"Dù bị đau đớn quằn quại, tôi vẫn tha thiết yêu thương trần gian điên dại này"

Tôi thả chim xanh lượn trước nhà,
Điểm trang lòng, đợi ái tình qua.
Em đi, mắt có thơ mùa hạ,
Má phấn hồng in bóng phượng hoa.

Tôi mất trời xanh của tuổi thơ,
Nên yêu em cũng bởi tình cờ
Gặp mùa hoa cũ trên đôi má,
Trong mắt em nhìn gặp bóng xưa.

Tôi ngẩn ngơ từng buổi tịch liêu,
Con ve hoài cổ thở than nhiều.
Điệu trường sầu vọng lên cao vút,
Đời sắp về xưa: Em hãy yêu.

Em yêu tôi và ta yêu nhau
Tôi lại say như buổi hạ đầu.
Cánh phượng hồng cùng tơ nguyệt bạch
Xin em ghi giữ thuở tôi sầu.


(Đinh Hùng)