He he, dọn dẹp máy tính, thấy bài viết cũ của mình mà vẫn còn giữ lại. Đọc lại vui quá, không ngờ hồi đó mình cũng nhả cóc phun nhái dào dạt, nặn bóp được vài trang truyền kỳ viết tặng 2 member của Vietguitar. Giờ tương lên blog cho đỡ thất lạc cái nào.
Bài truyền kỳ này mình viết tặng lão Dưa Hấu đây
Coi chân gà nướng, Kim Dung độn quẻ
Dưa Hấu hạ sơn, Vờ gờ thêm nhân tài
Bấy giờ, VG quy tụ bao anh hùng hảo hán. Hào khí ngút trời của VG đã uy trấn giang hồ và cũng bay tới mũi tiền bối Kim Dung. Lúc ấy cụ đang ngồi uống bia cỏ với đệ tử yêu của mình là Dưa Hấu.
Xin điểm qua vài nét về đệ tử của cụ. Đây là thằng bé cụ chọn rất kỹ và mất bao công đào tạo. Ngày mới đẻ, hắn chẳng khóc, chẳng nói gì. Cho tới khi cụ Kim Dung tình cờ nhìn thấy hắn cụ mới trỏ giò phong lan treo trên tường mà bảo :
- Nói hoa đi con
Hắn nhìn rồi bật ra 2 tiếng :
- Phong lan
Cụ kinh hãi quá và gật đầu cái rụp nhận hắn làm đệ tử luôn. Ngày đó cụ dạy chiêu "Hầu Vương trộm đào" nhưng hắn không trộm đào mà trộm nguyên luôn quả Dưa hấu to đùng của nhà hàng xóm trồng bên cạnh. Đúng là sư phụ giỏi có trò hay, bởi thế cụ mới đặt tên hắn là Dưa Hấu. Cái mặt hơi ngô ngố nhưng :
Một tuổi hắn đã biết tự mặc quần, 2 tuổi biết phun thơ, 3 tuổi đã tinh thông làu bậc ngũ âm cầm kỳ thi họa không món nào không giỏi và 4 tuổi đã nổi tiếng đầu gấu khắp nhà trẻ.
Phong cách hắn rất xì tin, bé gái bám theo đuôi dày đặc như chuồn chuồn trước lúc giời mưa.
Trở lại câu chuyện ban nãy, cụ đưa tay cầm chân gà nướng, bỗng dưng giật mình kinh hãi, nhìn chân gà, ngửa mặt lên trời mà than rằng :
- Một cảm giác rất Yo mốt. Trời đã sinh ra Dung, sao còn sinh ra một mớ nhân tài Vờ Gờ, không thể nào đếm xuể. Này Dưa Hấu con, đã đến lúc con đủ lông cánh bay lượn giang hồ rồi. Ta cho phép con xuống núi giúp Vờ Gờ gây dựng cơ đồ. Sau này mọi sự ta giao cho con cả.
Nói đoạn, cụ khóc nấc 3 tiếng, vận 3 phần công lực, một tay bẻ đôi bút lông, một tay bóp nát nghiên mực rồi giở món lăng ba vi bộ phi đi mất dạng để lại sau lưng vại bia uống dở, chân gà nướng còn nguyên và Dưa Hấu đang ngơ ngác. Từ đó cụ lên núi ở ẩn, không xuất hiện trên giang hồ. Dưa Hấu khóc như mưa rào rồi cũng tạnh, ngồi uống nốt vại bia và gặm cho hết chân gà nướng. Đoạn nai nịt gọn gàng, đầu mang nồi cơm điện, vai đeo đàn, lưng dắt N8800, nhảy lên con Bonus 125 rồ ga phi xuống núi. Phía sau lưng bụi mờ và ánh bình minh đang lấp ló báo hiệu một ngày mới.
Post a Comment