"Dù bị đau đớn quằn quại, tôi vẫn tha thiết yêu thương trần gian điên dại này"



Chị theo đuổi nghề văn chương, còn anh là công trình sư phần mềm, cả hai đều là người từ phương xa, phiêu bạt tới thành phố Thâm Quyến, để mưu sinh.

Hai người cưới nhau đã hai năm, và đang trải qua những tháng ngày, những bình lặng vụn vặt theo đúng trình tự đầy thay đổi của cuộc sống gia đình, họ không còn những xúc động cùng sự tươi tắn của những ngày đầu về sống chung bên nhau nữa...

Bên chiếc máy vi tính, anh đặt hết tâm sức vào công việc lập trình của mình, anh ít chú ý tới những câu hỏi cũng như sự nũng nịu, đòi hỏi yêu chiều của vợ, anh không còn nhớ được đây là những chuyện vốn đã có từ xưa...

Dần dần, chị cảm thấy có một nỗi thất vọng ghê gớm đang bao vây chặt lấy mình, thậm chí chị còn có cảm giác rằng, tình yêu của hai người, đang khô héo, tàn lụi đi.

Với nỗi niềm, lòng buồn, ý lạnh, chị không còn viết ra được những lời văn bay bổng, lãng mạn nữa... Chính trong thời gian này, trên Internet, chị làm quen được với một người đàn ông tên là Cao Nguyên, ở Thâm Quyến, đã từ bỏ nghiệp văn chương, đi kinh doanh, buôn bán.

Vô số những bạn chuyện (chatter), lướt qua trước mắt chị như những đám phù vân trôi nổi, thì chị lại ngăn lại cho người đàn ông này một mảnh vườn, và chỉ có người đàn ông Cao Nguyên này là người “sống sót”.

Họ trò chuyện với nhau về văn chương, về cuộc đời, về mảnh sống riêng tư... Những cuộc trò chuyện của họ càng ngày càng tâm đầu ý hợp với nhau hơn, và đã có phảng phất cái ý: Tiếc rằng gặp nhau quá muộn.

Sự trữ tình, tài hoa của người đàn ông này, đã làm chị say mê, đắm đuối! Đấy là điều mà người chồng đôn hậu của chị khiếm khuyết thiếu thốn.

“Trong thời gian trái khoáy lại gặp được người trong mộng”... Vào bữa cơm trưa, chị lại nghĩ tới câu nói đó, và không làm sao ngăn cản được giọt lệ của mình.

Chồng chị hỏi:

- Người em không được khỏe ư?

Chị lắc đầu. Chồng chị không hỏi thêm gì nữa, và chỉ đưa giấy lau, và gắp thức ăn cho chị.

“Angel, đêm qua em lại đi vào trong mộng của anh. Đến bao giờ em mới chịu cho anh gặp mặt em đây?”.

Đây là lần thứ sáu, Cao Nguyên đề nghị chị cho gặp mặt.

“Em không phải là Thiên sứ, em bị “tàn tật”, anh sẽ thất vọng mất”.

Chị không xấu, nhưng chị chỉ cao có 1 mét 55, chị sợ mất đi cuộc tình duyên mơ mộng, tốt đẹp này, cho nên, chị không đủ dũng khí đi đến nơi anh hẹn gặp, mỗi lần chị đều mượn cớ “tàn tật” để chối từ.

“Anh không quan tâm đến tuổi tác, thanh xuân của em, anh cũng không hề quan tâm đến chuyện em đẹp xấu thế nào... Điều anh coi trọng là tài hoa của em, là sự dịu dàng, và hiền huệ của em.

Anh chỉ muốn thực sự được nắm lấy bàn tay em, để nói với em điều tâm nguyện của anh “khăng khăng son sắt”, sau đó anh sẽ giữ trọn những ngày thừa, còn lại của cuộc đời anh”.

Những lời trữ tình, dịu dàng mềm mại như nước thế, những lời thổ lộ can tràng, sầu muộn quấn quýt thế, làm sao chị chẳng động tâm. Thôi thì, dù người đàn ông ấy là hoa tươi, hay cỏ độc, chị cũng quyết định đi đến nơi anh hẹn gặp.

Tối hôm đó, chị điểm tra chu đáo, kỹ càng, sau đó chị xỏ chân vào đôi giày cao gót...

Chồng chị chưa từng bao giờ có ý nghi ngờ gì chị, cho nên chị có đi đâu, anh chưa hề làm phiền hay ngăn cản bao giờ, nhưng trong giờ phút này, chị vẫn thấy đắn đo, băn khoăn, nhưng khi nhìn thấy anh đang thản nhiên vùi đầu vào chiếc máy tính, chị bỗng thấy thảnh thơi.

Chẳng may, khi xuống xe buýt, chị bị vấp, trẹo chân. Chị đã định quay về, nhưng chị lại nghĩ rằng, đêm nay, có thể là đêm, chị đặt chân vào nơi chia dòng của con sông hạnh phúc, nên chị cố nhịn đau, tập tễnh bước vào quán cà phê hò hẹn.

Khi nhìn thấy khuôn mặt sáng láng, đầy hấp dẫn làm mê mệt lòng người của Cao Nguyên, lòng chị cũng như được nắng trời soi sáng, và chị bỗng muốn đùa bỡn, trêu chọc anh cho vui.

Cao Nguyên hỏi:

- Chân em làm sao vậy?

Chị đáp:

- Thì em đã chẳng nói với anh, em “tàn tật” là gì?

Chỉ trong tích tắc, chị đã nhìn thấy trong mắt anh ta lóe lên tia sáng kinh ngạc và thất vọng.

Cuộc trò chuyện của họ không hấp dẫn, lâm ly, như những cuộc trò chuyện trong điện thoại, hay trên mạng... Hai con người đã hiểu biết nhau đến từng chân tơ kẽ tóc qua mạng, nay bỗng trở nên xa lạ, không khí như đóng băng lại, vị đắng của những giọt cà phê từ từ ngấm từ miệng chị vào tận trong tim...

Khi chia tay, Cao Nguyên hỏi:

- Có cần anh tiễn về không?

Chị đáp:

- Cảm ơn! Thôi khỏi!

Chị vung tay vẫy chiếc xe, chị không nói lời hẹn gặp lại, bởi chị biết rằng, chẳng bao giờ còn “gặp lại” nữa.

Chiếc xe ô tô như một cây kéo, cắt đôi cảnh đêm của thành phố, chị nhìn thấy ánh đèn trong những ngôi nhà hai bên đường, bất chợt chị nhớ tới câu nói, chồng chị vẫn thường nói để an ủi chị:

- Rồi ra, thế nào cũng có một ngày, mình mua được một căn hộ nơi thành thị.

Ôi! Có phải chính vì mục đích này, mà đêm đêm chồng chị đã chong đèn, vùi đầu vào “cuộc chiến” với những việc riêng, làm thêm, bên cạnh chiếc máy tính của mình.

Và khi chị còn phải bận bịu đi giao nộp bản thảo, thì anh đạp chiếc xe đạp đi làm, và để cho chị được nhẹ nhàng hơn trong công việc của mình, anh đã mua cho chị một chiếc máy tính xách tay trước...

Những chi tiết đã quên khuấy đi từ lâu đó, nay bỗng nhiên nổi lên trong đầu chị, khiến chị cảm thấy ấm áp vô cùng.

Về đến nhà, chồng chị trách:

- Sao em lại không cẩn thận thế?

Sau đó anh ngồi phục xuống chân chị, trước ghế chị ngồi, lấy rượu thuốc xoa bóp chỗ chân bị sưng tấy của chị.

Nước mắt chị trào ra. Anh cười nói:

- Yên tâm đi! Không thành tàn phế được đâu mà sợ!

Chị hỏi:

- Nếu em bị ngã thành tàn phế, anh sẽ thế nào?

Anh đáp:

- Thế thì thảm to cho anh rồi, anh sẽ làm chiếc nạng suốt đời của em!

Chị vừa khóc vừa cười, đó là cách thức bày tỏ tình yêu của anh. Thì ra anh vẫn đáng yêu và thành thực như bao giờ...

Chồng chị đun đu đủ với rượu, xoa bóp cho chị cả tháng trời... Chị nghĩ: “May mà sai khớp, trẹo chân, nếu không, trên con đường si mê ấy, càng đi càng xa...”.




Trong cuộc đời tình cảm của mỗi chúng ta, dẫu đã được viễn du trong cõi nhạc qua trăm ngàn thế giới âm thanh, những bản Tango bất hủ, tuyệt vời, vẫn là những khúc tơ vàng ở với lòng người, lâu bền và đằm thắm nhất.

Chúng ta có thể đã quên hết, mà lạ lùng thay, vẫn chẳng thể quên, vẫn còn nhớ mãi, một lần nào, một bản Tango. Trong căn phòng kỷ niệm của trái tim, có thể hết thảy đã bay đi theo gió bão đời, vẫn thần thánh, vẫn bổng trầm, vẫn du dương một bản Tango còn lại. Tango không chỉ là một điệu nhạc, một lời hát. Tango hơn, còn là mộng tưởng của tuổi trẻ, khi anh biết yêu lần đầu, khuôn mặt của thiên đường, khi em biết yêu lần cuối. Tango, tiếng cười của hạnh phúc. Tango, điệu ru của nước mắt. Mỗi bản Tango là đánh dấu cho một lần họp mặt, mỗi bản Tango là một gợi nhớ về một buổi chia tay.

Nghe những bản Tango đã đến với đời mình, sự kỳ diệu là thấy lại hết đời mình ở đó. Thấy lại từng thời gian. Thấy lại từng nơi chốn. Thấy lại từng dấu chân. Thấy lại từng kỷ niệm. Thấy lại ta trong tình yêu cũ. Thấy lại người, trong bóng dáng xưa. Thấy lại trời ta, biển ta. Thấy lại từng tuổi, từng ngày. Thấy lại con đường tình nhân, thấy lại ngọn nến sinh nhật.
(Mai Thảo)

Những bản nhạc trong CD Khánh Ly - tango này còn gắn bó với tôi trong quãng đời sinh viên. Mỗi lần nghe lại, những kỷ niệm cũ dội về, thấy lòng bồi hồi khó tả...

Tiếng Đàn Tôi
Nhạc & Lời : Phạm Duy

Lòng muốn trao bằng tiếng nói
Bằng lá thư màu giấy mới
Bằng muôn cánh hoa tươi
Bằng môi hé duyên cười
Bằng đôi mắt lả lơi.

Ngàn khúc ca tìm nhớ mãi
Từng ý thơ hòa luyến ái
Chờ trao đến bên ai
Cùng xây giấc mơ dài
Rồi đi về tương lai.

Nào ngờ đôi tâm tư
Khi gặp duyên đưa lối
Ngỡ ngàng sao im vắng tiếng nói.
Âm thầm nghe hơi gió
Ngân dư âm xa xôi
Đưa chiều về cuối trời.

Lòng vẫn như bờ suối vắng
Tình vẫn nguyên tờ giấy trắng
Dù chưa thắm giấc mơ
Thời gian xóa mong chờ
Lòng ta còn vương tơ.




Hôm nay có phải là thu ?
Mây năm xưa đã phiêu du trở về .
Cảm vì em bước chân đi,
Nước nghiêng mặt ngọc lưu ly phớt buồn.
Ai về xa mãi cô thôn,
Một mình trông khói hoàng hôn nhớ nhà ?
Ngày em mới bước chân ra,
Tuy rằng cách mặt, lòng ta chưa sầu .
Nắng trôi vàng chẩy về đâu ?
Hôm nay mới thực bắt đầu vào thu .
Chiều xanh trắng bóng mây xưa,
Mây năm xưa đã phiêu du trở về .
Rung lòng dưới bước em đi,
Lá vàng lại gợi phân ly mất rồi!
Trời hồng, chắc má em tươi,
Nước trong, chắc miệng em cười thêm xinh.
Em đi hoài cảm một mình.
Hai lòng riêng để mối tình cô đơn.
Hôm nay tưởng mắt em buồn:
Đã trông thấp thoáng ngọn cồn, bóng sương.
Lạnh lùng chăng, gió tha hương?
Em về bên ấy, ai thương em cùng?



Sáng tác: Hàn Châu, Thanh Phương
Ca sĩ : Ngọc Sơn

Hạ ơi, anh xa em mấy mùa phượng rồi

Mà lòng ngỡ như mình vừa xa cách ngày hôm qua.

Lối xưa có còn những tà áo trắng tung bay

Cho anh ngây ngất ngày ngày

Bên người tình yêu nhỏ bé.

Hạ ơi, anh xa em xa tuổi học trò

Hỏi người tình xưa giờ còn thương nhớ người anh trai.

Đã hơn những chiều hẹn hò anh đón anh đưa

Bên nhau quấn quít từng giờ

Ôi tình yêu rót mật thành thơ.

Mùa hạ về, vắng anh chắc em sẽ buồn

Lối hẹn lối hò còn ai để đưa em đường vắng lối dài.

Anh yêu em cũng trong một mùa phượng đỏ

Mà giờ đây ta xa rồi

Chợt lòng nghe buồn mênh mang...

Giờ đây anh bôn ba khắp nẻo đường đời

Lòng nặng niềm thương về người em gái nhỏ miền quê

Anh sẽ trở về trong mùa phượng vỹ đơm hoa

Anh em vui tuổi ngọc ngà

Ta bỏ đi nỗi buồn ngày qua.









Saturday September 8, 2007 - 11:09am (ICT)





Diễm đứng bật dậy và đến soi mình trước tấm gương tủ đứng. Cô cởi bỏ chiếc áo ngủ ra. Một vẻ lõa thể tràn đầy sinh lực và khơi gợi nhục cảm. Một thân hình cân đối, mịn màng và quyến rũ. Cô cúi xuống và vuốt nhẹ từ dưới bàn chân lên đôi mông đầy đặn của mình rồi xoa nhè nhẹ vào cặp đùi trắng, thẳng giao nhau khép lại gọn gàng ở nơi kín đáo nhất của cô. Cô chợt đỏ mặt bởi cô không ngờ ngắm nhìn ở những đường nét cong cong của cơ thể mình mà thấy cũng hấp dẫn quá. Rồi cô sung sướng khi thấy eo, bụng thon thả cân đối với đôi gò bồng đầy đặn săn gọn của mình. Cô ngắm nghía mình rất lâu mà cũng không chán. Cô cảm thấy yêu bản thân mình hơn ai hết và cô biết mọi người đàn ông điều dõi mắt theo cô khi cô ra phố. Chợt những giọt nước mắt rớm lăn xuống gò má đang ửng hồng vì thẹn thùng bởi cái vẻ đẹp quyến rũ của mình. Nhưng chỉ được một lúc, cô như vội vàng chạy đua với thời gian. Cô phấn son cho toàn bộ cơ thể mình, mặc chiếc váy đẹp nhất và lao đi.

Lúc đầu, để trần truồng trước mặt Văn, để cho Văn chú mục vào từng đường nét ở những nơi kín đáo nhất của mình thì quả là một vấn đề đầy khó khăn đối với Diễm. Nhưng bây giờ, Diễm ít thấy thẹn thùng ngượng ngịu hơn. Cô còn muốn Văn ngắm nhìn mình lâu hơn nữa. Cô lấy làm sung sướng khi thấy Văn vẽ thân thể cô rất sinh động, rất quyến rũ. Chứng tỏ anh rất cảm xúc trước vẻ đẹp của cô.

Văn vẽ một bức tranh sơn mài của một thiếu nữ khỏa thân nằm nghiêng nhìn vừng trăng tròn bên ngoài cửa sổ như đang mơ tưởng hoặc chờ đợi một điều gì. Trong ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài cửa sổ lùa vào, làn da cô gái mịn màng quyến rũ và gương mặt mơ màng như tận trong tâm can người thiếu nữ khỏa thân đang âm ỉ một nỗi khát khao. Văn muốn nêu bật cái điều nghịch lí giữa sự lạnh lẽo của không gian hiện hữu và cái tình yêu nồng cháy của cô gái khiến cho cái vẻ trần tục của cô gái khỏa thân trở nên lãng mạn, trữ tình. Trong khung cảnh tĩnh lặng của đêm trăng, bức tranh đầy vẻ huyền hoặc như hoài niệm về một thế giới xa xưa trong tiền kiếp, trong kí ức. Ở đó, trăng muôn đời phải đắm mình trong cái thế giới âm u tĩnh lặng tối tăm nên muôn đời trăng phải toát ra cái vẻ đẹp dịu dàng lãng mạn; và cũng như cô gái muôn đời khổ nhục bởi vì muôn đời cô có cái vẻ đẹp lạ lùng quyến rũ; cái vẻ đẹp của EVA chuộc tội. Văn lim dim đôi mắt cho bức tranh sơn mài trở nên sống động như cố tìm cho thấu đáo về chiều sâu tư tưởng của nó. Nhưng anh chợt phát hiện bức tranh anh đang vẽ không đúng với tâm trạng của Diễm - Điều mà anh muốn thể hiện, muốn lột tả nơi nét mặt hiền từ ẩn kín một tâm tư u buồn. Một điều gì đó thôi thúc mãnh liệt khiến cho Diễm táo bạo khỏa thân cho Văn vẽ tranh để bán lấy tiền trái với bản tính dịu dàng, thẹn thùng và kín đáo của cô. Lúc đầu, Diễm đột nhiên xuất hiện ở phòng tranh của anh và nghiêm túc nói một câu làm anh sững sốt: “ Tôi muốn anh vẽ tôi khỏa thân! “ Thật sự Văn có vẻ khinh rẻ khi nghe Diễm đề nghị như thế. “ Cô ta cần tiền để hút xách chăng? “ Mặc dù Văn đã vẽ nhiều cô gái khỏa thân rồi. Nhưng thường là anh đề nghị hoặc mặc cả với người mẫu. Nhưng, sau khi nhận ra một phong cách đứng đắn và trí tuệ của Diễm thì mọi nghi ngại trong đầu Văn điều tan biến. Nhưng Diễm lại nói: “ Tôi muốn anh hiểu rằng, tôi làm như thế là vì tiền! Cả tiền công làm người mẫu và tiền hoa hồng nếu bán tranh được nhiều. Càng nhiều càng tốt! “ Văn cảm thấy bị cuốn hút bởi điều khó hiểu của cô gái này.

Thật ra, Văn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể yêu một người mẫu khỏa thân cho mình vẽ cả. Nhưng với Diễm, sự mong muốn khám phá cái tâm tư tình cảm đầy khó hiểu và cái khỏa thân vì tiền trái với tính cách kín đáo, đoan trang và thẹn thùng nhút nhát của Diễm khiến cho Văn tôn trọng và yêu mến Diễm không biết từ lúc nào. Nhưng Diễm nói: “ Em mến phục tài năng của anh. Nhưng em không yêu anh! “ Câu nói ấy khiến Văn hụt hẫng như rơi vào vực thẳm.

Một hôm, Diễm khóc và nói:

- Nếu anh yêu vẽ đẹp thân xác của em và muốn được chiếm hữu thì em đang sẵn sàng đây! Còn tình yêu thì đừng nghĩ ngợi gì cho thêm khổ…

- Đừng coi thường anh như thế! Nhưng anh thấy em cũng yêu anh kia mà!

Diễm cúi mặt xuống để lảng tránh ánh mắt van nài của Văn lẫn cảm xúc đang bóp nghẹt tim gan mình rồi trả lời dứt khoát:

- Không, em chưa hề yêu anh!

Diễm bây giờ nổi tiếng với những bức tranh khỏa thân bán đầy đường phố. Những người chưa biết Diễm thì khen ngợi thân hình quyến rũ, gợi cảm của Diễm. Nhưng gia đình, bè bạn và xóm làng thì khinh rẻ. Họ lại ngạc nhiên hơn về thái độ bàng quan không một chút giao động đến độ tưởng như Diễm đã mất đi cái bản chất tham, sân, si, hỉ, nộ, ái, ố của con người rồi.

Một thời gian sau, thấy thân xác Diễm gầy gò xanh xao thì người ta đắc chí về sự xét đoán cô nghiện ngập ma túy là đúng và người ta càng khinh rẻ xa lánh cô hơn.

Rồi một ngày, Diễm ngã xuống bất tỉnh. Cha mẹ cô chở cô đến bệnh viện. Nhưng qua ngày hôm sau, xác cô được chở về. Đến lúc này, gia đình, bè bạn và xóm làng mới biết cô đã bị ung thư vô phương cứu chữa từ lâu rồi nhưng cô giấu hết mọi người và chờ chết một cách bình thản.

Trong số những người đến thăm viếng chia buồn, có những vị khách khiến người ta ngạc nhiên. Đó là những ngôi nhà tình thương, những trẻ em mồ côi nghèo hèn. Họ đã nhận được tiền trợ cấp từ Diễm.

Một thiếu niên mù sụt sịt khóc, nói:

- Cô ấy nói với con là cô ấy sẽ…cho con tiền đóng học phí…

Một người hàng xóm nói:

- Chắc tiền cô ấy bán tranh đó!

- Tranh gì vậy bác?

Ai cũng ái ngại không muốn nói ra, nhưng người hàng xóm vẫn vô tình:

- Tranh khỏa thân của cô ấy chứ tranh gì?

Người thiếu niên xúc động và lặng thinh một lúc rồi nói:

- Tiếc quá! Con đã bị mù rồi chứ không thì con sẽ được chiêm ngưỡng cái vẻ đẹp thánh thiện của cô ấy.