* Sài gòn: 12cm
* Đà Nẵng: 12cm
* Hà Nội: 3cm
* Hải Phòng: 3cm
* Lai Châu: 1cm
* Lào Cai: Dùng nhíp kéo mãi mới ra
Thật là một dự báo mang tính hình tượng sâu sắc =)) =)) =)) :D
Adam and Eve
In the Garden of Eden,
As everyone knows,
Lives Adam and Eve,
Without any clothes.
In this garden,
Were two little leaves,
One covered Adam's,
One covered Eve's.
As the story goes on,
Never the less to say,
The wind came along,
And blew the leaves away.
At the sight,
Adam did stare,
There was Eve's treasure,
All covered with hair.
And wonder came,
Under Eve's eyes,
As Adam's thing,
Started to rise.
They found a spot,
That suited them best,
A nice big tree,
Where they began to rest...
Xem xong các tin nhắn, người chồng lăn ra bất tỉnh.
***
Một cán bộ miền xuôi lên miền ngược dạy bà con kế hoạch hóa gia đình.Anh ăn mặc rất lịch sự, đeo cà vạt đàng hoàng. Một chị dân tộc nhìn chiếc cà vạt của anh, rồi quay sang nói với mấy người bên cạnh một cách đầy uyên bác:
- Ôi gớm! Ai chả biết chỗ đấy là cái gì mà còn phải đánh mũi tên chỉ xuống.
- !!!!!!
***Ấy ấy sao mày ngóc cổ lên
Mày làm như vậy ắt không nên
Nếu có muốn chi ... về nhà muốn
Chị là chị vợ... chị bề trên.
Nam nhi chi chí đại trượng phu
Dượng mày nói vậy dượng mày ngu
Nó có muốn chi, cho nó muốn
Chị là chị vợ chị gì ... cu.
Bình thường công chúa chả có gì là lạ vì là con vua thì được gọi là công chúa, chả cần thi cử, học hành gì. Nhưng công chúa này độc đáo ở chỗ nàng đẹp, thậm chí tuyệt đẹp. Chứ trên đời thiếu gì công chúa xấu.
Đẹp đến mấy thì công chúa cũng lớn lên. Đã lớn lên là phải lấy chồng. Ai cũng hiểu như thế. Tuy nhiên, nếu con gái bình dân lấy chồng bằng cách tìm chồng thì công chúa dùng phương pháp ngồi im cho các chàng trai đến cầu cạnh. Cũng có những nàng chọn cách xếp hàng các chàng dưới cửa sổ, cầm hoa ném xuống trúng vào đầu ai kẻ đó được chọn nhưng những nàng như thế không nhiều vì ngay cả ngày xưa thiên hạ cũng biết đầu to chưa chắc đã có trí tuệ to.
|
Trở lại nàng công chúa của chúng ta. Ngày thi tuyển phò mã, chỉ có ba người dám tới (ngày xưa trai trẻ không liều mạng như bây giờ). Đó là Sơn tinh, Thủy tinh và Hỏa tinh.
Sơn tinh là chàng trai thần núi. Chàng cao lớn, đẹp trai, biết ba ngoại ngữ và biết leo trèo.
Thủy tinh là chàng trai thần biển. Chàng có nước da rám nắng, thân hình chắc lẳn, là chủ của ba nhà hàng nổi có tàu không chìm và tất nhiên chàng biết bơi.
Hỏa tinh thân hình thô kệch, vai u, thịt bắp, đầu vuông như chiếc can mười lít.
Công chúa liếc nhìn cả ba chàng bằng cả hai con mắt, rồi nàng tuyên bố:
- Thưa các anh, tôi là một thiếu nữ hiện đại, văn minh, thích những gì cụ thể, không quan tâm tới ngoại hình. Vậy thì đúng 12 giờ trưa mai, anh nào mang lễ vật có giá trị tới, tôi sẽ cưới làm chồng. Như thế công bằng, khỏi bị đồn là quen biết hay chạy chọt gì cả.
Ba anh vội vã cung kính lui ra.
Đúng trưa hôm sau, Sơn tinh xuất hiện đầu tiên với một đoàn xe tải chở những sản phẩm của núi cao: sâm ngọc linh, trầm hương, gỗ cẩm lai, rùa đá, nước suối thiên nhiên và dĩ nhiên có cả dê núi.
Ngay sau đó, Thủy tinh ầm ầm chở tới cả chục xe đông lạnh sản phẩm nổi tiếng của đại dương, vốn là món đắt tiền trong những nhà hàng hải sản: tôm hùm, bào ngư, hải sâm, cá voi, cá ngựa (mặc dù tặng cá ngựa cho công chúa thì hơi kỳ, nhưng đấy là cách để lấy lòng cha công chúa, tức đức vua) và dĩ nhiên, có cả ngọc trai và san hô.
Công chúa ngắm nghía tất cả những sản phẩm của hai chàng cùng với cả một hội đồng thẩm định có uy tín. Nàng cân, đo, đong, đếm và so sánh rất kỹ càng. Sau đó nàng lui vào họp với hội đồng ba tiếng đồng hồ, rồi tuyên bố:
- Cám ơn Sơn tinh, cám ơn Thủy tinh. Hai khanh đã rất cố gắng. Nhưng ta cảm thấy Hỏa tinh mới xứng đáng với ta.
Sơn tinh, Thủy tinh đùng đùng nổi giận, hỏi:
- Thưa công chúa, vậy Hỏa tinh tặng nàng quà gì?
Công chúa trả lời:
- Anh ta tặng một trăm lít xăng nguyên chất. Trong thời buổi này, xăng mới đắt nhất và có thể giá vẫn còn lên!
Lê Hoàng
Con gà: Tôi vừa xem phim về.
Phóng viên: Trời ơi, anh yêu điện ảnh ư?
Con gà: Yêu lắm. Nhưng khổ thay, đó chỉ là tình yêu đơn phương.
Phóng viên: Sao lại đơn phương?
Con gà: Vì hình như điện ảnh không yêu tôi, rất ít khi gà được lên phim.
Phóng viên: Anh đừng buồn, anh ạ. Phim là của ca sĩ, người mẫu, diễn viên… chứ không phải của gà.
Con gà: Trừ phim hoạt hình.
Phóng viên: Ừ, những phim ấy thường do các con vật thủ vai.
Con gà: Vậy theo nhà báo, phim hoạt hình có gì hay?
Phóng viên: Nhiều lắm. Và cái hay đó cũng nằm trong cái hay chung của điện ảnh. Đó là gây xúc động một cách hợp lý.
Con gà: Thưa nhà báo, thế nào là hợp lý?
Phóng viên: Là mọi sự kiện, mọi tính cách đều diễn ra theo một trình tự chấp nhận được.
Con gà: A, thế thì tôi sợ rằng cái trình tự ấy đang hại chúng ta.
Phóng viên: Ý gà là sao?
Con gà: Ý tôi là các nhà làm phim, các nhà phê bình và các nhà… khán giả Việt Nam hay xem xét tác phẩm dưới một góc độ thực tế, dùng thực tế làm thước đo một cách dai dẳng và bền bỉ, và rất hay la ó khi thấy có điều gì khác thường.
Phóng viên: Như thế có gì sai?
Con gà: Không sai. Nhưng như thế có khả năng chả có gì hay. Nghệ thuật không chỉ phản ánh hiện thực, mà còn phản ánh những gì chúng ta suy nghĩ và sáng tạo từ hiện thực.
Phóng viên: Theo kiểu nào, thưa anh gà?
Con gà: Đôi khi, theo kiểu táo bạo nhất.
Phóng viên: Ví dụ?
Con gà: Ví dụ như tôi vừa xem xong bộ phim "Gấu trúc Kung Fu".
Phóng viên: À, tôi biết bộ phim đó, nó rất hay. Rất nổi tiếng, đã có hàng trăm triệu người xem.
Con gà: Đúng vậy. Bộ phim đã lôi cuốn và làm xúc động rất nhiều người. Nhân vật chính là một con Gấu trúc béo.
Phóng viên: Vâng.
Con gà: Nhưng điều kỳ lạ, con Gấu ấy có bố là một con Vịt.
Phóng viên: Vịt ư?
Con gà: Đúng thế. Xin hỏi nhà báo, Vịt đẻ ra gì?
Phóng viên: À, tất nhiên là ra trứng Vịt. Toàn thế giới đều biết điều đó.
Con gà: Nhưng toàn thế giới chưa ai than phiền về việc Vịt đẻ ra Gấu trong phim. Như vậy, phải chăng, thế giới đã ngốc?
Phóng viên: Ừ nhỉ?
Con gà: Tôi thì biết chắc một điều: các nhà làm phim ấy không ngốc. Để có sức lực làm phim, họ phải ăn nhiều thứ, và có thể đã ăn cả trứng Vịt. Nhưng họ vẫn cho con Vịt làm bố con Gấu. Họ không quan tâm tới tính hiện thực một cách… mãnh liệt. Và họ đã thành công.
Phóng viên: Tôi thừa nhận, họ đã thành công.
Con gà: Cái chi tiết, Vịt đẻ ra Gấu từ bất thường đã được chuyển thành phi thường. Và nó là một bằng chứng hùng hồn cho thấy hiện thực không phải là điều quan trọng nhất trong nghệ thuật.
Phóng viên: Nào ai nói thế đâu!
Con gà: Tất nhiên. Nhưng phần lớn chúng ta hiện nay đều cư xử như thế. Chúng ta luôn luôn dùng hiện thực như một thước đo lớn nhất, thậm chí chung nhất để làm thước đo xem xét nhiều tác phẩm. Và buồn hơn cả, chúng ta thường chắc mẩm là mình đúng. Tôi thì cam đoan rằng, ở đâu có sự lạm dụng hiện thực, ở đó có sự nghèo nàn về trí tưởng tượng. Mà trí tưởng tượng là điều, theo tôi, quý giá nhất của những người sáng tác.
Phóng viên: Có lẽ anh đúng, anh Gà ạ!
Con gà: Như tất cả mọi thứ trên đời, nghệ thuật có lịch sử của nó. Ví dụ như hội họa, hầu như bây giờ không ai vẽ tranh theo lối cổ điển, trong đó tính chân thực được đánh giá rất cao. Thế giới đã có những trường phái khác rồi.
Phóng viên: Đừng phiền lòng, anh Gà ạ. Điều anh nói không có gì mới đâu. Nhưng chúng tôi, các nhà báo, các nhà phê bình và cả các nhà sáng tác đang đề cao hiện thực bởi vì trong cuộc sống hiện nay, hiện thực vẫn rất quan trọng, vậy thôi.
Con gà: Tôi xin nhắc lại là tôi hiểu tầm quan trọng của nó. Nhưng nếu cứ đề cao tính hiện thực một cách thái quá, có thể nghệ thuật của chúng ta sẽ tự làm nghèo mình.
Phóng viên: Thôi được rồi. Sắp tới tôi sẽ đề nghị làm một bộ phim mà trong đó Gà có sừng hoặc Tê Giác có vẩy cho anh vừa lòng.
Con gà: Vấn đề của nhà báo là làm sao cho người có cánh cơ!