.
Vì đào tiên mình ăn sẽ trường sinh.
Dù trường sinh mà tui hổng chịu luôn đó.
Anh thích ăn trái cây lạ.
Rủi ro chết luôn thì tội tui.

Em ơi em bàn rất đúng nhất trên đời chỉ là tình yêu.
Ta yêu nhau nhiều đến thế có thiên đường nào hơn mái tranh.
Thôi ta thức dậy đi nhé giấc mơ đào tiên chỉ là mơ.
Không lên thiên đường nữa nhé,
Bởi tui là đào tiên của đời anh.

Hoan hô cô vợ nhan sắc biết yêu chồng là em nhất trần gian.
Hoan hô anh chồng chịu khó nhất trai làng là anh đó mà thôi
Ngày xửa ngày xưa, có một đức vua. Vua thì chả có gì lạ, và ngày xưa vua đầy ra, nhưng vua này độc đáo ở chỗ có cô công chúa.

Bình thường công chúa chả có gì là lạ vì là con vua thì được gọi là công chúa, chả cần thi cử, học hành gì. Nhưng công chúa này độc đáo ở chỗ nàng đẹp, thậm chí tuyệt đẹp. Chứ trên đời thiếu gì công chúa xấu.

Đẹp đến mấy thì công chúa cũng lớn lên. Đã lớn lên là phải lấy chồng. Ai cũng hiểu như thế. Tuy nhiên, nếu con gái bình dân lấy chồng bằng cách tìm chồng thì công chúa dùng phương pháp ngồi im cho các chàng trai đến cầu cạnh. Cũng có những nàng chọn cách xếp hàng các chàng dưới cửa sổ, cầm hoa ném xuống trúng vào đầu ai kẻ đó được chọn nhưng những nàng như thế không nhiều vì ngay cả ngày xưa thiên hạ cũng biết đầu to chưa chắc đã có trí tuệ to.


Minh họa: DAD

Trở lại nàng công chúa của chúng ta. Ngày thi tuyển phò mã, chỉ có ba người dám tới (ngày xưa trai trẻ không liều mạng như bây giờ). Đó là Sơn tinh, Thủy tinh và Hỏa tinh.

Sơn tinh là chàng trai thần núi. Chàng cao lớn, đẹp trai, biết ba ngoại ngữ và biết leo trèo.

Thủy tinh là chàng trai thần biển. Chàng có nước da rám nắng, thân hình chắc lẳn, là chủ của ba nhà hàng nổi có tàu không chìm và tất nhiên chàng biết bơi.

Hỏa tinh thân hình thô kệch, vai u, thịt bắp, đầu vuông như chiếc can mười lít.

Công chúa liếc nhìn cả ba chàng bằng cả hai con mắt, rồi nàng tuyên bố:

- Thưa các anh, tôi là một thiếu nữ hiện đại, văn minh, thích những gì cụ thể, không quan tâm tới ngoại hình. Vậy thì đúng 12 giờ trưa mai, anh nào mang lễ vật có giá trị tới, tôi sẽ cưới làm chồng. Như thế công bằng, khỏi bị đồn là quen biết hay chạy chọt gì cả.

Ba anh vội vã cung kính lui ra.

Đúng trưa hôm sau, Sơn tinh xuất hiện đầu tiên với một đoàn xe tải chở những sản phẩm của núi cao: sâm ngọc linh, trầm hương, gỗ cẩm lai, rùa đá, nước suối thiên nhiên và dĩ nhiên có cả dê núi.

Ngay sau đó, Thủy tinh ầm ầm chở tới cả chục xe đông lạnh sản phẩm nổi tiếng của đại dương, vốn là món đắt tiền trong những nhà hàng hải sản: tôm hùm, bào ngư, hải sâm, cá voi, cá ngựa (mặc dù tặng cá ngựa cho công chúa thì hơi kỳ, nhưng đấy là cách để lấy lòng cha công chúa, tức đức vua) và dĩ nhiên, có cả ngọc trai và san hô.

Công chúa ngắm nghía tất cả những sản phẩm của hai chàng cùng với cả một hội đồng thẩm định có uy tín. Nàng cân, đo, đong, đếm và so sánh rất kỹ càng. Sau đó nàng lui vào họp với hội đồng ba tiếng đồng hồ, rồi tuyên bố:

- Cám ơn Sơn tinh, cám ơn Thủy tinh. Hai khanh đã rất cố gắng. Nhưng ta cảm thấy Hỏa tinh mới xứng đáng với ta.

Sơn tinh, Thủy tinh đùng đùng nổi giận, hỏi:

- Thưa công chúa, vậy Hỏa tinh tặng nàng quà gì?

Công chúa trả lời:

- Anh ta tặng một trăm lít xăng nguyên chất. Trong thời buổi này, xăng mới đắt nhất và có thể giá vẫn còn lên!


Lê Hoàng



Các cô gái bây giờ có quá nhiều cái sướng. Có vô số mỹ phẩm để lựa chọn, có la liệt thời trang để suy nghĩ, có ngổn ngang quà vặt để… ăn quà. Nhưng trên hết, theo tôi, có nhiều thời gian để… chọn chồng.

Càng ở các nước văn minh, nhất là ở thành thị, phụ nữ càng lấy chồng muộn hơn. Tại Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản, tỷ lệ lấy chồng khi đã ngoài ba mươi ngày càng tăng, tăng tới mức… không lấy cũng chả sao.

Tôi không nghi ngờ gì chuyện lập gia đình là chuyện quan trọng, nhưng thú thực, tôi bắt đầu nghi ngờ khi coi việc này quan trọng nhất, ít ra lúc người ta… mới được ba mươi!

Chắc chắn sẽ có một trận bão phản đối ý kiến này, và các nhà phản đối sẽ đưa ra những “bằng chứng” không thể chối cãi về sinh học, phong tục học, tự nhiên học… nói chung là phức tạp học! Tôi thì chỉ có một chỗ bám víu thảm thương thôi: niềm vui học!

Niềm vui quan trọng lắm. Nó đôi khi là cái cớ duy nhất để ta chịu đựng nhiều thứ nhọc nhằn trên cõi đời này. Muốn có niềm vui, mỗi người mỗi cách. Nguyễn Du thì viết Truyện Kiều “để mua vui vài trống canh”, Nguyễn Bính thì làm thơ, Nguyễn Ngọc Tư viết “Cánh đồng bất tận”, Nguyễn Thị Thu Huệ viết kịch bản phim, còn Phạm Thị Kim Huệ đánh bóng chuyền trong khi Nguyễn Thị Huyền đi thi hoa hậu. Tất cả những niềm vui đó đều làm cho cuộc sống của chúng ta đây… vui hơn, nghĩa là phong phú hơn, đa dạng hơn, nhiều ý nghĩa hơn và có bảo rằng cao quý hơn cũng chẳng sai.

Mà muốn làm được những thứ ấy, các cô gái đầy tài năng đó cần nhiều thứ, nhưng có một thứ cực kỳ quyết định: thời gian!

Vĩ nhân hay kẻ tầm thường, cô thôn nữ ngây thơ hay bà tiến sĩ sắc sảo, thời gian đều sẽ như nhau. Nghĩa là với kẻ nào, một phút cũng chỉ gồm sáu mươi giây, và một giờ cũng chỉ gồm sáu mươi phút. Tóm lại, khi người ta làm cái này, người ta sẽ không còn thời gian để làm cái kia (tất nhiên, có nhiều thiên tài làm nhiều chuyện một lúc, nhưng số đấy ít lắm nên tôi chẳng dám bàn).

Nhìn chung, trí tuệ các nàng và các chàng đều bùng phát trong khoảng từ 20 đến 30 tuổi. Kèm theo trí tuệ là những giác quan, những nhân sinh quan và thế giới quan (rất tiếc cho ai ở tuổi này đã mơ tới… cửa quan). Dành những khả năng vô giá ấy cho việc khám phá văn hóa, nghệ thuật, khoa học thì tôi thấy có lợi hơn dành cho… gia đình.

Viết đến đây, tôi xin dừng lại để chờ cho những tiếng la ó dịu xuống rồi mới dám viết tiếp. Tôi biết nhiều người trong các bạn coi gia đình là cao quý nhất. Xin các bạn cứ giữ lấy quan niệm đó với sự ngưỡng mộ chân thành. Nhưng cũng phải thành thật với nhau, tôi ngưỡng mộ nhưng tôi không bắt chước!

Bởi gia đình, theo tôi nghĩ, muốn bền vững cần xây dựng trên một cái nền vững chắc về vật chất, về tư duy và nhận thức. Mà những thứ ấy, dưới 30 tuổi bây giờ, rất khó, rất khó có được.

Càng những vùng lạc hậu và càng về xa xưa, trai gái càng kết hôn sớm. Bởi hôn nhân có nhiều lý do, nhưng lý do bản năng là đơn giản nhất để làm chuyện này. Người ta có thể lấy chồng vì yêu, và cũng có thể lấy vì không lấy sẽ chả biết làm gì. Đấy không phải là hồn nhiên, hay tôi được quyền nói thẳng ra, tôi sẽ bảo đó là thứ hồn nhiên man rợ.

Còn tính mất ổn định có thể hiểu là thiếu tự lập. Rất ít các thanh niên hiện nay, dưới ba mươi tuổi, đã có một việc làm đủ nuôi sống vợ con, có nhà cửa, ngựa xe đàng hoàng. Phần đông họ đều sống chung với bố mẹ, vẫn còn dựa dẫm về tinh thần hay vật chất rất nhiều vào thế hệ trước theo kiểu “nhà mặt phố, bố làm to”.

Ai có thể không hiểu điều này, chứ các cô gái lại cảm nhận rất rõ nếu có chút tư duy. Họ nhìn thấy ở các chàng trai vẻ hào hoa, vẻ lịch lãm có thừa nhưng vẻ vững chãi còn rất thiếu, kết quả là họ lưỡng lự.

Nhưng đấy mới chỉ là một vế. Người con gái hôm nay, ngoài quan tâm tới đàn ông, còn dành một thời gian rất lớn (và càng ngày càng lớn) để quan tâm tới… bản thân mình.

Điều đó thì có gì sai, hỡi các nhà mô phạm? Các cô càng ngày càng nhận ra một chân lý hiển nhiên là bản thân họ cũng có những khát vọng mà họ cần tôn trọng (chứ không đợi đàn ông tôn trọng). Đó là học vấn, là du lịch, là các cuộc tiếp xúc và các cuộc… chơi.

Con gái cần đi, thậm chí đi nhiều (nếu bạn không tin, bạn cứ đến các sân bay, sẽ thấy tràn ngập con gái Nhật) con gái cũng cần ăn tiệm, cần xem hòa nhạc, xem ba lê, cần tự lái xe hơi và cuối cùng… tự chọn.

Chọn cái gì? Phấn son ư? Quần áo ư? Nước hoa ư? Đã có quảng cáo chọn giùm rồi. Chọn đây là chọn chồng đấy ạ.

Bây giờ mà còn nói “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” thì chả “đứa” nào tin. Các thiếu nữ càng ngày càng hiểu quyền chọn lựa đấng phu quân là quyền cao quý nhất, thiết thân nhất, thậm chí khi có quyền này là cơ bản giải quyết xong quyền bình đẳng. Mà muốn chọn cần gì? Cần bản thân mình có “giá” thậm chí “giá” cao, điều này, các nữ trí thức ngày càng làm được. Sau đó, cần… nhiều.

Nói đơn giản, nếu mười anh ta chọn một anh là tốt, nhưng năm mươi anh chọn một anh là tốt hơn, một trăm anh chọn một anh là tốt lắm, còn ngàn anh mới chọn một anh thì tốt tuyệt.

Tất nhiên, loài người đã trải qua chế độ nô lệ lâu rồi (ít ra là trong thành thị). Không phải một nghìn anh đứng cho các thiếu nữ nhà ta xem mắt, xem răng và xem… vài thứ khác. Sự lựa chọn của những cô gái đáng yêu bây giờ phong phú hơn, nghiêm khắc hơn nhưng dễ chịu hơn (đến mức không được chọn cũng… khoái) nó không diễn ra ở… chợ như trong phim “Cội rễ” mà ở hiệu sách, quán cà phê, giảng đường, văn phòng công ty hay… sân bóng đá (nếu bạn may mắn là cầu thủ ngôi sao).

Để tìm được người đàn ông lý tưởng, các cô gái lý tưởng phải tiếp xúc trong mọi góc cạnh, mọi lĩnh vực ngày càng đa dạng. Tất cả đều đòi hỏi sức lực, trí tuệ và… ngày tháng.

Hôn nhân càng bền vững khi thời gian tiếp xúc càng kỹ. Kỹ tới mức tại Bắc Kinh, Tokyo hay Singapore, thời gian tiếp xúc có thể là… vô tận!

Khối cô không chịu lấy người đàn ông mà mình đã chung sống rất lâu. Tôi không dám “tân thời” đến thế, nhưng cũng không dám bảo các cô gái ấy điên!

Đã có một thời, nhu cầu dở nhất, nhưng phổ biến nhất của hôn nhân là nhu cầu dựa dẫm. Người vợ lấy chồng vì hy vọng “tấm chồng” cũng như “tấm ván”, có thể dùng để chống đỡ, để che chắn. Nhưng đã đến lúc phụ nữ không cần ván nữa mà cần tới… pha lê.

Lấy chồng muộn chả phải mốt, chả phải quy định như hạn chế xe gắn máy, cũng chả phải dịch bệnh như cúm gà. Nó là một xu thế, than ôi, không gì cưỡng lại được (và chả hiểu tại sao phải cưỡng!). Nó làm cho các thiếu nữ trước khi “lấy ai” đó được “lấy mình” một cách trọn vẹn. Lấy chồng muộn muôn năm!


Lê Thị Liên Hoan
Khiếu thơ là máu họ ngoài (họ ngoại)
Hôm nay nhân dịp đăng bài èm ho (em họ)




Hôm nay mùng tám tháng ba
Các anh nam giới đi ra đi vào
Hết bóp trán, lại gãi đầu
Phải làm chi đó để “hầu” chị em

Trời nắng, mời nàng ăn kem?
- Trẻ con nó cũng chẳng thèm đâu anh.
Hay tặng em váy xa tanh?
- Em mà mặc váy, khổ anh mấy ngày.
Hay ra hồ ngắm trời mây?
- Chẳng may mưa xuống có ngày ốm to!
Biết đâu nàng lại thích “đô”?
- Chỉ số lãng mạn “zê rô”, quá tồi!
Chắc là lại bó hồng thôi
- Chiêu này cổ điển lỗi thời, lạ chi.

Trời ơi, sao khó quá đi!
Cái gì cũng muốn, cái gì cũng chê!
À! Anh mượn cái tạp dề
Chiều nay em khỏi phải về đón con
Sờ-pa, rồi be-lì-đan
Áo quần để đó anh mang giặt giùm
Cơm canh giờ đã sẵn sàng
Có con gà luộc vàng ươm sếch-xì.

Hóa ra cũng chẳng khó gì
Một năm còn được, xá chi một ngày
Cho chị em nở mặt mày
Các anh lại được “sướng lây” cả đời.

(Phùng Thị Thu Hà)



Bonus thêm quả truyện cười cho chị em nhe răng nhé hee hee

Hội nghị quốc tế phụ nữ

Tại hội nghị quốc tế phụ nữ, đại biểu của Mỹ đứng lên phát biểu:

- Như hội nghị lần trước, chúng ta đã nhất trí cần phải quyết liệt hơn với những ông chồng. Sau khi từ hội nghị trở về, tôi đã nói với chồng tôi rằng từ nay tôi sẽ không nấu nướng gì nữa, mà anh ta sẽ phải tự lo. Ngày thứ nhất, tôi không thấy gì. Ngày thứ 2, tôi vẫn không thấy gì. Nhưng... tới ngày thứ 3, chồng tôi đã chịu vào bếp và hôm đó, anh ấy đã nấu một bữa tối ngon tuyệt.

Cả hội nghị vỗ tay.

Đến lượt đại biểu của Pháp đứng lên phát biểu:

- Sau khi từ hội nghị trở về, tôi nói với chồng tôi rằng tôi sẽ không lo việc giặt giũ nữa, anh ta sẽ phải tự lo. Ngày thứ nhất, tôi không thấy gì. Ngày thứ 2, tôi vẫn không... thấy gì. Nhưng tới ngày thứ 3, chồng tôi đã chịu mang áo quần đi giặt, và anh ấy không chỉ giặt đồ của mình mà còn giặt đồ của cả tôi nữa.

Cả hội nghị lại vỗ tay.

Đến lượt đại biểu Việt Nam đứng lên:

- Sau khi từ hội nghị trở về, tôi nói với chồng tôi rằng từ nay tôi sẽ không đi chợ nữa, mà anh ta sẽ phải tự lo. Ngày thứ nhất, tôi không thấy gì. Ngày thứ 2, tôi vẫn không thấy gì. Nhưng tới ngày thứ 3, tôi đã bắt đầu nhìn thấy lại được một chút, khi 2 mắt của tôi bớt sưng...


1. Chàng yêu nàng từ thuở nàng mười lăm mười sáu tuổi. Cả hai lén lút đi lại, quan hệ, quậy gia đình, trốn nhà đi, dọa chết nếu không được chấp nhận.

Nếu quan hệ ấy kéo dài một năm, được gọi là phạm pháp, dụ dỗ trẻ vị thành niên, có nguy cơ ra tòa thụ án.

Nếu mối tình ấy kéo dài ba năm, được gọi là yêu trộm, tình yêu oan trái.

Nếu mối tình kéo dài sáu bảy năm, sẽ được gọi là tình yêu đích thực, vượt núi trèo đèo qua bao khó khăn để yêu nhau.

Kết luận: Bạn làm gì chả quan trọng, quan trọng là bạn làm được trong... bao lâu!


2. Một nàng cave, nếu ngủ với thợ thuyền hoặc lao động ngoại tỉnh, thì bị gọi là đối tượng xã hội. Nếu ngủ với đại gia lừng lẫy, thì được gọi là chân dài. Nếu ngủ với một ngôi sao sân cỏ hoặc màn bạc, sẽ được đàng hoàng lên báo kể chuyện "nghề nghiệp" và trưng ảnh hở da thịt giữa công chúng, không ai có ý định bắt nàng.

Kết luận: Bạn làm gì chả quan trọng, quan trọng là bạn làm điều đó với ai!


3. Phòng tắm công cộng bỗng dưng bị chập điện gây hỏa hoạn lớn, vô số chị em chạy túa ra đường mà không kịp mặc gì. Những nàng thông minh là người không lấy tay che thân thể, mà lấy tay che... mặt.

Kết luận: Hãy quan tâm tới mấu chốt của mọi vấn đề.


4. Một nàng gái ế chạy tới đồn cảnh sát tố cáo: "Tôi đã cẩn thận để tiền trong áo lót, thế mà thằng cha đẹp trai đứng cạnh tôi ở trên xe bus đông đúc đã móc lấy mất tiền của tôi!". Cảnh sát ngạc nhiên: "Tại sao nó có thể móc tiền được ở một vị trí "nhạy cảm" như thế, mà cô không phát hiện ra?"

Cô nàng gái ế thút thít: "Ai ngờ được là nó chỉ muốn moi tiền?"

Kết luận: Một nhà kinh doanh tài ba là người moi được tiền của khách hàng trong lúc đang khiến khách hàng sung sướng ngất ngây.


5. Nhân viên vệ sinh của công ty rất buồn phiền vì các quý ông thường lơ đãng khi vào nhà vệ sinh. Để giải quyết những vũng nước vàng khè dưới nền toilette, công ty dán lên tường, phía trên bệ xí nam một tờ giấy: "Không tiểu tới bô chứng tỏ bạn bị ngắn, tiểu ra ngoài bô chứng tỏ bạn bị... ủ rũ!". Ngay từ ngày hôm sau, toilette nam sạch bóng và không còn quý ông nào lơ đãng nữa.

Kết luận: Hãy chứng minh cho khách hàng thấy vấn đề một cách cụ thể, ấn tượng.


6. Bố mẹ nàng mở cuộc thi tuyển con rể. Chàng A nói, tài khoản có một triệu đô. Chàng B khoe, có biệt thự hai triệu đô. Bố mẹ nàng có vẻ ưng lắm. Chàng C nói, cháu chả có gì cả, thưa các bác. Cháu chỉ có mỗi một đứa con, hiện đang nằm trong bụng của con gái các bác!

Kết luận: Muốn cạnh tranh với đối thủ, cần có tay trong!



Trang Hạ
(biên dịch từ truyện cười tiếng Hoa, có sửa chữa 1 số thứ để phù hợp với cảm nhận hài hước của... người Việt)
Phóng viên: Anh Gà ơi, anh đi đâu đấy?

Con gà: Tôi vừa xem phim về.

Phóng viên: Trời ơi, anh yêu điện ảnh ư?

Con gà: Yêu lắm. Nhưng khổ thay, đó chỉ là tình yêu đơn phương.

Phóng viên: Sao lại đơn phương?

Con gà: Vì hình như điện ảnh không yêu tôi, rất ít khi gà được lên phim.

Phóng viên: Anh đừng buồn, anh ạ. Phim là của ca sĩ, người mẫu, diễn viên… chứ không phải của gà.

Con gà: Trừ phim hoạt hình.

Phóng viên: Ừ, những phim ấy thường do các con vật thủ vai.

Con gà: Vậy theo nhà báo, phim hoạt hình có gì hay?

Phóng viên: Nhiều lắm. Và cái hay đó cũng nằm trong cái hay chung của điện ảnh. Đó là gây xúc động một cách hợp lý.

Con gà: Thưa nhà báo, thế nào là hợp lý?

Phóng viên: Là mọi sự kiện, mọi tính cách đều diễn ra theo một trình tự chấp nhận được.

Con gà: A, thế thì tôi sợ rằng cái trình tự ấy đang hại chúng ta.

Phóng viên: Ý gà là sao?

Con gà: Ý tôi là các nhà làm phim, các nhà phê bình và các nhà… khán giả Việt Nam hay xem xét tác phẩm dưới một góc độ thực tế, dùng thực tế làm thước đo một cách dai dẳng và bền bỉ, và rất hay la ó khi thấy có điều gì khác thường.

Phóng viên: Như thế có gì sai?

Con gà: Không sai. Nhưng như thế có khả năng chả có gì hay. Nghệ thuật không chỉ phản ánh hiện thực, mà còn phản ánh những gì chúng ta suy nghĩ và sáng tạo từ hiện thực.

Phóng viên: Theo kiểu nào, thưa anh gà?

Con gà: Đôi khi, theo kiểu táo bạo nhất.

Phóng viên: Ví dụ?

Con gà: Ví dụ như tôi vừa xem xong bộ phim "Gấu trúc Kung Fu".

Phóng viên: À, tôi biết bộ phim đó, nó rất hay. Rất nổi tiếng, đã có hàng trăm triệu người xem.

Con gà: Đúng vậy. Bộ phim đã lôi cuốn và làm xúc động rất nhiều người. Nhân vật chính là một con Gấu trúc béo.

Phóng viên: Vâng.

Con gà: Nhưng điều kỳ lạ, con Gấu ấy có bố là một con Vịt.

Phóng viên: Vịt ư?

Con gà: Đúng thế. Xin hỏi nhà báo, Vịt đẻ ra gì?

Phóng viên: À, tất nhiên là ra trứng Vịt. Toàn thế giới đều biết điều đó.

Con gà: Nhưng toàn thế giới chưa ai than phiền về việc Vịt đẻ ra Gấu trong phim. Như vậy, phải chăng, thế giới đã ngốc?

Phóng viên: Ừ nhỉ?

Con gà: Tôi thì biết chắc một điều: các nhà làm phim ấy không ngốc. Để có sức lực làm phim, họ phải ăn nhiều thứ, và có thể đã ăn cả trứng Vịt. Nhưng họ vẫn cho con Vịt làm bố con Gấu. Họ không quan tâm tới tính hiện thực một cách… mãnh liệt. Và họ đã thành công.

Phóng viên: Tôi thừa nhận, họ đã thành công.

Con gà: Cái chi tiết, Vịt đẻ ra Gấu từ bất thường đã được chuyển thành phi thường. Và nó là một bằng chứng hùng hồn cho thấy hiện thực không phải là điều quan trọng nhất trong nghệ thuật.

Phóng viên: Nào ai nói thế đâu!

Con gà: Tất nhiên. Nhưng phần lớn chúng ta hiện nay đều cư xử như thế. Chúng ta luôn luôn dùng hiện thực như một thước đo lớn nhất, thậm chí chung nhất để làm thước đo xem xét nhiều tác phẩm. Và buồn hơn cả, chúng ta thường chắc mẩm là mình đúng. Tôi thì cam đoan rằng, ở đâu có sự lạm dụng hiện thực, ở đó có sự nghèo nàn về trí tưởng tượng. Mà trí tưởng tượng là điều, theo tôi, quý giá nhất của những người sáng tác.

Phóng viên: Có lẽ anh đúng, anh Gà ạ!

Con gà: Như tất cả mọi thứ trên đời, nghệ thuật có lịch sử của nó. Ví dụ như hội họa, hầu như bây giờ không ai vẽ tranh theo lối cổ điển, trong đó tính chân thực được đánh giá rất cao. Thế giới đã có những trường phái khác rồi.

Phóng viên: Đừng phiền lòng, anh Gà ạ. Điều anh nói không có gì mới đâu. Nhưng chúng tôi, các nhà báo, các nhà phê bình và cả các nhà sáng tác đang đề cao hiện thực bởi vì trong cuộc sống hiện nay, hiện thực vẫn rất quan trọng, vậy thôi.

Con gà: Tôi xin nhắc lại là tôi hiểu tầm quan trọng của nó. Nhưng nếu cứ đề cao tính hiện thực một cách thái quá, có thể nghệ thuật của chúng ta sẽ tự làm nghèo mình.

Phóng viên: Thôi được rồi. Sắp tới tôi sẽ đề nghị làm một bộ phim mà trong đó Gà có sừng hoặc Tê Giác có vẩy cho anh vừa lòng.

Con gà: Vấn đề của nhà báo là làm sao cho người có cánh cơ!



Lê Thị Liên Hoan
laughing rolling on the floor






Sử sách viết rằng cuộc chiến tranh của Sơn Tinh và Thủy Tinh để giành giật công chúa đã kết thúc bằng thắng lợi của Sơn Tinh. Nhưng không ai chịu tiết lộ một sự thật: Sau này hai vợ chồng họ ly dị nhau. Lý do là cả hai chàng muốn làm rể đều mang quà thực chất dâng cho bố vợ chứ không phải cho cô gái.

Là một chàng trai nhanh trí, có ngoại hình khá và học lực trung bình, tôi không cho phép mình mắc sai lầm đó. Tôi tự hiểu phải nhớ tặng quà cô gái kháu khỉnh của tôi, nhất là trong dịp Valentine.

Ôi Valentine. Đó là ngày của tình yêu. Trong một năm, có bao nhiêu ngày xăng tăng giá, có bao nhiêu ngày phòng chống cúm gà, chưa kể những ngày nước yếu và ngày điện cúp, nhưng chỉ có 24 giờ Valentine. Thật là quý quá, thật, thật đúng cơ hội vàng, bỏ qua là chết !

Nhưng tặng quà gì ? Lần thứ nhất, với cô bạn gái thứ nhất, tôi dâng lên nàng một lọ nước hoa. Do chưa bao giờ dùng thứ ấy, tôi vào cửa hàng và kiếm một chai thật to. Tôi không biết tiếng Anh, chỉ thấy những chữ bên ngoài được mạ bạc rất hoành tráng. Đến khi nàng mở hộp, mới phát hiện ra loại ấy chỉ dùng xịt phòng.

Thế là tình yêu mới lóe lên đã vụt tắt như ánh sao băng.

Kể điều đau khổ ấy cho thằng bạn thân, nó ôm bụng cười hí lên như con hà mã:

- Trời ơi, nhà quê ơi, nước hoa là vứt ! Bánh kẹo, giày dép, kem đánh răng, tăm xỉa răng, keo xịt tóc... cũng vứt ! Valentine là phải tặng sô-cô-la ! Chỉ sô-cô-la. Duy nhất sô-cô-la, không cho phép gì ngoài sô-cô-la ! Nhớ chưa !

Tôi đau đớn bừng tỉnh. Suýt nữa thì tôi đã tặng nàng (thứ hai) một cái bẫy chuột kèm nửa cân giò lụa (loại không có hàn the!). Sô-cô-la ! Tôi nhớ rồi. Tôi thuộc rồi. Tôi khắc vào trong tim rồi.

Lao mình ra siêu thị. Chưa ăn sô-cô-la bao giờ, nhưng trong tâm trí, tôi hiểu đấy là những thanh hơi vuông vuông lại hơi dài dài, gói trong giấy bạc lấp lánh.

Trời ơi, đâu đơn giản thế. Hỏi thăm tới quầy sô-cô-la, tôi kinh hoàng thấy nó mênh mông như sân bóng đá. Kẹo xếp ngổn ngang. Thứ nhỏ bằng ngón tay, thứ to như cái thớt. Thứ hình thoi, thứ hình tròn và cả những thứ hình con sâu róm. Về màu sắc cũng thật phi thường: có viên màu cánh gián, có cục đen sì và có tảng đỏ hồng như gạch nung trong bếp. Chưa kể có viên ruột xanh, ngoài tím, ở giữa lại ánh lên sắc tía như cái mào gà. Về kích cỡ mới thật choáng váng: có hộp to như con thuyền, có viên lù lù như quả tạ, lại có thứ sô-cô-la bột, nhỏ như bụi li ti, tôi đoán không phải để ăn, mà để rắc lên đầu người đẹp !

Tôi sờ tay vào túi, nắn lại mấy đồng tiền mồ hôi nước mắt, rồi nghiến răng chọn lấy một khúc hình bát giác, có vẽ trái tim, có vẽ cả hoa hồng.

Đúng năm giờ sáng ngày Valentine, tôi tắm rửa sạch sẽ, thoa kem bóng lên đầu, gõ cửa nhà nàng với cái hộp trên tay.

Nàng cầm lấy thanh kẹo và mặt lập tức sưng lên như cả chục con ong cùng đốt: thì ra đấy là loại sô-cô-la dùng cho người ăn kiêng khi mắc chứng béo phì.

Tôi chết đứng. Tình yêu đổ vỡ tan tành.

Lần thứ hai, ôi, không biết đàn ông có thể chịu được bao nhiêu lần Valentine trước khi chết, với nàng thứ hai, tôi chọn một tấm kẹo trang nhã, một bên in hình chùm nho, một bên in hình con chó sói. Kẹo để trong hộp, hộp để trong bao, bao nằm trong bịch và tất cả xếp trong một cái lẵng mây nom như tuyệt tác nghệ thuật.

Xách cái lẵng như xách cổ gà, tôi phi đến chỗ nàng theo nước kiệu, miệng lẩm nhẩm một đoạn thơ tình tứ mới học đêm qua.

Nàng ra đón, cầm lấy lẵng và buông rơi như một quả bom: Đấy là loại sô-cô-la dành cho người mắc bệnh tiểu đường!

Tôi ê chề quá. Đau khổ quá ! Tôi thề sẽ làm lại từ đầu. Tới Valentine lần thứ ba, với nàng thứ ba, tôi cẩn thận hỏi thăm thật kỹ, rồi mua một hộp có rất nhiều miếng nhỏ bên trong. Nếu miếng này hỏng, có miếng kia bù vào. Không sao trượt được.

Nàng đón tôi, nhìn tôi cười như mặt trời đang mọc rồi móc miếng kẹo cho vào mồm như thỏ con nhai cà rốt. Bỗng nàng ho sặc sụa, ôm ngực vặn cong người. Thì ra đó là thứ sô-cô-la nhân rượu, mỗi viên là một loại rượu khác nhau. Nàng đã vớ trúng viên rượu... rắn !

Cuộc tình tan vỡ như bóng đèn dưới bánh xe hơi.

Tôi trở nên căm thù sô-cô-la. Tôi cảm thấy nó như một mảng bùn mà cuộc đời trai trẻ của mình sẽ sa lầy trong đó.

Đêm nay là đêm Valentine cuối cùng.

Thằng bạn, kẻ mà con gái bu theo như kiến bu cục đường hạ cố giảng giải cho tôi:

- Sô-cô-la không phải là một thanh kẹo, không phải là một sản phẩm pha trộn tùy tiện giữa bột và đường. Đấy là một thức ăn văn hóa, một giá trị tinh thần, nói tóm lại, một khối dinh dưỡng có tâm hồn.

Tôi quán triệt ngay điều đó. Tôi vào một cửa hàng thật sang trọng, bán toàn tiểu thuyết, lịch và tranh để tìm sô-cô-la. Kia rồi. Kia là miếng kẹo tuyệt đẹp, thanh tú, lấp lánh bên ngoài in hình một cô gái trẻ có nước da nâu. Sô-cô-la đúng thật một con người. Tôi mua khẩn cấp, rồi thắt cho nó một chiếc nơ đỏ, bay tới nhà thiếu nữ mới quen. Chả ai kháng cự nổi món quà này.

Nàng cũng đón tôi ở cửa, cũng e lệ mở hộp ra; rút thanh kẹo sáng loáng đưa lên miệng, cắn bằng hàm răng trắng như bắp non. Có tiếng gì như tiếng kính vỡ: Đấy không phải kẹo. Đấy là CD nhạc của nữ ca sĩ Đoan Trang có tựa đề: Sô-cô-la !



Lê Hoàng
Người ta biết đến Bảo Sinh là ông chủ của khách sạn chó mèo thì nhiều nhưng không mấy người biết đến Bảo Sinh còn là một nhà thơ dân gian trứ danh. Chính ông cũng thừa nhận:

“Làm thơ, nuôi chó, chọi gà
Mấy ai biết được ông là nhà thơ

Tất cả những bài thơ của Bảo Sinh, ông đều gọi chung là huyền thi. Ông nói để hiểu được thơ ông thì phải hiểu được thế nào “huyền thi”. Ông quan niệm sáng tác thơ bây giờ là phải “Viết những cái gì mà Google không tra được. Vì thời buổi bão hòa thông tin thế này, viết những cái gì có trên Google thì còn ai đọc nữa?”.

Bảo Sinh làm thơ, trọng thơ cũng một phần ảnh hưởng từ ông cụ thân sinh. Ông kể rằng ông cụ thân sinh của ông, ngày trước là một người trọng thơ có một không hai ở Việt Nam này. Có lẽ ông cụ là người đầu tiên trả tiền nhuận tai, tức là tiền trả cho những người nghe thơ của mình. Thời điểm năm 2000 mà ông cụ đã bỏ ra số tiền hơn 400 triệu đồng để trả tiền nhuận tai đủ biết ông là người trọng thơ đến mức nào! Khi ông cụ mất, ông cho gọi tất cả các con lại hỏi: “Thơ của cha thế nào?”. Không ai trả lời vì có ai đọc thơ của ông đâu. Chỉ có Bảo Sinh là người lên tiếng: “thơ của cha hay lắm”. Ông cụ nói “thằng này có hiếu” rồi đi. Bảo Sinh cũng là người được hưởng toàn bộ gia tài của ông cụ thân sinh để lại, đó là những bài thơ của ông cụ - một gia tài vô giá không được ghi vào bản di chúc.

Những vần thơ nổi tiếng vẫn được dân gian lưu truyền như:

“Ra đường sợ nhất công nông
Về nhà sợ nhất vợ không mặc gì”,

“Vợ là cơm nguội nhà ta
Lại là phở tái thằng cha láng giềng”

đều là của nhà thơ dân gian trứ danh Bảo Sinh. Nhưng có lẽ đậm chất huyền thi nhất là bài “Đò ngang”:

“Cùng chung một chuyến đò ngang
Kẻ thì sang bến người đang trở về
Lái đò lái mãi thành mê
Sang về chẳng biết mình về hay sang”.

Bảo Sinh sáng tác thơ dựa trên quan niệm về “huyền thi”. Ông nói rằng để hiểu được thơ ông thì chỉ cần hiểu được chữ huyền thi ấy mà thôi. Ngay từ lúc đầu làm thơ, ông đã hướng ngòi bút của mình đến thơ thiền, sáng tác thơ trên cơ sở “nâng cấp” (Dùng theo chữ của Bảo Sinh) thơ dân gian. Khi được hỏi về những vần thơ “tục” của ông vẫn được lưu truyền ông tâm sự thật lòng: “Qua con đường sex thơ sẽ đi vào lòng người nhanh hơn. Muốn viết được những vần thơ tục như vậy thì tâm phải cực kì thanh tịnh”. Đó cũng là chất “huyền thi” trong thơ Bảo Sinh. Vì thế mà người đời gọi Bảo Sinh là “lão khùng” nuôi chó, làm thơ.

***

Làm thơ mà chẳng bị tù
Là nhờ kiếp trước đã tu nghìn đời
***
Thà bị mọc chín cái sừng
Còn hơn bồ báo tin mừng có thai
***
Ghế thì ít, đít thì nhiều
Cho nên đấu đá là điều tất nhiên
Ba lạng thịt chốn động tiên
Thừa chỗ đủ để cưỡi trên vạn người
***
Dù ngồi ở bất cứ đâu
Chỉ đít đổi chỗ chứ đầu thì không
***
Suốt đời chỉ yêu một người
Bệnh ấy còn nặng gấp mười ung thư
***
Vợ là cơm nguội nhà ta
Lại là phở tái thằng cha láng giềng
***
Khách sạn chỉ có 5 sao
Còn bồ thì có biết bao cho vừa
***
Thiên tài cùng với thằng điên
Cách nhau chỉ một đường biên mơ hồ
***
Chỗ cứng nhất của đàn ông
Là chỗ mềm nhất ta đừng hở ra
Chỗ mềm nhất của đàn bà
Là chỗ rắn nhất đụng vào là toi
***
Sợ nhất công an chào ta
Sợ nhì trông thấy bà già khoả thân
***
Hôm xưa lên tỉnh về làng
Áo cài khuy bấm em làm khổ tôi
Bây giờ quần trễ rốn lồi
Khổ tôi khổ cả bố tôi đang thiền
***
Mặc quần chẳng để mặc quần
Mặc quần chỉ để khi cần cởi ra
***
Gia nhập vê kép tê ô (WTO)
Xuất tinh thì ít, xuất thô thì nhiều
Giao lưu văn hoá đã nhiều
Giao mà không hợp bao nhiêu cũng thừa
***
Dễ dàng cai trị quốc gia
Khó mà trị được đàn bà trong ta
***
Vuông tròn
Ngày xưa trái đất hình vuông
Cho nên đi đứng trên đường thẳng hơn
Bây giờ trái đất hình tròn
Cho nên bao kẻ lom khom định bò.
***
Mê - Ngộ
Khi mê bùn chỉ là bùn
Ngộ ra mới biết trong bùn có sen
Khi mê tiền chỉ là tiền
Ngộ ra mới biết trong tiền có tâm
Khi mê dâm chỉ là dâm
Ngộ ra mới biết trong dâm có tình
Khi mê tình chỉ là tình
Ngộ ra mới biết trong tình có dâm

Khi yêu cái xích dưới chân
Thì xiềng xích ấy là thần Tự do
***
Tu
Tự trói thì gọi là tu
Bị trói thì gọi là tù mọt gông
***
Tự do
Tự do sướng nhất trên đời
Tự lừa lại sướng hơn mười tự do!
***
Tại sao?
Trẻ thơ mở trí nhìn đời
Cho nên luôn hỏi những lời: Tại sao?
Người lớn nhắm mắt ra vào,
Nhờ người dắt hộ, “Tại sao” không cần
***
Bịt tai
Muốn bịt hết miệng trần ai
Hãy bịt ngay chính lỗ tai của mình.
***
Yêu
Yêu là nhớ ít tưởng nhiều
Yêu là chẳng biết mình yêu cái gì
Yêu nhau đâu bởi hàng mi
Đắm say đâu phải chỉ vì đôi môi
Yêu là yêu, có thế thôi…
***
Nợ
Nợ tiền trả hết là xong,
Nợ tình càng trả càng phong lưu tình.
***
Đời người
Đời người như tốt qua sông
Tiến ngang, tiến dọc chứ không được lùi.
***
Sang, về?
Cùng chung một chuyến đò ngang
Kẻ thì sang bến, người đang trở về
Lái đò lái mãi thành mê
Sang về chẳng biết mình về hay sang
***
Tu
Trốn chợ lên đỉnh núi tu,
Họ bê cả núi hoang vu về phường.
Tiếng chuông vào phố lạc đường,
Sư già khất thực, luôn mồm “Thanh-kiu”
***
Nhân Cảnh
Ngồi nhìn non bộ đứng im,
Ngắm cá trong chậu, xem chim trong lồng.
Cây si bẻ quặt uốn cong,
Còn mình tự nhốt vào trong lẽ đời.
***
Ly thân
Vì yêu tha thiết con người,
Cho nên mới lánh về nơi không người.
Quạnh hiu ngay giữa đất trời,
Còn hơn hiu quạnh giữa người thân thương.
***
Con ta không phải của ta
Tai họa của nó mới là của ta
Của chìm của nổi trong nhà
Của ta rồi sẽ lại là của con.
***
Vợ là thánh chỉ vua ban
Có sao dùng vậy không bàn đúng sai!
Làm thơ anh chỉ nghiệp dư
Hội thơ chuyên nghiệp họ chưa cho vào
Yêu em anh cũng nghiệp dư
Hội yêu chuyên nghiệp họ chưa cho vào
***
Độc thân
Những người quyết chẳng lấy ai
Là người chỉ quyết một hai lấy mình
Tương tư trong mọi mối tình
Là tương tư chính bóng hình của ta.
***
Tự hiểu
Nếu mình tự hiểu được mình,
Trương Chi đâu có thất tình Mỵ Nương.
Nếu mình tự hiểu quê hương,
Thì Từ Thức chẳng lạc đường trần gian.
***
Tình đầu
Tình nào cũng mối tình đầu,
Không ai đến được nơi đâu hai lần.
Không gì cũ như mùa xuân,
Mỗi khi xuân đến vẫn lần đầu tiên.
***
Gần chùa gọi bụt bằng anh,
Anh hùng nhìn mãi cũng thành thường thôi.
Tiên nữ cũng chỉ là người,
Từ Thức yêu chán bỏ trời về quê
***
Tri âm
Mới yêu nhìn đã tri âm,
Lâu dần tiếng Việt nghe nhầm tiếng Tây.
Nói toàn ngoại ngữ với nhau,
Không người phiên dịch, ngẫm đau nhân tình.
***
Mình ngu nhiều kẻ ngu hơn
Cho nên được gọi là khôn hơn người
Em xinh đâu bởi nụ cười
Em xinh là bởi nhiều người xấu hơn.
***
Đạo bồ bịch
“Vợ là cửa cái,
Bạn gái là cửa sổ.

Càng nhiều cửa sổ càng sang,
Cửa cái anh vẫn đàng hoàng vào ra.
Vợ là cửa cái nhà ta,
Lại là cửa sổ thằng cha láng giềng.”
***
Hư Vô
Càng hiểu được nhiều người
Càng khó tìm được một người hiểu ta.
Đến khi tuyệt đỉnh vinh hoa
Ngoảnh đầu nhìn lại – Toàn là hư vô..
***
Ngây Thơ
Người ngu vỗ ngực là khôn
Người khôn lại biết mình còn quá ngu .
Chân tu là tự nhiên tu
Thơ ngây chẳng biết ngây thơ là gì
***
Mê-Ngộ
Khi mê Người chỉ là người
Ngộ rồi mới biết trong người có Ta
Khi mê Ta chỉ là ta,
Ngộ rồi mới biết trong ta có Người
***
Tự Tại
Không mong đến, chẳng cầu đi
Không phân khôn dại, còn chi để buồn .
Tâm như nước chảy trên nguồn
Soi hình tạo hoá mà không lưu hình .
***
Xé Sách
Lý của vũ trụ không lời
Sách là sai đúng của người viết ra
Không sách ,ta chẳng thành ta.
Không xé sách cũng chẳng ra con người .
***
Hữu Thân, Hữu Tội
Vô tư như nắng giữa trời
Cũng làm cho đổ mồ hôi bao người
Hữu thân hữu tội trên đời
Đẹp xinh làm tủi nhiều người xấu hơn.
***
Bèo Sen
Ngẫm nhìn mặt nước bèo sen
Cùng lên thì nổi,chậm lên thì chìm .
***
Kéo Co
Co kéo nên bị kéo co
Buông ra không kéo, ai co được mình .
***
Vô Thường
Người xưa vẫn sống như nay
Thì mình đã chẳng có ngày sinh ra.
Nếu gương lưu bóng hình qua,
Thì đâu còn chỗ để mà soi gương.
***
Tình Yêu
Núi yêu kiểu núi đứng im
Gió yêu kiểu gió cánh chim giang hồ
Tình yêu như một bài thơ,
Ngàn năm chưa có bao giờ giống nhau
***
Đổi Nhau
Hoa cau thơm ngát hương cau
Chúng mình mơ đổi thành nhau làm gì.
***
4/2/4
Yêu nhau phải có bốn người
Hai người là thực ,hai người là mơ
Ghét nhau phải có bốn người,
Hai người là thực đang mơ ngược chiều.
***
Nhất Thể
Cái đầu do sách sinh ra
Đầu do nhân tạo, thân ta của trời.
Đầu Ngô mình Sở than ôi!
Sao không nhất thể như trời đất sinh.
***
Thời Tiết
Hãy yêu nhau như ta yêu thời tiết
Ngắm trời xanh và biết tránh mưa dông
Hãy cãi nhau như bàn về thời tiết
Tình cảm ngược chiều mà vẫn thấy như không .
***
Xa Gần
Nhớ nhiều rồi sẽ quên nhiều
Yêu là chẳng hiểu mình yêu cái gì .
Hẹn lòng lại muốn đừng đi
Gần lâu bỗng lạ, xa thì ước mong.
***
Vô Nghĩa-Ý Nghĩa
Nghĩa cuộc đời đều là vô nghĩa
Sao loài người vẫn sống say sưa
Vô nghĩa cuộc đời chính là ý nghĩa
Hiểu tận cùng sẽ hoá ngây thơ .
***
Hình Như
Yêu sao giây phút hình như
Cho nhau những cái còn chưa của mình .
Buồn sao hình chạm vào hình
Đôi bong bóng đụng hồn mình chợt tan.
***
Dở Dang
Tình nào cũng chỉ dở dang
Đôi ta tạo hoá cũng đang hoàn thành
Cái gì cũng chỉ dở dang
Ngay như vũ trụ cũng đang hoàn thành .
***
Sông Mê
Sông mê chỉ có một bờ
Ngộ mê một bến thuyền về từ đâu?
***
Nhân duyên
Nhân duyên đến nhân duyên đi
Chúng mình ngoài cuộc, hẹn gì với nhau
Lá trầu chẳng đợi quả cau
Tự nhiên tan hợp thành màu nhân duyên
***
Danh
Trăng qua cửa sổ trăng vuông
Gió dẹt mình xuống để luồn mái tranh
Con người muốn lọt vào danh
Thì mình phải tự ép thành cái tên.
***
Chúc nhau
Mời nhau ăn tiệc ăn nằm
Mấy ai khao bạn bữa ăn khí trời
Chúc nhau chúc đủ mọi lời
Mấy ai chúc bạn thành người tốt hơn.
***
Nghĩ và lo
Nghĩ về con kiến nó bò
Chẳng lo về nỗi con bò trắng răng
Nghĩ về cái đẹp ánh trăng
Đừng lo thằng Cuội, ả Hằng với nhau
***
Thơ
Khi ngồi tên lửa lên trời
Làm thơ lại kém cái thời cưỡi trâu
***
Khỏa thân
Ái tình nếu uống đủ liều
Loài người sẽ thoát được điều tà dâm.
Ai ai cũng sống khỏa thân
Mặc quần sẽ lại khiêu dâm mọi người.
***
Vu vơ
Yêu và ghét đều giống nhau
Lý do đừng hỏi trước sau làm gì
Chỗ đến là chỗ để đi
Lý do yêu ghét không gì khác nhau.
***
Cố tình
Chùa to Phật có to đâu
Phải chi tốt lễ dễ cầu Phật thương
Cố tình đốt quá nhiều hương
Khói xuống Âm phủ, Diêm Vương phạt tiền
***
Hữu tình
Trời xanh xanh biếc vô tình
Cho nên trời chẳng như mình già đi
Vô tình trẻ mãi làm chi
Hữu tình dù có già đi cũng tình
***
Tuyệt đỉnh
Tuyệt đỉnh vinh quang tận cùng cay đắng
Khi quay nhìn không một bóng thân thương
Đành ôm trong lòng một vầng trăng khuyết
Để nhớ về những giấc mộng đế vương
***
Thua
Tiến lên vào cái ống đời
Sao bằng lùi lại giữa trời thảnh thơi
Vật nhau trong cái ống đời
Sao bằng thua cuộc về ngồi ngắm mây
***
Đạo vợ chồng
Đàn ông như thể cánh diều
Đàn bà cầm sợi tơ diều trong tay
Đừng già néo, kẻo đứt dây
Thả chùng xuống, để diều bay đúng tầm
***
Chôn hoa
Người thường thấy cánh hoa rơi
Hai chân di nát không chơi hoa tàn
Mấy ai khóc mộ hồng nhan
Mấy ai gom cánh hoa tàn để chơi
***
Tù tại tâm
Bước vào một chốn lao tù
Mắt nhìn không thấy, tay sờ không ra
Tù trong bộ não của ta
Cửa mở mà chẳng biết ra lối nào
***
Bể khổ
Đời là bể khổ mênh mông
Sao ai cũng muốn sống trong bể đời
Quy tiên là được lên trời
Sao ai cũng muốn sống đời trần gian
***
Cực lạc
Tây Trúc nào biết ở đâu
Cực lạc chỉ ở trong câu thơ này:
Trông lên mình chẳng bằng ai
Trông xuống lại thấy chẳng ai bằng mình
***
Ngũ thập tri thiên mệnh
Thân còn nằm dưới mái nhà
Hồn tri thiên mệnh thăng hoa giữa trời
Như sen nằm dưới bùn đời
Vươn lên mặt nước giữa trời nở hoa
***
Vô cớ
Vô cớ mua dây buộc mình
Thì đành nhờ cái vô tình gỡ ra
Tự nhiên buồn đến với ta
Tự nhiên buồn sẽ đi ra khỏi mình
***
Đôi ta
Tuy kiếp trước không duyên nhưng nợ
Nên đôi ta thành vợ thành chồng
Bao giờ hết nợ tơ hồng
Trời cho đôi lứa mặc lòng yêu ai
***
Phía trước
Bọ ngựa rình bắt ve sầu
Biết đâu chim sẻ đằng sau bắt mình
Mải tìm danh lợi, gái xinh
Biết đâu cái họa đang rình bắt ta
***
Thừa
Dạy đĩ vén váy làm gì
Phò mã tốt áo khen chi thêm thừa
Thế gian tranh cãi thắng thua
Vô ngôn trời chẳng nói thừa một câu
***
Tự trào
Lã Bất Vi buôn cả vua
Hồ Xuân Hương chửi cả chùa lẫn sư
Bọn họ gan lớn mật to
Còn ta gan bé nằm lo sập trời
***
Cảm ơn
Đừng trách đời làm khổ ta
Ta làm khổ họ gấp ba bốn lần
Nên khi nhắm mắt lìa trần
Chỉ xin được nói một lần: Cảm ơn!
***
Vô đề
Muốn đừng để đời chửi ta
Thì đừng cố bắt người ta khen mình
***
Vô đề
Cung phi ngủ với con trời
Chứ đâu ngủ với cái tôi của mình
Càn Long rời bỏ cung đình
Để đi tìm những mối tình không vua
***
Kín-hở
Có hở thì mới biết che
Nếu mà bịt hết còn nghe thấy gì
***
Sách đỏ
Diệt hết sinh vật của trời
Chắc chắn sách đỏ tên người được ghi
***
Vô đề
Hiện đại mà không thiên nhiên
Loài người sẽ tới chỗ điên chỗ khùng
Thiên nhiên hoang dã tận cùng
Loài người cũng đến chỗ khùng chỗ điên.
***
Đường lên Tây Trúc
Đường lên Tây Trúc quanh co
Chỗ rẽ không biển báo cho rõ ràng
Nhiều khi tưởng đến thiên đàng
Xuống nhầm địa ngục, nghĩ càng đớn đau.
***
Tôi tu với vợ tại gia
Vợ dài dằng dặc đâu là bến mơ
Khi tình khi ý cùng thơ
Đường trơn gánh thực, gánh hư trĩu đầy
Nằm mơ trên tấm thân gầy
Gánh vàng đi đổ lấp đầy sông mê
Văn đâu tải đạo, văn là đạo
Nước đâu chở sóng, nước là sóng
***
Như ta
Cho ta về chỗ gió mưa
Cho ta về chỗ có trưa có chiều
Về nơi có ghét có yêu
Nắng, mưa, yêu, ghét sớm chiều như ta
***
Đôi bờ
Đôi ta như thể đôi bờ
Gặp nhau sóng chẳng bao giờ thành sông
Thôi đành muôn kiếp song song
Đôi ta trả lại dòng sông cho đời
***
Vô đề
Hoàng đế khi đã ngồi tù
Cai ngục chỉ gọi là đồ phạm nhân
Đã vào đến động mại dâm
Ông lão cứ được gọi nhầm là anh
***
Gái quê
Lên tỉnh ai cũng bảo quê
Về làng cả xóm lại chê thị thành
Xót xa thân phận, thôi đành
Nửa quê nửa tỉnh chòng chành thân em
***
Thời
Nhân gian trong một chữ thời
Kẻ nào đi trước thành người đến sau
Sao cho vẫn cứ cùng nhau
Vừa đi được trước, vừa sau mọi người
***
Lời sống
Đôi ta trên một con đò
Vạch thuyền đánh dấu ai ngờ sông trôi
Hẹn lời thề giữ lấy lời
Biết đâu lời của mỗi người là sông
***
Thời gian
Kẽ hở pháp luật lẽ hằng
Thời gian mới thật công bằng mà thôi
Dù là vua chúa phật trời
Mỗi năm thêm một tuổi đời như ta
***
Lên chùa
Vào chùa lễ phật thấy sư
Người người cúi lạy chiếc lư hương đồng
Miệng cầu sắc sắc không không
Đầy trời sắc, thế còn không đâu rồi
***
Nhẫn cưới
Trao nhau nhân cưới ước mong
Đeo vào bỗng hóa thành vòng kim cô
Lại mong lại ước lại chờ
Tháo ra rồi lại ước mơ đeo vào
***

Tôi đi cuối đất cùng trời
Tìm mua thuốc ngộ chữa người đang mê
Tôi đi thủy tận sơn khê
Chữa cho người ngộ ta mê thật rồi
***
Thực hư
Kính đeo ngay trước mắt mình
Nhiều khi vẫn cứ đi tìm loay hoay
Cửa đời chìa khóa cầm tay
Mà sao vẫn cứ loay hoay đi tìm
***
Buông ra
Ôm vào rồi mới buông ra
Có ôm thật chặt mới rời thật xa
Ngẫm xem trong cõi người ta
Có là Thái tử, mới là Như lai
***
Quên
Người ghi bia đá để đời
Còn tôi tìm chỗ tôi ngồi để quên
Nhìn trời nước dưới, mây trên
Cúi xem lại thấy nước trên mây trời
Ngồi quên, quên hết mây trời
Hỏi thăm chẳng biết tên tôi là gì
***
Nghịch cảnh
Rửa tay, gác kiếm gặp ma
Đem cả áo giấy cà sa mặc vào
Tóc bạc lại gặp má đào
Hoàng bào, áo giấy, mặc vào cà sa
***
Chiếc lược
Cây muốn lặng gió chẳng đừng
Trách ai đem chiếc lược sừng tặng sư
Khiến lòng sư những ngẩn ngơ
Nửa mong mọc tóc, nửa lo trọc đầu
***
Bụt nhà
Phải đi đến tận biển xa
Mới thấy cái đẹp ao nhà của ta
Phải đi lễ chùa đủ xa
Mới thấy được bụt chùa nhà rất thiêng
***
Trăng
Nếu trăng cũng chết như đời
Thì ta đâu thấy kiếp người phù du
Vì trăng sống mãi ngàn thu
Cho nên càng thấy phù du kiếp người
***
Thông
Làm thông ngay giữa kiếp người
Làm người lại đứng giữa trời như thông
Lá reo tiếng hạc từng không
Vi vu nào biết là thông hay người
***
Đạo Phồn Thực
Chân lý ở giữa hai chân
Tâm hồn dưới rốn khoảng tầm một gang
***
Huyền Thi
Đa mang mắc nghiện huyền thi
Đọc thơ như hít một bi vào người.
***
Muốn cho trộm chẳng đến nhà
Đề vào trước cửa đây là nhà thơ
Muốn đuổi khách ra khỏi nhà
Đọc thơ được giải họ ra tức thì.
***
Đêm nằm nghĩ mãi không ra
Tại sao thằng ấy lại là nhà thơ.
***
Bánh mỳ phải kẹp pa tê
Đàn ông phải có máu dê trong người
***
Chàng bảo yêu bởi tâm hồn
Em thay giới tính chàng còn yêu không?
***
Thanh Hoá có bán nem chua
Ăn vào ngứa cả rùa rùa ba ba
Nghệ Tĩnh có bánh cu đơ
Ai mà ăn phải thì đờ cu ra
Quảng Bình có chợ Phú Gia
Gái quê toàn bán thịt gà mất trinh.
***
Nếu thế giới có hai người
Chữ trinh em giữ suốt đời cho anh.
***
Thà bị mọc chín cái sừng
Còn hơn bồ báo tin mừng tắt kinh !
***
Dỗ con nít cho sờ ti
Dỗ người lớn chẳng khác gì trẻ thơ
Sờ rồi lòng những ngẩn ngơ
Lại mong sờ chỗ trẻ thơ ra đời.
***
Đã vào tới chốn thanh lâu
Chim khôn phải biết ngẩng đầu tiến lên
Đã cam phận gái làm tiền
Không sướng cũng phải biết rên hừ hừ.
***
Chim khôn đậu nóc thanh lâu
Bướm khôn bướm đậu trên đầu con chim.
***
Sởi lởi thì được trời cho
Anh còn mặc cả tiền “bo” làm gì
Mó mân từ bướm tới ti
Nghìn vàng chẳng tiếc tiếc gì tiền “bo”.
***
Bầm ra ruộng cấy bầm run
Con vào nhà nghỉ còn run hơn bầm
Si đa phục kích xa gần
Về nhà hết mực vợ vần nhão ra.
***
Ngày xưa cối nhỏ chầy to
Bây giờ cải tiến cối to hơn chầy
Ngày xưa một cối một chầy
Bây giờ nhiều cối nhiều chầy giã chung
Tiến lên thế giới đại đồng
Chầy nội cối ngoại đều dùng như nhau.
***
Hôm xưa lên tỉnh về làng
Áo cài khuy bấm em làm khổ tôi
Bây giờ quần trễ rốn lồi
Khổ tôi khổ cả bố tôi đang thiền.
***
Về thăm chiến địa Điện Biên
Ngậm ngùi tiếc thủa tráng niên qua rồi
Ngày xưa kéo pháo băng đồi
Nay không kéo nổi qua đùi chị em.
***
Chiến trường thích cựu chiến binh
Ái tình thích kẻ chiến chinh lần đầu.
***
Cuối cùng tất cả chúng ta
Đều lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân.
***
Chân Như
Phải đi đến tận biển xa
Mới thấy cái đẹp ao nhà của ta
Phải đi lễ đủ chùa xa
Mới thấy được bụt chùa nhà rất thiêng.
***
Thái Lan lắm thuẫn nhiều mâu
Chùa chiền càng lắm thanh lâu càng nhiều
Đạo Phật huyền bí bao nhiêu
Sếch xi lộ liễu cũng nhiều như nhau.
***
Đi thăm đất nước Trung Hoa
So ra gái đẹp thua xa quê mình
Còn như miếu mạo cung đình
Không xem cũng biết rằng mình kém xa.
***
Cây đa giếng nước chùa làng
Hương đồng gió nội niết bàn chân quê
Từ ngày chợ họp chân đê
Chùa ra mặt phố đất quy y vàng.
***
Đi chùa nên tránh lúc đông
Sợ nhiều người quá Phật không thấy mình
Còn khi đi đến chợ tình
Người đông dễ chọn cho mình người yêu.
***
Rũ sạch bụi trần lên chùa ở
Nhưng tiền ẩn sĩ nhớ mang theo.
***
Đi bộ gọi là chân tu
Đếm tiền lễ bái gọi là tay tu.
***
Cần tụng tám chữ kinh thi
Cảm ơn, cống hỷ, méc xì, thanh kiu
***
Thà rằng ở với thằng tù
Còn hơn ở với thằng tu giả vờ.
***
Hòa Thượng cùng kẻ hói đầu
Giả giả thật thật biết đâu mà lường.
***
Đừng thấy em bé mà tròng
Lớn lên anh sẽ phải lòng em ngay
Đừng thề mãi mãi đắm say
Mai kia em sẽ thành ngay bà già.
***
Tuổi già như lá mùa thu
Cái bướm thì xẹp, cái cu thì mềm.
***
Qua cửa rồi không quay lại gõ
Duyên hết rồi chớ có cầu mong.
***
Đứng nhắc mãi thời oanh nay đã liệt
Đại đao Vân Trường không đọ súng tiểu liên.
***
Phong Thủy
Chôn chọn giờ, cưới chọn giờ
Yêu nhau chọn lúc bất ngờ gặp nhau
Làm nhà chọn hướng trước sau
Hôn nhau chọn chỗ gặp nhau tình cờ.
***
Phong thủy không ở đâu xa
Phong thủy chính bởi nhân hòa sinh ra.
***
Ở đâu ăn ngon ngủ ngon
Ở đấy phong thủy không còn đâu hơn.
***
Không cần kê lại ban thờ
Tâm lệch kê lại, tâm mờ thì lau.
***
Nhân gian trong một chữ thời
Kẻ nào đi trước thành người đến sau
Sao cho vẫn cứ cùng nhau
Vừa đi được trước vừa sau mọi người.
***
Đừng khoe cao thủ nhất đời
Thua thằng tranh thủ đúng thời đúng cơ.
***
Cái đang là mốt nhất đời
Tốt hơn sẽ bị mọi người xét oan
Cái xấu ở mãi thế gian
Xấu hơn sẽ được phong làm thánh nhân.
***
Thiên tuế vạn tuế không còn
Còn toàn những kẻ mong tròn trăm năm.
***
Thiên tử họ Lý họ Ngô…
Mỗi con một họ vậy trời họ chi?
***
Đôi ta trên một con đò
Vạch thuyền đánh dấu ai ngờ sông trôi
Hẹn lời thề giữ lấy lời
Biết đâu lời của mỗi người là sông.
***
Cầm tinh cái con giả vờ
Làm quan phát tướng đi tu phát tài
***
Bói Toán
Quỷ thần xin chớ có mê
Thấy đốt hương muỗi bay về là toi.
Nằm mộng đi bói trong mơ
Thầy mù mở mắt vẫn ngờ là chưa
Chúng sinh nhắm mắt say sưa
Cùng trong huyễn mộng ai lừa được ai.
***
Cố biết giờ chết của mình
Coi như đã bị tử hình khai đao
Không cần biết chết lúc nào
Coi như lạc lối đi vào Thiên Thai.
***
Tình nào cũng chỉ dở dang
Đôi ta tạo hóa cũng đang hoàn thành.
Cái gì cũng chỉ dở dang
Ngay như vũ trụ cũng đang hoàn thành.
***
Tình nào cũng mối tình đầu
Không ai đến được nơi đâu hai lần
Không gì cũ như mùa xuân
Mỗi lần xuân đến vẫn lần đầu tiên.
***
Nhân loại dù tiến bao xa
Hôn nhau vẫn cũ như là ngày xưa
Dù người làm được nắng mưa
Thì em vẫn mới ta chưa hiểu gì.
***
Ngày xưa đất rẻ như bèo
Tường đông ong bướm bay vèo là sang
Giậu mồng tơi cạnh nhà nàng
Nay xây tường kín xin chàng bấm chuông.
***
Ngày xưa vắng vẻ phố phường
Chữ Tâm, chữ Đức ta thường để trên
Bây giờ người chật như nêm
Chữ Nhẫn thường được đặt lên bàn thờ.
***
Sống một ngày đất lạ thành quen
Sống một đời người quen thành lạ
***
Cúng một mong lãi được mười
Tội hối lộ Phật ông trời không tha.
***
Trong trần ai có mấy nơi tĩnh mịch
Trong lòng mình có mấy lúc thảnh thơi
Lúc thảnh thơi gặp nơi tĩnh mịch
Là khi mình thấy cả đích trước sau.
***
Tết Nhàn
Mình không quỵ lụy người ta
Mà mình cũng chẳng có ma nào cần
Cho nên tết được yên thân
Không ai biếu xén chẳng cần biếu ai.
***
Không mong đến chẳng cầu đi
Không phân khôn dại còn chi để buồn.
***
Ngủ đi hãy ngủ đi em
Đời là như thế dậy xem làm gì
Dậy đi em hãy dậy đi
Đời là mộng huyễn có gì mà mơ.
***
Được thời mối đục chân vua
Anh hùng đâu lấy được thua mà bàn
Hết thời lính lại trói quan
Con vua thất thế lại sang quyét chùa.
***
Đuổi cướp trong cái vòng đời
Trước sau giả thật chỉ trời biết thôi
Cướp vặt không thoát lưới trời
Cướp cả thiên hạ được ngồi làm vua.
***
Mẹ già như chuối chín cây
Sổ đỏ mẹ quyết cầm tay chẳng rời
Ông sở địa chính phì cười
Mai kia quy hoạch đất thời của ông.
***
Lều tranh hai trái tim vàng
Sổ đỏ không có liệu chàng tính sao.
***
Làm thơ chẳng dám nổi danh
Sợ trùm khủng bố bắt thành con tin
Ngu si được hưởng thái bình
Làm thơ con cóc mong mình yên thân.
***
Nghĩ đến nổi tiếng mà lo
Nói nhỏ cũng hóa hét to vỡ trời
Đi vào khách sạn nghỉ ngơi
Thiên cơ lộ hết là đời đi tong.
***
Có bao nhiêu kẻ yêu ta
Kẻ ghét đếm đủ cũng là bấy nhiêu
Khi biết ghét cũng là yêu
Ân oán sẽ hết mọi điều sáng trong.
***
Người bảo chân lý hướng này
Thì chân lý cũng ở ngay ngược chiều
Ở đời có ghét mới yêu
Chân như quay khắp bốn chiều đều như.
***
Ma quỷ hợp với yêu tinh
Đàn ông ngốc thích vợ xinh mẽ ngoài.
***
Đạo nào tóm lại cũng là
Âm - dương, đực - cái, đàn bà - đàn ông.
***
Bỏ cả giang sơn vì người đẹp
Biết đâu người đẹp thích giang sơn.
***
Thuế nước còn có chỉ tiêu
Thuế vợ biết nộp bao nhiêu cho vừa.
***
Ước gì mình theo Đạo Hồi
Được lấy bốn vợ cùng ngồi một nơi
Hà Đông sư tử hết thời
Có giỏi kiện thánh đạo hồi A la.
***
Luật Bù Trừ
Rồi sẽ hiểu ít nhiều đều là đủ
Trẻ hay già vô nghĩa trước mai sau
Vua ôm ấp bao cung tần mỹ nữ
Sướng hơn gì người cùng khổ ôm nhau.
***
Ất Dậu 1945 – 2005
Ất Dậu trước chết dơ xương
Dậu này mắc bệnh béo trương phát phì
Bụng to cu lại bé đi
Trách gì cái luật bù trừ em ơi.
***
Thế gian được vợ hỏng chồng
Muốn chồng chung thủy vợ đừng chính chuyên
Ơn anh em chớ có quên
Anh đành hư hỏng để em nên người.
***
Luật Bù Trừ
Đạo người lấy thấp bù cao
Cao cho đến lộn tùng nhào chưa yên
Đạo trời bù dưới bớt trên
Cân bằng sinh thái không thêm bớt gì.
***
Nước chảy chỗ thấp - rồi bay lên trời
Người nhìn lên cao – rồi nằm dưới đất.
***
Thiên Thai mở khóa động đào
Yêu là cõi phúc buộc vào dây oan.
***
Ở đâu mà nước quá trong
Ở đấy sự sống sẽ không có gì
Ở đâu nước đục như chì
Sự sống cũng chẳng có gì ở trong.
***
Hồng nhan bạc mệnh đa truân
Sao ai cũng muốn mỹ nhân là mình
Ngu si được hưởng thái bình
Chẳng ai lại muốn để mình ngu si.
***
Chối bỏ cách sống một người
Là mình chối bỏ cái trời sinh ra
Chối bỏ cách nghĩ người ta
Là mình tự cắt thịt da của mình
***
Kẻ mong chết ở trên giường
Người mong da ngựa chiến trường bọc thây
Đừng bàn khôn dại ở đây
Cũng như trời đất có ngày có đêm
***
Áo quan không túi không quần
Mặc đều vừa vặn không cần số đo
***
Con chuột mắc phải sai lầm
Khi rơi vào bẫy không ăn miếng mồi
***
Chuẩn bị đón dâu về nhà
Cũng là sắp tiễn cụ già ra đi
Mùi xuân của gái đang thì
Mùi thơm của đất có gì khác đâu?
***
Tâm Nhàn
Tự nhiên chờ cái đến
Thanh thản tiễn cái đi
Yêu những điều không muốn
Tâm nhàn hơn mây trôi
***
Bất ngờ bạn chết đêm qua
Nghe tin bỗng thấy lòng ta sững sờ
Tiếc thương pha lẫn ước mơ
Mong sao cũng được bất ngờ ra đi
***
Tài năng tới độ chín mùi
Chín là sắp đến cái thời rụng rơi
***
Đông vui già chớ chen vào
Gái tơ huých nhẹ chỗ nào cũng đau
Ngắm hoa lại nhớ tới câu
Hoa kia chẳng nở cho người già nua
***
Sống tới tuổi cổ lai hâm
Đoạn sau khuyến mại không cần đúng sai
***
Gọi là trẻ hay là già
Thì ta vỗ ngực vẫn là đàn ông
Khác xa các vị công công
Gia tài chỉ có một dòng nước trong
***
Sống làm chồng khắp người ta
Chết đi chỉ mụ tú bà khóc ngươi
Trần gian mất kẻ bốc trời
Cõi âm thêm một ma người ga lăng
***
Ông lão ngồi với các em
Trong phòng thư giãn được khen hết lời
Còn khi về giữa cuộc đời
Hình như chỉ thấy mọi người chê nhau
Vì đời có được kiếp sau
Cho nên người cũng đỡ đau kiếp này
***
Đời là bể khổ mênh mông
Sao ai cũng muốn sống trong bể đời
Quy tiên là được lên trời
Sao ai cũng muốn sống đời trần gian
***
Lên trời tưởng được hết vua
Đến nơi lại thấy bố vua đang ngồi
Vội vàng tụt xuống cõi người
Dưới trần thiên tử vẫn ngồi làm vua
***
Minh mẫn khi chết mới đau
Lú lẫn khi chết biết đâu là gì ?
***
Phi công trẻ lái bà già
Vất va vất vưởng như ma lạc mồ
Gái tơ cặp với bồ già
Như mai cổ thụ nở hoa bốn mùa
***
Bệnh viện xét nghiệm toàn thân
Không siêu âm được bệnh hâm của người
***
Lấy chồng thi sĩ cũng hay
Khi chết khiêng nhẹ vì gày dơ xương
Chồng nhậu chết chợ chết đường
Khỏi tiền chôn cất khỏi hương thắp mồ
***
Sống được giầu, chết được nghèo
Thác xuống âm phủ mang theo nụ cười
***
Khi biết mỗi sai lầm đều là bệnh
Chắc lòng người sẽ lượng cả bao dung
Khi biết có thể ta gặp nhau lần cuối
Thế giới này chắc chỉ có yêu thương.


(Sưu tầm)
/