"Dù bị đau đớn quằn quại, tôi vẫn tha thiết yêu thương trần gian điên dại này"
Chị theo đuổi nghề văn chương, còn anh là công trình sư phần mềm, cả hai đều là người từ phương xa, phiêu bạt tới thành phố Thâm Quyến, để mưu sinh.
Hai người cưới nhau đã hai năm, và đang trải qua những tháng ngày, những bình lặng vụn vặt theo đúng trình tự đầy thay đổi của cuộc sống gia đình, họ không còn những xúc động cùng sự tươi tắn của những ngày đầu về sống chung bên nhau nữa...
Trong cuộc đời tình cảm của mỗi chúng ta, dẫu đã được viễn du trong cõi nhạc qua trăm ngàn thế giới âm thanh, những bản Tango bất hủ, tuyệt vời, vẫn là những khúc tơ vàng ở với lòng người, lâu bền và đằm thắm nhất.
Hôm nay có phải là thu ?
Mây năm xưa đã phiêu du trở về .
Cảm vì em bước chân đi,
Nước nghiêng mặt ngọc lưu ly phớt buồn.
Ai về xa mãi cô thôn,
Một mình trông khói hoàng hôn nhớ nhà ?
Sáng tác: Hàn Châu, Thanh Phương
Ca sĩ : Ngọc Sơn
Hạ ơi, anh xa em mấy mùa phượng rồi
Mà lòng ngỡ như mình vừa xa cách ngày hôm qua.
Diễm đứng bật dậy và đến soi mình trước tấm gương tủ đứng. Cô cởi bỏ chiếc áo ngủ ra. Một vẻ lõa thể tràn đầy sinh lực và khơi gợi nhục cảm. Một thân hình cân đối, mịn màng và quyến rũ. Cô cúi xuống và vuốt nhẹ từ dưới bàn chân lên đôi mông đầy đặn của mình rồi xoa nhè nhẹ vào cặp đùi trắng, thẳng giao nhau khép lại gọn gàng ở nơi kín đáo nhất của cô. Cô chợt đỏ mặt bởi cô không ngờ ngắm nhìn ở những đường nét cong cong của cơ thể mình mà thấy cũng hấp dẫn quá. Rồi cô sung sướng khi thấy eo, bụng thon thả cân đối với đôi gò bồng đầy đặn săn gọn của mình. Cô ngắm nghía mình rất lâu mà cũng không chán. Cô cảm thấy yêu bản thân mình hơn ai hết và cô biết mọi người đàn ông điều dõi mắt theo cô khi cô ra phố. Chợt những giọt nước mắt rớm lăn xuống gò má đang ửng hồng vì thẹn thùng bởi cái vẻ đẹp quyến rũ của mình. Nhưng chỉ được một lúc, cô như vội vàng chạy đua với thời gian. Cô phấn son cho toàn bộ cơ thể mình, mặc chiếc váy đẹp nhất và lao đi.