"Dù bị đau đớn quằn quại, tôi vẫn tha thiết yêu thương trần gian điên dại này"
Ta chẳng sợ khi mất cuộc tình
Chỉ buồn người ấy, mắt lung linh
Chờ nhau mỏi gối từng xuân mộng
Giận trách trăng sao chuyện chúng mình..
Làm sao người đốt được tình thi?
Cuộc sống ngổn ngang trăm mối khiến chúng ta đôi khi rơi vào trạng thái stress đầy lo âu và phiền muộn. Cần làm gì để có thể vượt qua những khó khăn này? Bài viết dưới đây sẽ cho bạn một chiếc chìa khoá, hoặc ít nhất qua cách nhìn về tư duy tích cực của tác giả, biết đâu bạn sẽ tìm được chiếc chìa khoá mở cánh cửa Bình an và Hạnh phúc cho riêng mình.
1. Chẳng biết họ có gì với nhau mà sau khi gác máy mặt anh sầm xuống. Nằm vật ra giường, anh nghe đầu váng vất. Anh không tin rằng chuyện đơn giản như vậy mà anh và cô có thể chia tay. Cô nỡ làm thế với anh sao. Thế mà thật đấy.
Đây là một chuyện có thật, do nhà văn Liên Thục Hương chỉnh lý, dựa theo lời thuật miệng của cô Rodi.
"Chuyện tình đầy nước mắt” được đăng trên tạp chí “Gia đình” (Trung Quốc) năm 2002 và lên mạng vào ngày 8/12/2003. Ngay sau khi được đăng giống như tác phẩm " Mẹ Điên" của Vương Hằng Tích, nó được xếp vào dạng “ký lục – bút ký ghi chép” và sau khi lên mạng đã được lưu truyền khắp nơi, được hàng triệu bạn đọc yêu thích. Năm 2004, “Chuyện tình đầy nước mắt” đã được dựng thành phim ngắn và “được” nhiều bạn viết ưu ái đạo văn, đạo ý tưởng cũng như đạo cốt truyện.
Chơi giấy ngày Va linh tinh
Valentine
Author : R.Lang
01 uncut square paper size : 20x20cm
BÀI THƠ ĐÊM VALENTINE
(Ngô Hữu Đoàn)
Anh viết cho em bài thơ đêm nay
Đêm ngày xưa anh gọi là "cơ hội"
Người mẹ đang bận rộn nấu bữa tối trong bếp, bất ngờ cậu con trai bé bỏng chạy ùa vào, và đưa cho mẹ một mẩu giấy nhỏ. Sau khi lau tay vào chiếc tạp dề, người mẹ mở tờ giấy ra và đọc:
Đêm tháng Hai lạnh. Tôi đứng bên cửa sổ trong căn phòng ấm áp, nhìn mọi người đi lại như những đốm nhỏ trên các con phố, cảm thấy tiếc cho họ. Tại sao họ không trở về nhà? Họ định đi lang thang suốt đêm như vậy sao?
Tôi viết ra điều này từ kinh nghiệm bản thân mình. Một ngày nọ, mệt mỏi sau một ngày làm việc, tôi bước từ sở làm về với một khuôn mặt nặng trĩu. Thế rồi một người chẳng quen biết gì trên xe điện mỉm cười với tôi, và theo phản xạ, tôi cũng cười đáp lại. Đột nhiên, mọi mệt nhọc trong tôi dường như tan biến.