"Dù bị đau đớn quằn quại, tôi vẫn tha thiết yêu thương trần gian điên dại này"


“Anh sẽ không nhớ em lâu đâu!” - Khi nói câu cuối cùng, Ninh mỉm cười. Nụ cười toả sáng thông minh mà sau ba năm quen nhau, nó vẫn khiến tôi choáng váng say mê pha lẫn căm ghét cay đắng. Tôi đưa cho cô hộp da đựng cây violin quý, nói khẽ: “Không có em, mọi việc với anh sẽ khó khăn”. Ninh khoác dây đeo lên vai, bước vào phòng cách ly sáng trắng, không ngoái đầu nhìn lại.

Tôi rời khu vực ga tiễn, thoát ra khỏi đám đông chia tay đang cười hoặc khóc, thấm đẫm mùi nước hoa. Trời nắng chói chang. Quầng mặt trời lơ lửng như một khinh khí cầu nóng bức, nhẹ nhõm mà nguy hiểm. Một chiếc taxi phóng vụt qua tôi, chẳng buồn dừng lại đón khách. Đột nhiên, tôi phát hiện cuộc đi bộ đưa mình đến một điểm khá xa sân bay trung tâm, trên con đường cao tốc thênh thang, dài bất tận. Tiếng rầm rì mê hoặc của chiếc Boeing 777 xâm chiếm không gian. Tôi ngước lên cao. Sải cánh rộng của sự chuyển động khổng lồ, trong khoảnh khắc, che khuất vầng mặt trời kỳ dị. Chiếc may bay mang Ninh ra đi. Có trạm chờ xe bus. Trừ một cô gái đội mũ ngược ngồi ngay cạnh tấm poster quảng cáo đỏ thắm, trạm xe hoàn toàn vắng vẻ. Cô gái lạ ngủ gật chỉ choàng tỉnh khi xe bus trờ tới, người bán vé đập tay vào cửa tạo nên âm thanh thô bạo. Tôi bước lên xe, đưa mắt nhìn hàng ghế trống trải. Người soát vé đang trao đổi điều gì với cô khách bỗng nói to:
- Nếu không có tiền mua vé, đề nghị cô xuống ở trạm dừng kế tiếp.
- Tôi chỉ để quên tiền thôi. Hãy cho tôi đi nhờ. Xe thừa quá nhiều chỗ! - Giải thích, nhưng giọng cô gái vang lên bướng bỉnh.
- Tôi không thích các lý do ngớ ngẩn - Người soát vé cau có, rồi gào lên nhắc tài xế dừng lại để tống khứ một kẻ đi nhờ vô tích sự.

Bỗng tôi nhận ra mình mệt nhoài. Trong lúc tôi và Ninh không còn cơ may gặp nhau, ngay gần bên, người ta vẫn cãi cọ về những điều ngu ngốc vụn vặt. Tôi trả tiền một chiếc vé nữa, cho cô gái. Cô ta nhìn tôi bằng cặp mắt lạnh lẽo. Xe bus chạy vào trung tâm thành phố. Hai bên đường, nóc các toà nhà lênh khênh những tấm bảng quảng cáo sặc sỡ. Trong vòm cây, thình lình bay vụt ra một con chim, như viên đạn sẫm đen từ một khẩu súng vô hình bắn lên trời. Tiếng còi xe oang oang.

Tại trạm dừng trước một trung tâm thương mại, tôi quyết định xuống xe. Vào trong toà cao ốc, tôi tìm nơi nào đó bán nước giải khát. Một bàn tay chạm nhẹ vào khuỷu tay khiến tôi quay phắt lại. Bước theo từ lúc nào, cô gái trên xe bus nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Em đi cùng với anh một lúc nữa, được không?
Bây giờ tôi mới quan sát cô ta. Khoảng mười tám. Dễ dàng trộn lẫn giữa hàng ngàn kẻ xa lạ. Mái tóc ngắn kiểu Blink ánh nâu hạt dẻ. Mắt khuất dưới đôi kính xanh nhạt. Sơ mi kẻ ca rô khoác ngoài áo pull trắng cũ. Giày ba-ta bám bụi và cái ba lô du lịch trĩu nặng. Sự khó chịu ập đến. Tôi cau mày:
- Để làm gì? Chúng ta không quen nhau và tôi cũng không có ý định đó.
- Hãy ghé vào xe bán kem tươi đằng kia một chút thôi, OK? - Trong giọng nói khẽ khàng phảng phất sức mạnh khác lạ.

Vì là một ngày tràn đầy thất vọng và mệt mỏi, nên tôi đành gật đầu. Cô gái tháo kính, gài lên tóc. Lúc này trông cô ta hệ nữ phi công chiến đấu vừa trở lại mặt đất sau một trận đánh dữ dội. Khuôn mặt nhỏ, vầng trán phẳng trắng muốt và cái cằm nhòn nhọn gần như xinh đẹp. Cô ta gọi hai cốc kem chocolate. Trong mươi phút, cô ta ăn hết sáu viên kem to. Gương mặt tỉnh táo và hồng ửng lên. Cô bỗng mỉm cười, hơi vươn vai:
- Ồ, bụng em lạnh toát như Bắc Cực. Nhưng em sẽ không ốm …
- Cô chưa ăn kem bao giờ ư? - Tôi thật sự tò mò.
- Em ăn hằng ngày! - Cô ta ngoẹo đầu, điệu bộ tinh khôn láu lỉnh - Cứ gọi em là An. Em mới chỉ học năm thứ nhất. Còn anh đi làm bao giờ chưa?
Tôi gật đầu. Cô gái không giống sinh viên. Chưa kể cái ba-lô du lịch làm người đeo nó đượm vẻ lang bạt. Nhưng bận tâm làm gì. Chỉ chốc nữa thôi, cô gái kỳ quặc này sẽ tan biến vào đám đông. Còn tôi bắt đầu một nhịp sống mới. Tôi nói, thoáng châm biếm:
- Tôi đánh đàn thuê cho một quán bar các buổi tối. Còn ban ngày, tôi học piano. Năm cuối chương trình cao học. Hẳn là cô biết loại nhạc cụ ấy!
- Chưa bao giờ em đến gần nó trong mười mét - Tia mắt An trở nên rụt rè. Cô vặn các ngón tay gầy mảnh - Cái đàn khổng lồ khiến em khiếp hãi và nể trọng. Nhưng em vẫn nghĩ người chơi loại đàn ấy thường đeo nơ ở cổ, như một con thỏ ..

Tôi đến quầy thanh toán nhưng An cười: “Để em trả!”. Cô mở túi da bé xíu như vật trang sức đeo trước ngực, thả xuống quầy một nắm đồng xu mới tinh leng keng. Cô thuộc type những kẻ nói dối bẩm sinh. Thế mà trên xe bus, tôi đã trả tiền vé cho cô ta. Một hành động hài hước lố bịch. An gọi to: “Không cần tạm biệt ư?”. Tôi sải nhanh. Câu hỏi tiếp sau bắn theo tôi như một mũi tên: “Anh muốn mắc kẹt giữa cô độc thật sao?”. Bước nhanh hơn, tôi muốn rời khu vực đông đúc tức khắc. Vài kẻ xa lạ đi mua sắm cười phá lên.

oOo

Mặc cho tôi chờ đợi khắc khoải, thường xuyên viết và kiểm tra các hộp thư, không có tin tức nào từ Ninh. Ở Nhạc viện, giáo sư hướng dẫn đề nghị tôi tham sự một cuộc kiểm tra. Sau đó, người ta thông báo tôi là người duy nhất được chọn biểu diễn mở đầu các chương trình biểu diễn mùa hè. Vậy mà tôi hoàn toàn hờ hững. Vì sao Ninh không liên lạc?

Cuối mùa xuân. Tôi dọp dẹp căn gác gỗ, phủi sạch bụi trên nắp đàn, lau chùi đĩa nhạc cổ điểm rơi dưới gầm giường. Vài tập chép nhạc còn lưu các ghi chú mờ nhạt của Ninh. Cô học violin, thường ngồi trên cửa sổ nghe tôi tập tiểu phẩm của Krenek rồi Schoenberg. Nhận xét chính xác của Ninh luôn khiến tôi thích thú. Cô không ngại ngần viết các suy nghĩ về từng phân đoạn trên sách nhạc. Khi đàn, tôi dễ mường tượng một Ninh vô hình nằm bên trong tôi, thông minh và bình thản. Tuy nhiên, giờ đây Ninh muốn xoá bỏ sự cần thiết đối với tôi. Mọi thứ xung quanh ngăn nắp, nhưng tôi không thể tập đàn. Tôi viết đơn xin giáo sư hướng dẫn cho nghỉ học ba tuần. Buổi sáng tôi đi xem phim, có khi ngủ quên trong rạp. Rồi lang thang qua những cửa hàng băng đĩa, sách cũ. Một ban mai, tôi mở cửa sổ nhìn xuống khoảng sân, bàng hoàng thấy một cái cây vô danh nở vô số bông hoa to trắng xoá. Tựa làn da người yêu tình cờ hé lộ giữa giấc ngủ yên tĩnh. Có lúc, tôi ngỡ Ninh sẽ bước qua bóng tối sót lại của vườn, ngước lên nhìn tôi. Nhưng không ai cả. Chỉ là các chi tiết vụn vặt sượt qua khiến nỗi nhớ Ninh trong tôi không ngủ, đau nhức.

Điện thoại gọi đến từ quán bar, nơi tôi làm việc hai ngày trong tuần hơn nửa năm nay. Hồ hởi mời tôi đến chơi nhạc tất cả các ngày còn lại, chủ quán lặng đi trước câu hỏi nghiêm trang: “Để làm gì chứ?” Ông ta hét lên: “Để kiếm nhiều tiền. Để thời gian không tiêu phí. Hiểu chưa, anh bạn điên rồ!”. Câu nói sỗ sàng làm tôi giật mình. Chiều, thay vì ngồi thừ trước màn hình máy tính, tôi thay chiếc áo pull ưa thích, đến quán chơi nhạc.
Phòng trà nằm trên con đường sang trọng khu trung tâm. Tối cuối tuần, khi mọi người nghỉ ngơi vui chơi, tôi phải đệm đàn cho ca sĩ. Công việc nhàm chán và lê thê. Nhưng các ngày còn lại, tôi có thể chơi jazz. Những bản blues buồn rầu phóng túng chơi lại trên piano thu hút đông cánh sinh viên từ các trường kiến trúc hay mỹ thuật. Họ ngồi tụ từng nhóm, gọi cốc nước ít tiền, nghe nhạc và mơ mộng. Tôi chơi mê mải, tự tin. Vì tôi thuộc về họ. Tôi nói chuyện trở lại với mọi người. Trạng thái chao đảo còn váng vất.

Một tối chớm oi bức, giữa những sinh viên mặc áo jeans bạc, đội mũ skin-head lạ lẫm, có cô gái đeo kính ngồi một mình trong góc, uống cốc chocolate to tướng. Tôi chơi bản Billie’s Blues của Holiday rồi chuyển sang Take Five của Desmond. Cô khách thích thú nhịp gót giày trên sàn gỗ. Vài khách lớn tuổi liếc nhìn, khó chịu. Nhưng cô ta vẫn lắc lư, thi thoảng búng ngón tay giòn giã. Quãng 10 giờ, tôi có thể giải lao một chút. Trong quầy, ông chủ quán cho tôi cốc chanh nóng pha chút rượu. Khi tôi uống hạt nước cuối cùng, một bàn tay kéo nhẹ áo tôi. Là cô gái gõ gót giày say mê.
- Cô nghe nhạc thật chăm chú! - Tôi khen, lục lọi trí nhớ nét quen biết lờ mờ.
- Người không đủ tiền mua vé xe bus! - An nhắc, cười rạng rỡ.
- Cô muốn gặp lại tôi? - Tôi thoáng cười chế giễu. Vì một lý do bí mật nào đó, nhiều cô gái ưa thích tôi. Họ không che giấu cảm xúc và khiến tôi chán ngán.
- Tình cờ em ghé thôi - An lắc mái tóc rối bù, le lưỡi nhạo báng - Anh không quan trọng đến mức em phải đi tìm!
- Người ta không đi một mình trong buổi tối bắt đầu mùa hè tuyệt diệu!
- Em nộp bản vẽ cho phòng thiết kế, được duyệt. Bài kiểm tra giữa học kỳ mới xong, khá ổn. Vậy thì tự thưởng một tối không làm gì hết, đi chơi, uống chút gì thật ngon.

Cảm giác nhẹ nhõm. An là dân Mỹ thuật ứng dụng. Học và làm thêm điên cuồng. Say mê Linkin’ Park và Schubert. Đọc truyện tranh và Đôts. Biết sửa xe máy và vẽ sơn dầu. “Quá nhiều mâu thuẫn!” Tôi ngờ vực. “Em không bỏ được thói quen thời niên thiếu” - An tháo cái mũ đội ngược, cào mái tóc ngắn rối tinh. Chợt, cô nhỏm dậy trên ghế, vươn cổ nhìn tôi: “Ví cớ gì anh như cái xác biết đi, cái hôm ở sân bay ấy?”. Hình ảnh mới hay ho làm sao. Tôi thành thật: “Cô gái tôi yêu nhất đã bỏ ra đi!”. “Yêu nhất ư? - An thì thầm - Sẽ có người khác khiến anh yêu hơn!”. Lặng đi vì ngạc nhiên, tôi lẩm bẩm: “Không ai nữa!”. “Tại sao bi quan?”. Tôi lắc đầu: “Không biết được!”. Cô gái vẫn nhìn sâu mắt tôi: “Anh không ghét em, dù em là kẻ nói dối?”. Tôi thừa nhận: “Hôm ấy, rắc rối với An khiến tôi tạm quên tình cảnh cay đắng”. An thả người xuống ghế, thở mạnh: “Em nghĩ nên bỏ lại sau lưng những gì chẳng thuộc về mình!”. Tôi đồng ý: “An nói đúng. Tôi sẽ tập trung vào một tâm điểm khác. Đêm biểu diến sắp tới chẳng hạn”. An lặng thinh. Sau đôi kính phi công xanh, cặp mắt to lơ đãng dõi theo điểm nhìn mơ hồ, tựa hai con cá vàng bơi lặng lẽ.

Hết giờ giải lao, tôi quay lại đàn piano. Bản nhạc quen thuộc Wannabe của Spice Girls được biến thành khúc phóng túng. Như lời cảm ơn gửi đến cô gái can đảm kỳ quặc.

oOo

Những trận gió mạnh khiến cây ngoài vườn vặn răng rắc. Các cơn mưa ập đến, ấm áp và mát lành. Giáo sư hướng dẫn đến nghe bài thể hiện của tôi, thở dài: “Kỹ thuật không chê trách. Thế nhưng vài đoạn cậu chơi u ám. Thêm những đoạn lại thiếu điều gì đó. Có thể là niềm đam mê, sự xúc động .. ”. Khi ông ra về, tôi ngồi bên cửa sổ, như bị rút cạn hết sinh lực. Các bông hoa trắng bắt đầu rữa nát dưới nước mưa dậy lên mùi thơm nao lòng. Tuần trước, tôi viết cho Ninh, nói về cuộc biểu diễn cá nhân đầu tiên của mình. Thế nhưng vẫn chẳng có hồi đáp. Ninh đang làm gì? Tại sao sự lãng quên có thể nhấn chìm người ta dễ dàng đến vậy? Các câu hỏi len lỏi cả trong những giấc ngủ ngắn. Tôi vào trường, kiên trì tập bản concerto trình diễn cùng dàn nhạc. Giống như cuộc chiến đấu của người thuỷ thủ đơn độc với các cơn sóng, khi trở về, tôi mệt nhoài, nhưng tràn đầy biết ơn âm nhạc. Những buổi tối, tại quán bar, tôi bỏ thói quen kén chọn, đàn tất cả bản nhạc khách yêu cầu, nhưng theo cách của tôi. Nghĩ tận cùng, sáng tác sâu sắc hay cạn cợt đều nói đúng tâm trạng con người, tuỳ từng khoảnh khắc.

Một khuya tôi rời quán, mưa vừa ngớt, mặt đường xanh thẳm lóng lánh. Ngoài cổng, An chờ tôi từ lúc nào, đứng một chân, còn chân kia gác lên hàng rào. Xe hết xăng tôi phải dắt bộ, cô gái vội vã chạy sau. Tôi quay lại, nổi giận vô cớ:
- An đừng đi theo tôi nữa, được không?
- Chỉ đến trạm đổ xăng thôi - Cái đầu đội mũ ngược bướng bỉnh - Nhưng sao anh thình lình giận dữ với em?
- Xin lỗi! - Tôi dịu xuống - Tại tôi tập đàn căng thẳng quá.
- Cuộc chia tay tại sân bay vẫn làm anh tê liệt sao?
- Đừng nhắc đến nó nữa. Nhưng này, An xen vào cuộc sống riêng của tôi nhiều quá!

Cô gái mím chặt môi, bước líu ríu cạnh bên. Tôi đặt câu hỏi tò mò: “An yêu ai bao giờ chưa?”. Cô gật đầu, quả quyết: “Có hai gã trong lớp cùng thích em”. “An chọn ai?”. Cô nhún vai, cau có: “Em luôn nhìn vào điểm tốt ở người khác. Có thể em yêu cả hai. Chắc sẽ hơi mệt!”. Tiếng cười phá lên giữa đêm tĩnh mịch. Đã lâu, tôi mới cười to. Sau khi đổ xăng, tôi đưa An về nhà. Cô ngồi sau, cách quãng xa. Tôi cho biết thời gian khai mạc đêm trình diễn cá nhân đầu tiên trong đời. “Em sẽ đến!” - An nói giản dị.

Giáo sư nhắc trước giờ mở màn: “Cứ đàn như cậu vẫn chơi, thoải mái và xúc cảm đầy đặn!”. Tôi nhắm mắt. Một cây violin đang chỉnh dây, âm thanh như giọng người chơi vơi. Tại sao tôi phải đương đầu thử thách khó nhọc? Tôi đứng lên, quyết định rời đám đông nghiêm khắc và kỳ vọng nặng nề. Ở cửa ngách, đôi kính phi công hiện ra.
- Anh đi đâu? - An hỏi khẽ, nguy hiểm.
- Tôi sẽ không biểu diễn - Tôi đáp nhanh - Mặc kệ tất cả ...
Một cú thoi mạnh vào bụng khiến tôi gập người lại.
- Đừng hèn nhát trốn chạy. Hãy quay về chỗ và hoàn thành nhiệm vụ. Lúc này, chỉ có đêm diễn là đáng giá. Sau nó, anh sẽ nhìn cuộc sống dưới màu sắc khác .. - An thì thào, hối hả. Ánh mắt bỗng đen sẫm lại.

Sau lời giới thiệu, tôi bước ra sân khấu. Đèn sáng chói. Trút bỏ vướng bận, tôi đặt bàn tay lên phím lạnh. Đột nhiên, sonata của Debussy hoá thành mặt biển rực rỡ và các hành âm là những dải màu sắc rạch ròi. Từng bản nhạc day dứt, chắt lọc bao khoảnh khắc bừng sáng của tâm hồn. Các giai điệu êm ả hay cuộn xoáy báo hiệu những chặng đường mở ra trước mắt, âu lo nhưng hy vọng, đầy say mê. Đó là ký ức, là những ân huệ cuộc đời dành cho mỗi người, là ngày mai được sống .. Ngón tay tôi tan ra trên phím.

oOo

Sau khi tốt nghiệp cao học, tôi sẽ đi Châu Âu. Lời mời tham gia dàn nhạc ở một thành phố nhỏ đến với tôi sau đêm diễn thành công. Cơ hội khá tốt để làm việc chuyên nghiệp, và tiếp tục học lên. Tôi viết mail cho Ninh, như cách điểm lại những gì làm được trong từng chặng thời gian. Thật lạ lùng, tôi đã thôi chờ tin cô khắc khoải. An nói đúng, qua đêm diễn, suy nghĩ cuộc sống của tôi nhẹ nhõm và hy vọng. Tôi vẫn đến quán làm việc buổi tối. Mùa hè ấm nóng. Những chàng trai cắt tóc ngắn. Những cô gái trẻ mặc áo hở vai. Không khí sạch sẽ và tươi mới. Đôi khi tôi nhìn xuyên qua đám đông, tìm An. Nhưng sau cú đấm dữ dội bên cánh gà sân khấu, An biến mất. Ý nghĩ sẽ không gặp lại cô gái lạ lùng ấy khiến tôi thảng thốt. Tôi chơi "Here come the sun" của The Beatles, ngỡ mình đi qua một miền cỏ đang xanh dần lên, tìm mạch suối mới lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Đêm cuối cùng ở quán trước ngày lên máy bay khoảng một tuần, tôi đánh đàn lâu, chờ đợi. Rất muộn, tôi đành phải về. “Em thích cách anh chơi lại The Beatles!” Giọng nói vang lên bên hàng rào. Là An. Một điều gì đó khiến tôi lặng đi. Rồi tôi nói về chuyến bay. An vặn những ngón tay dính sơn dầu, tháo kính khỏi mắt, chợt nói: “Em sẽ nhớ anh khủng khiếp!”. Tôi khẽ khàng: “Còn hai gã hoạ sĩ ở trường em?”. “Không có ai cả. Em lại nói dối đấy. Anh không ghét em chứ?” - An hối hả. Một nụ hôn bỗng đặt lên trán tôi. Khoảng băng cuối cùng trong tôi tan vỡ. Tôi đưa An về nhà. Sau xe, cô dựa vào tôi, ấm áp và tin cậy. Tôi sẽ làm việc, sẽ học, và sẽ trở về với An. Cô là mặt trời nơi tôi cần phải đến.
Cười Tất Niên nào bà con cô bác. Cả nhà ăn Tết vui nhé


Ngựa vằn yêu hươu con lắm, nhưng lúc tỏ tình lại bị từ chối, ngựa vằn đau khổ hét lên : Vì sao?? Tất cả là tại vì sao???
Hươu con sợ sệt trả lời : Mẹ em nói rồi, những ai xăm mình đều là người xấu.


***
Một đôi uyên ương thạch sùng đang "im lặng nhìn nhau" trên trần nhà. Chợt "nàng" thạch sùng nói một câu, "chàng" nghe xong rơi luôn xuống nền nhà, đau gần chết. Theo bạn thì "nàng" nói câu gì khiến "chàng" như vậy?
Đáp án là: - "Nàng": "Nằm ngửa lên đi anh"

***
Vào khoảng đầu thập kỷ 70, trong một buổi liên hoan tiễn đưa thanh niên lên đường vào nam chiến đấu. Sau khi tàn cuộc, bác chủ tịch xã hô: "Đảng Cộng Sản Việt Nam Muôn Năm"
Dưới hội trường hô: "Muôn năm... Muôn năm... Muôn năm..."
Bác chủ tịch xã hô tiếp:
"Miền Nam anh dũng tự hào
Thanh niên miền Bắc lẽ nào ngồi yên"
Dưới hội trường cùng đồng thanh hô: "Ngồi yên... Ngồi yên... Ngồi yên..."


Còn chưa xuống đến nơi.

Hai vận động viên leo núi đang vượt qua một cái vực thì một người bị trượt chân rơi xuống. Người kia ngoái lạihỏi:
- Anh có làm sao kh...ô...ô...ng?
- Chưa b...i...ế...t...!, - ở dưới trả lời - vẫn đang r...ơ...i...i...

***
Một người đi xe máy va phải chú sẻ bay ngược chiều. Anh ta dừng xe, thấy chưa chết bèn nhặt về đắp thuốc rồi thả vào lồng . Tỉnh lại, thấy mình bên song sắt, chú sẻ thở dài: - Bỏ mẹ. Mình đâm chết thằng đi xe máy rồi. Chắc tù mọt gông đây.

***
Một đám bệnh nhân tâm thần đi quanh một cái giếng và đồng thanh hô 13..,13.. liên tục. Ông bác sĩ thấy vậy rất ngạc nhiên và đến xem trong cái giếng có gì, ông lại gần và nhìn vào cái giêng thấy ko có gì cả. Bất ngờ ông bị đám bệnh nhân kia đẩy xuống giếng, sau đó họ tiêp tục hô: " 14..,14.." <== chừa cái tội tò mò

***
Bốn giờ chiều, máy cầm tay nhạc hiệu nổi lên.
-Alô – Tớ lịch sự thưa máy
-Loan à? – Ai đó hỏi.
-Dạ Loan đang tắm anh ạ. – Giả vờ gọi với vào trong, cốt vọng vào điện thoại cho người bên kia nghe thấy: “Loan ơi ai gọi cho em này”. Đợi năm giây rồi trả lời vào máy – Tí anh gọi lại được không, cô ấy bảo thế.
Bên kia tắt phụt máy. Bốn giờ chiều mà chui vào buồng tắm thì đang ở đâu và làm gì?
Mấy phút sau, điện thoại gọi lại.
-Loan vẫn ở trong nhà tắm, chưa ra đâu. Không hiểu sao hôm nay lại tắm lâu thế - Tớ trả lời ngay khi máy kết nối.
-Mày là thằng nào thế? – Bên kia mất bình tĩnh.
-Anh ăn nói lịch sự nhé, đừng vô văn hóa.
-Lịch sự cái mả ######. Đưa ngay máy cho con kia! – Bên kia giận dữ.
Lại hướng vào hư vô, gọi to cho vọng vào máy: “Loan ơi, thằng mất dạy nào nó gọi em này”.
Tiếng người kia rít trong máy: “Bảo nó là chồng nó gọi đây này”.
Tớ ối một tiếng rõ to rồi tắt máy, tắt luôn cả nguồn cho giống như đang bối rối sợ sệt vì bị bắt quả tang. Tha hồ mà hoang mang.

Loan ơi, em là ai thế, chịu khó thanh minh hộ anh nhé. Anh xin lỗi, chiều nay anh ngồi rỗi không có việc gì làm

***

Đàn ông VN nam tính nhất thế giới

Một ngày đẹp trời 3 người đàn ông đại diện cho 3 châu lục họp nhau lại, quyết định mở cuộc thi xem ai là người đàn ông nhất hành tinh.
Muốn thế mỗi người phải vượt qua 3 cái phòng: phòng 1 có 1000 lít rượu, phòng 2 có 1 con hổ cái hung dữ, phòng 3 có một cô gái trẻ, đẹp, xinh, dễ thương, đáng iu...Ai muốn giật giải phải uống hết 1000 lít rượu, đánh chết con cọp cái và phải xxx 1000 lần với cô gái.

Mĩ tự hào với sức khỏe vô địch lao vào phòng con hổ trước. 2 ngày 3 đêm sau người ta khuân xác anh vứt ra ngoài.

Pháp tự hào với sự lãng mạn và quyến rũ, vào phòng cô gái trẻ trước. Được 231 lần thì người ta khuân xác vứt ra ngoài.

Còn mỗi bố Việt nam, chặc lưỡi: Thôi làm phát rượu đã tính gì tính sau.Uống hết 1000 lít rượu, bố lảo đảo sang phòng con hổ. Con hổ gầm rú gào thét kinh hoàng suốt một ngày. Sáng hôm sau người ta vào mang xác con hổ vứt ra ngoài. Bấy giờ bố Việt nam lảo đảo bước ra, lè nhè :

"Say quá, có ai chỉ cho tôi biết phòng con hổ ở đâu ko?"

(chuyện siêu hay, Việt nam vô địch )


Điều ước của anh VN

Có ba anh chàng Nga, Mỹ và Việt nam bị đắm tàu dạt lên một hoang đảo.
Ba anh khóc lóc ghê lắm. Chúa Jesu thương tình hiện lên cho mỗi người một điều ước. Anh Nga ngố nhanh nhẩu xin:
- Con ước được biến thành chim để thoát khỏi hòn đảo chết tiệt này.
Nói xong chỉ thấy bùm một cái, anh Nga ngố biến thành chim bay vút lên trời cao, luợn một vòng và ị một bãi rơi trúng đầu anh chàng Mỹ.
Anh Mỹ cáu quá chửi thề: Shit !!! và bị biến ngay thành bãi phân to tướng.
Anh Việt Nam lớ ngớ thế nào dẫm ngay phải bãi phân đó, chàng ta buột miệng như vẫn ở nhà: ........ !!!!
Chẳng hiểu bác Việt nam nói gì mà lúc đấy đã thấy bà Maria hiện ra với trang phục của Eva trong tư thế sẵn sàng.
Đố mọi người, bác VN nhà ta đã nói gì?

(chuyện siêu hay nữa )

Tiếp theo là serial Vô-va

***

Anh trai của Vô va sáng nào cũng cạo râu sạch sẽ, ra xe và đi đâu đó... Vô va quyết định phải tìm hiểu sự thật. Vào 1 buổi sáng, Vova trốn sau ghế xe ôtô. Anh trai Vô va đi vào thành phố, bắt gái, đưa ra rừng và hỏi:
-Cho không?
Cô gái:
-Không!
-Thế thì xuống đi bộ - và anh trai Vô va đánh xe đi thẳng...

Sáng hôm sau Vova cạo râu, nhảy lên xe đạp đến nhà cô bạn cùng lớp, đặt cô ta ngồi trên gióng xe và phi ra công viên. Vova hỏi:
-Cho không?
-Cho!
Vô va suy nghĩ rất lâu và cuối cùng nói:
-Này, lấy xe đạp đi đi, còn tao đi bộ về nhà...

***
Cô giáo ra bài tập cho học sinh : " Em hãy hát một bài hát ru mà mẹ em thường hay ru em ngủ ".
Vôva xung phong :
- Thưa cô em xin hát :
A ru hời ấy hời ru.
Con ơi con ngủ ứ ư cho ngoan
Để mẹ ...từ từ đã...
Để mẹ đi ...từ từ đã anh.. ơ ớ đi cấy ... yên nào anh...
Cô giáo :

***

Bố : Tại sao con đánh bạn? Con có biết lớn đánh nhỏ là hèn không?
Vova: Thế sao bố lại đánh con?

***
Thấy ông nội rất chăm chú vào cuốn sách, Vô va quay sang hỏi ông : " Ông ơi, ông đọc truyện gì thế " ?
Ông nhẹ nhàng trả lời : "Truyện lịch sử cháu ạ ".
Với vẻ nghi hoặc, Vô va ngó vào quyển truyện của ông, giọng rất bức xúc : " Ông đọc truyện XXX, thế mà ông nói dối cháu ".
Ông lại nhẹ nhàng, vẻ mặt buồn chán : "Với cháu là truyện XXX, còn với ông, nó là lịch sử".
***

Bố hỏi: sao con lại buồn thế
Vôva: con bị 0 môn sinh vật
- Sao lại bị 0
- cô giáo bảo con tìm 2 ví dụ về động vật có vú mà bay trên trời.
- mày trả lời sao
- ví dụ 1: con dơi
- giỏi lắm
- ví dụ 2: cô tiếp viên hàng không!!!
(he he, không hiểu sao mình lại có lắm tờ 1$ thế. Nhà nghèo toàn tiền lẻ. Chụp minh họa cho bài này để mọi người dễ nhìn)

Maya là nền văn minh cổ đặc sắc bên cạnh nền văn minh Andes, được xây dựng bởi người Maya, một bộ tộc thổ dân châu Mỹ từ năm 1.000 trước Công nguyên. Nền văn minh Maya đạt một trình độ cao không những về lĩnh vực xây dựng nhà nước mà còn phát triển rực rỡ cả lĩnh vực kiến trúc, toán học, thiên văn học và tính toán thời gian.
Những di tích khảo cổ học đã chứng minh người Maya đã phát triển khái niệm “số 0” vào năm 357, sớm hơn châu Âu khoảng gần 900 năm, xác định chính xác độ dài của một năm, thời gian trái đất quay hết một vòng quanh mặt trời, chính xác hơn rất nhiều lịch được châu Âu sử dụng vào thời đó. Không những thế, tôn giáo của người Maya cũng rất đặc biệt vì có sự kết hợp giữa lễ nghi với các chu kỳ của vũ trụ.
Cùng chung số phận với thành Troy và văn minh Harappa, hai thành phố Quirigua (Đông Guatemala ngày nay) và Benque Viejo, vốn là trung tâm văn hóa của người Maya trong thời kỳ đỉnh cao, đột ngột biến mất vào cuối thế kỷ thứ 9 trước Công nguyên. Nhiều nhà sử học trên thế giới cho rằng sự biến mất này là hậu quả của những cuộc chiến liên miên, ban đầu là ngay trong bộ tộc của người Maya nhằm tranh giành quyền lực và sau đó là của người Maya chống lại sự xâm lăng của Tây Ban Nha. Nhưng kết quả nghiên cứu của nhà địa - vật lý Robert Kovach lại cho chúng ta một nguyên nhân hủy diệt khác: một trận động đất kinh hoàng. Những cơn giận dữ của hành tinh vốn là nguyên nhân của đổ nát nhưng đến nay, đây còn được xác định là nguyên nhân dẫn đến sự mất tích bí hiểm của nhiều nền văn minh trong lịch sử loài người.
Căn cứ vào lịch Pháp dài của người Mayan (Long count calendar), ngày 21 tháng 12 năm 2012 sẽ là ngày nền văn minh nhân loại kỳ này kết thúc. Sau đó, nhân loại sẽ đi vào một nền văn minh mới.
Người Mayan không có đề cập đến nguyên do nào mà khiến nền văn minh kỳ này kết thúc. Có một điểm xem như rất rõ rệt là cái ngày kết thúc này không có ngụ ý xảy ra kiếp nạn lớn nào, mà là ám thị một thứ tỉnh giác và biến chuyển ở trong tinh thần và phương diện ý thức của nhân loại (Cosmic Awareness and Spiritual Transition). Từ đó mà đi vào nền văn minh mới. Vào năm 1521, người Tây Ban Nha xâm nhập chỉ được thành phố hoang vắng mà người Mayan đã bỏ rơi. Người Tây Ban Nha hủy hoại đại đa số văn tự ghi chép của người Mayan để lại, chỉ còn lại ba cuốn sách nên khiến người đời sau khó mà phiên dịch để hiểu rõ về văn hoá của họ. Người Mayan tuy sớm biến mất, nhưng đã để lại lịch Pháp, mà còn dự đo tính được mấy ngàn năm sau điểm chung kết của nền văn minh này: ngày 21 tháng 12 năm 2012.
Căn cứ vào lịch Pháp dài của người Mayan, ngày 21 tháng 12 năm 2012 là cái Baktun thứ mười ba của ngày cuối cùng, người Mayan đã ghi 13.0.0.0.0. Trưóc hết chúng ta nên học tập một ít về phương pháp ghi số của người Mayan:

Số ngày / Thuật ngữ

1 / KIN (ngày)
20 / UNIAL (con số then chốt quan trọng của lịch Pháp Mayan là 20)
360 / TUN
7200 / KATUN
144000 / BAKTUN

Thí dụ:
6.19.19.0.0 tương đương 6 cái Baktun, 19 cái Katun, 19 cái Tun, 0 cái Unial, 0 cái Kin, tính toán ra là bằng ( 6 x 144000 ) + ( 19 x 7200 ) + ( 19 x 360 ) = 1.007.640 ngày.

13.0.0.0.0 = 13 x 144000 = 1.872.000 ngày, tính ra là 5125.26 năm.

Căn cứ vào sự tính toán của Eric S.Thomson, 0.0.0.0.0. của người Mayan tương đương với thứ 584283 ngày của Julian, tức là ngày 11 tháng 8 năm 3114 trước Công nguyên.
13.0.0.0.0 thì là cái ngày sau 5125 năm, tức là Công nguyên ngày 21tháng 12 năm 2012.

Người Mayan là Đại Sư quan sát thiên thể (Skywatchers), những học giả nghiên cứu văn hóa Mayan đã kỹ lưỡng nghiên cứu thiên tượng sẽ xuất hiện vào ngày 21 tháng 12 năm 2012, hiểu rõ ràng tại sao người Mayan đã đem ngày này đặt là ngày chung kết của nền văn minh này. Đó là ngày Đông chí (Winter Solstice). Đây là ngày mặt trời sẽ hoàn toàn trùng hợp với giao điểm mà hình thành bởi Hoàng Đạo (Ecliptic) và Xích Đạo (Equator) của Hệ Ngân Hà.
Một vị Mayan đã dự đoán: nhân loại phải xảy ra hai sự việc trọng đại:
- Sự tỉnh giác ý thức vũ trụ của nhân loại.
- Tịnh hóa và tái sinh địa cầu.

Trên thực tế, người Mayan đã đem hai mươi năm cuối cùng của cái Baktun thứ mười ba (cuối cùng nhất của cái Unial, tức là năm 1992 đến năm 2012) gọi là địa cầu tái sinh hoặc thời kỳ tịnh hóa (Earth Regeneration or Earth Purification Period).

Thật ra, trong sinh hoạt hằng ngày chúng ta thường xuyên có thể thấy được sự nhắc nhở đối với tương lai, chỉ tại con người không quan tâm đến. Chúng ta thường sử dụng mỗi ngày tờ giấy bạc một đô la ở mặt sau cũng có một dự ngôn giống nhau. Trên đó có một ấn chương (seal) là hình Kim Tự Tháp, Kim tự Tháp này có 13 tầng, trên ngọn cuối của tầng 13 Kim Tự Tháp có một tuệ nhãn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ở đây đã dự báo sự tỉnh giác của nhân loại sau khi đi hết 13 cái Baktun.


Nghĩa của hàng chữ trên ấn chương như sau:
ANNUIT COEPTIS: Thần đang quan tâm đến những gì chúng ta đã làm.
NOVUS ORDO SECLORUM: Thứ tự mới của Tân Thế Kỷ.

Hiện giờ chúng ta sinh hoạt ở thời đại tôn sùng vật chất, đa số người thời nay chỉ chủ yếu quan tâm đến tiền bạc, dục vọng, hưởng lạc, thành tựu, quyền lực và địa vị. Do vậy mà dẫn đến băng hoại của thế giới tinh thần. Con người trở nên quen thuộc với sự tầm thường, với tà ác, tàn bạo, chiến tranh, thiên tai, ôn dịch, nghèo đói, chủ nghĩa khủng bố…và bị hiện tượng hỗn loạn của xã hội dần dần làm tê liệt. Rất ít người có thể ý thức được nhân loại xã hội đã và đang đi tới con đường tự hủy diệt. Với xã hội ham muốn vật chất đến vậy thì lực lượng nào có thể tịnh hóa địa cầu được? Thứ lực lượng khiến Đạo đức của nhân loại thăng lên trở về chỉ có thể đến từ tỉnh giác của nhân loại, cũng có thể nói nhân loại cần phải phản tỉnh, tu tâm sửa tánh.
Mấy ngàn năm trước người Mayan đã căn cứ vào thiên tượng mà ghi ra dự ngôn, con người tỉnh giác sẽ phải hoàn thành sứ mạng thần thánh “tịnh hóa địa cầu”.
Vào ngày 21 tháng 12 năm 2012, nhân loại sẽ đi hướng về nền văn minh hoàn toàn mới.


Khả năng diễn ra những biến động kinh hoàng ngoài sức tưởng tượng của chúng ta trong ngày 21-12-2012. Một trong những hậu quả có thể là nền văn minh đương đại sẽ bị hủy diệt hầu như toàn bộ và một giai đoạn tồn tại mới của hệ mặt trời chúng ta sẽ được hình thành...


ĐIỀU GÌ SẼ XẢY RA VÀO NGÀY 21-12-2012 ?


Nền văn minh của những người da đỏ Maya là một câu đố lớn đối với các nhà khoa học đương đại. Trong những thời kỳ họ bị xâm chiếm, kẻ địch đã tiêu huỷ hầu hết các nguồn tài liệu ghi chép của nền văn minh Maya.

Đến thời đại chúng ta còn giữ được quá ít nguồn để có thể biết từ đâu đã xuất hiện nền văn minh Maya, điều gì là nguyên nhân suy tàn nền văn minh phồn thịnh đó và ai đã cho những người da đỏ Maya sự hiểu biết về vũ trụ và tương lai?

Sáng tạo vĩ đại nhất của những người da đỏ Maya là việc làm ra lịch. Mốc ngày huyền bí đã được đặt ra để làm cơ sở cho lịch Maya chính là ngày 13 tháng 8 năm 3113 trước Công nguyên. Hình như lịch pháp đã được tạo ra từ cái đó và bằng cách tính thuần tuý số lượng ngày đã qua. Tương tự, chúng ta cũng đang sử dụng cái ngày huyền bí “giáng sinh Chúa Jesus” cho lịch pháp của mình.

Lịch Maya cho dù đã có từ xưa nhưng chính xác một cách đáng kinh ngạc. Theo các tính toán hiện đại, độ dài của một năm mặt trời (năm dương lịch) là 365,2422 ngày. Những người Maya đã tính được giá trị 365,2420 ngày - lệch với giá trị trước rất bé. Theo ý kiến của các nhà khoa học, để tạo được lịch chính xác đến như vậy đòi hỏi phải quan sát và ghi chép sự chuyển động của các hành tinh trong một giai đoạn xấp xỉ 10 ngàn năm.

Từ đâu mà trong thời gian ấy đã có được những kỹ năng tính toán chính xác đến như vậy? Nếu như tin cậy lịch của những người Maya, trong đó thời gian đã được chia thành những chu kỳ, thì kết thúc chu kỳ của chúng ta sẽ diễn ra vào ngày 21 tháng 12 năm 2012. Theo các huyền thoại Maya, mỗi chu kỳ kết thúc bởi sự huỷ diệt hầu như toàn bộ nền văn minh sống trong chu kỳ đó.

Theo tính toán của các nhà khoa học, “Mặt Trời Thứ Năm” đã được bắt đầu ngày 13 tháng 8 năm 3113 trước Công nguyên. Vì sao lại chính khi đó? Thời gian này có liên quan đến biến cố nào? Không ai biết chính xác. Cũng không ai biết được rằng, từ đâu mà ở những người Maya xa xưa nói chung đã có được một hệ thống tính toán lịch tinh vi và chia quãng thời gian thành các chu kỳ. Tuy vậy, con người đương đại tin rằng ngay ở đó có ý nghĩa nhất định. Và người ta đang cố sức tiên đoán. Người ta nói đến những thảm hoạ mà chúng sẽ đánh dấu khởi đầu cho một chu kỳ vĩ đại tiếp theo của lịch Maya - “Thời Đại Sáng Tạo Thứ Sáu” hay “Mặt Trời Thứ Sáu”.

Những người phụng sự Maya cho biết rằng, từ thời điểm tạo ra giống người đã trải qua bốn chu kỳ hay bốn “Mặt Trời”. Đã thay đổi bốn chủng tộc người, họ bị chết trong thời gian xảy ra những thảm hoạ to lớn. Và chỉ một số ít người sống sót, nói lại những gì đã diễn ra.

“Mặt Trời Thứ Nhất” kéo dài 4008 năm và đã bị huỷ diệt bởi các trận động đất. “Mặt Trời Thứ Hai” kéo dài 4010 năm và đã bị huỷ diệt bởi những cơn cuồng phong. “Mặt Trời Thứ Ba” kéo dài 4081 năm và đã sụp đổ dưới những trận mưa lửa do các núi lửa phun trào. “Mặt Trời Thứ Tư” kéo dài 5026 năm và đã bị huỷ diệt bởi trận đại hồng thuỷ.

Bây giờ chúng ta đang sống trong thời kỳ của Thời Đại Sáng Tạo Thứ Năm hay “Mặt Trời Thứ Năm”. Nó còn được biết đến với tên gọi “Mặt Trời Biến Động”. Những người Maya cho rằng, để kết thúc chu kỳ 5126 năm đương thời sẽ xảy ra một sự biến động nào đó của Trái Đất, kéo theo sự huỷ diệt nền văn minh nhân loại chúng ta.

Điều đáng chú ý nhất là vào ngày 21 tháng 12 năm 2012 sẽ có sự kiện thẳng hàng các hành tinh. Sao Thổ, sao Mộc, sao Hoả và Trái Đất sẽ cùng nằm trên một đường thẳng. Thực tế thì các biến cố thẳng hàng hành tinh như vậy đã tồn tại trước đây. Vậy thì sự cố các hành tinh thẳng hàng vào ngày 21 tháng 12 năm 2012 khác với những sự cố tương tự đã có bởi điều gì? Điều cốt lõi là ở chỗ, vào ngày đó cùng nằm trên một đường thẳng không những các hành tinh thuộc hệ mặt trời chúng ta mà cả các hành tinh của những hệ mặt trời khác, chúng tạo thành đường thẳng đi qua tâm thiên hà. Điều này có bản chất hoàn toàn khác. Có thể so sánh quá trình đó với các kim đồng hồ khi chúng nằm một chỗ ở điểm 12 giờ. Tổ hợp như vậy sẽ đánh dấu sự chuyển đổi vũ trụ từ hệ thống này thành một hệ thống khác.

* * * * *

Vào năm 1930, Edgar Cayce đã tiên đoán sự dịch chuyển các cực của Trái Đất vào mùa đông năm 1998. Tiên đoán này đã làm cho các nhà khoa học chú ý, bởi vì hầu như tất cả các tiên đoán của Edgar Cayce đều trở thành hiện thực (cho đến năm 1970, đã ghi nhận 12000 tiên đoán của ông được thực hiện).

Các nhà khoa học cho rằng, sự chuyển dịch của các cực địa lý và từ trường phải xảy ra đồng thời và kéo theo sự hoạt động địa chấn mạnh mẽ. Người ta đã xác định được sau mấy trăm triệu năm gần đây các cực của Trái Đất đã dịch chuyển hàng trăm lần. Đôi khi các cực đơn thuần chỉ bị đổi chỗ: cực bắc trở thành cực nam và ngược lại. Trong quá khứ xa xưa, sự dịch chuyển các cực của Trái Đất đã diễn ra ít hơn. Trước lần chuyển dịch sau cùng, cực bắc từ trường nằm ở quần đảo Ha Oai. Sự chuyển dịch nó đã xảy ra khoảng 13000 năm trước đây; còn đối với lần trước nữa - 26000 năm.

Theo các nguồn tài liệu bí truyền, lần dịch chuyển các cực của Trái Đất tiếp theo này phải diễn ra ngay sau khi nâng cấp hành tinh hoặc diễn ra đồng thời với nó.

Tồn tại một số phương án và nhiều giả thuyết nâng cấp. Sự nâng cấp diễn ra với mọi người, với các nền văn hoá, với các hành tình, với các thiên hà, với các vũ trụ. Có hai phương án thiết thực với bản thân con người.

Nâng cấp con người về mặt thể chất - chuyển linh hồn cùng thể xác vào những bình diện cao cấp mà không cần trải qua kinh nghiệm cái chết vật lý. Điều đó xảy ra nhờ sự nâng cao tần số rung động của tất cả các tế bào thân thể và kéo theo trạng thái thức tỉnh tâm linh.

Nâng cấp hành tinh - Bước nhảy tiến hoá của tri giác hành tinh và của chúng sinh trên hành tinh từ một bình diện này (thể chất 3 chiều và thể phách bốn chiều) thành một bình diện khác (bình diện năm chiều).

Ở thời điểm hiện nay, trên Trái Đất và xung quanh nó đang diễn ra sự chuẩn bị cho sự nâng cấp hành tinh và quá trình này đã không thể đảo ngược, cho dù nó nằm trong mối phụ thuộc trực tiếp vào sự biểu thị ý chí của nhân loại.

Nhưng cách đây chưa lâu, trên Trái Đất đã tác động một kịch bản khác về chuyển biến nhân loại vào bình diện cao hơn. Đó chính là cốt lõi của các tiên tri đã xuất hiện vào cuối thế kỷ 20. Chúng được gọi khác nhau: tận số thế giới, xét xử khủng khiếp, giờ X, dịch chuyển trục Trái Đất, dịch chuyển vào bình diện mới v.v... Nhưng cái chính klhông phải ở tên gọi, mà là ở thủ tục chuyển biến duy nhất cho tất cả, thủ tục đó ứng với tất cả mức thấp của tâm linh nhân loại đã đạt được sau hai ngàn năm tiến hoá gần đây. Theo kịch bản này, quá trình nâng cấp có lẽ đạt được chỉ đối với những người phát triển tâm linh cao, mà điều này thì trong trường hợp tốt nhất có tỷ lệ 1/1000, hay chỉ có khoảng 6 triệu người từ 6 tỷ người sẽ sống sót.

Đầu tiên người ta đã coi ngày chuyển tiếp về thời hạn trùng với ngày tiên đoán của Edgar Cayce về dịch chuyển trục Trái Đất vào mùa đông năm 1998. Nhưng sau đó có sự thay đổi vì tính đến những yếu tố khác của vũ trụ - hiện tượng nhật thực ngày 11 tháng 8 năm 1999, dù về mặt “kỹ thuật” bước chuyển tiếp có thể được thực hiện vào bất kỳ thời điểm nào khác, bắt đầu từ giữa năm 1997 và kết thúc vào đầu năm 2013. Và có khả năng là tất cả đã diễn ra trong tháng 8 năm 1999, nếu như các biến cố đã được phát triển uể oải như trong mấy ngàn năm trước. Nhưng trong giai đoạn 1987-1997, tại các mức vi tế của Trái Đất đã xảy ra nhiều biến cố chưa từng có, làm thay đổi căn bản hoàn cảnh trên hành tinh này. Điều đó được thể hiện ở sự tẩy sạch Trái Đất, xuất hiện năng lượng chưa được biết trước đây, nâng cao mạnh mẽ mức độ tâm linh của nhân loại.

Phù hợp với ý chí của Đấng Sáng Tạo mà ở thế giới vi tế biết được vào tháng 8 năm 1998, đã chấp nhận chương trình nâng cấp hành tinh và đã ấn định thời gian của nó là trong các ngày 12 - 24 tháng 12 năm 2012. Đây là thời hạn cuối để nâng cấp hành tinh vì nó nằm trong sự phụ thuộc vào những quá trình vũ trụ được kết thúc trong giai đoạn đó.

Như trên đã đề cập đến, vào cuối năm 1912 sẽ kết thúc một cách đồng bộ 3 chu kỳ vũ trụ, mà rất có thể là chính lịch cổ của người Maya đã chỉ về điều này vào ngày 21 tháng 12 năm 2012.

Chu kỳ thứ nhất: Trái Đất - Mặt Trời - các chòm sao. Đây là chu kỳ 26000 năm mà Trái Đất cùng với Hệ mặt trời quay xung quanh Mặt trời trung tâm và các chòm sao. Nhiều người cũng đã biết một chu kỳ khác là hệ quả của chuyển động quay nói trên, đó là sự tiến động phân điểm - sự chuyển động từ từ của trục Trái Đất theo hình nón tuần hoàn với chu kỳ cả vòng là 26000 năm.

Ảnh hưởng của chu kỳ thứ nhất lên các quá trình trái đất cực kỳ mạnh mẽ. Qua mỗi một 13000 năm, trên Trái Đất thường xảy ra: chuyển dịch trục trái đất, các thảm hoạ thiên nhiên, xuất hiện lục địa mới và ngập chìm lục địa cũ, huỷ hoại từ trường của Trái Đất, ba ngày rưỡi “tối tăm” hay hiện nay được gọi là khu vực không điện từ, mất hoàn toàn trí nhớ ở những người sống sót, phát triển tiếp nền văn minh nhân loại từ hai bàn tay trắng (nếu như không có sự trợ giúp từ thế giới tâm linh).

Chu kỳ thứ hai: Cả hệ thống các chòm sao mà trong đó Mặt Trời chúng ta nằm trong số ngôi sao thứ tám thực hiện một vòng quay theo quỹ đạo xung quanh tâm Thiên Hà với khoảng thời gian 230 triệu năm.

Chu kỳ thứ ba: Thiên Hà chúng ta ở tại điểm cuối của một vòng quay xung quanh Đại mặt trời trung tâm, kéo dài hàng tỷ năm. Vào năm 2013, Thiên Hà chúng ta vượt chéo qua vòng tiếp theo của hình xoắn vũ trụ.

Khi xảy ra sự chuyển tiếp như vậy, tất cả các hệ thống mặt trời, các hành tinh và các sinh vật của chúng đồng thời tạo ra bước đầu tiên trong chu kỳ tiến hoá mới. Trong giai đoạn chuyển tiếp thường xảy ra những “bước nhảy” tâm linh chủ động. Trái Đất chúng ta và tất cả nhân loại đang chuẩn bị cho một bước nhảy lượng tử, không giống với bất kỳ điều gì đã từng xảy ra trong quá khứ.


Như vậy, sự nâng cấp hành tinh trái đất theo thời hạn sẽ phải diễn ra trước khi kết thúc ba chu kỳ vũ trụ nêu trên, tức là trước năm 2013.

Để nâng cấp thành công toàn bộ nhân loại, cần thiết phải có ít nhất 144000 người trên Trái Đất trở nên thức tỉnh tâm linh, thể hiện được trong mình ý thức của Đấng Tối Cao và hoạt hoá được thân Ánh Sáng của mình.

Khi đạt được “đại chúng tới hạn” 144000 người hoặc lớn hơn thì sóng rung động của năng lượng thức tỉnh sẽ tràn qua toàn bộ Trái Đất và chúng sinh của nó, tiêu huỷ các hình tư tưởng thể phách bậc thấp và làm tan biến bức màn ngăn cách mọi người khỏi kinh nghiệm riêng bên trong về bản chất thần thánh và chân lý. Sự ảnh hưởng của đại chúng được thức tỉnh lên mọi người xung quanh sẽ lớn đến nỗi, mỗi cá nhân từ họ còn có thể làm cho 144000 vượt lên các mức ý thức cao cấp. Nói cách khác, số người được thức tỉnh 144000 (chiếm 0,0022% dân số thế giới) có thể tạo ra một bước nhảy lượng tử cho tối đa là 20736000000 (hơn 20 tỷ) người.

Cần làm rõ hai khái niệm mới được đưa ra trên đây. Trước hết là khái niệm “ý thức của Đấng Tối Cao” - đó là hiểu biết, thể hiện và nếm trải Tình Yêu Thần Thánh hay còn được gọi là Tình Yêu Vô Điều Kiện đối với tất cả chúng sinh.

“Thân Ánh Sáng” cũng có tên gọi là “Mer-Ka-Ba”. Trong ngôn ngữ cổ Do Thái, từ “merkavah” có nghĩa là chiếc xe. Ở đây “Mer” - một dạng ánh sáng đặc biệt, thường được xác định như là hai trường ánh sáng quay xung quanh hình trục theo hướng ngược nhau; “Ka” - ứng với linh hồn được cá tính hoá; còn “Ba” - thể hiện linh hồn đó bằng thực tại cụ thể. Kết hợp với nhau “Mer-Ka-Ba” có nghĩa là phương tiện vận tải, bao gồm ánh sáng và ý thức, trong đó cá nhân hoặc nhóm người có thể dịch chuyển từ thế giới này vào thế giới khác, có thể du hành trong thời gian, không gian và bên ngoài giới hạn của chúng. Mer-Ka-Ba có thể không chỉ đi qua các thực tại mà còn tạo ra chúng. Nó trải rộng trong tất cả các bình diện có thể và trong mỗi bình diện để thể hiện và sử dụng các quy luật của bình diện đó. Mer-Ka-Ba có hình thể giống như “đĩa bay”.

Cần phải lưu ý rằng nếu thiếu Tình Yêu Thần Thánh thì Mer-Ka-Ba sẽ đơn thuần là một cỗ máy với những hạn chế không cho phép linh hồn đạt được mức ý thức cao nhất.

Có thể khôi phục hoặc hoạt hoá thân Ánh Sáng của mình chỉ bằng một Tình Yêu và Niềm Tin, và đối với một số người đó là con đường duy nhất.

Sau nâng cấp, cư dân của Trái Đất sẽ chuyển qua bình diện thứ năm hoặc cao hơn. Tại đó sẽ thức dậy toàn bộ nhân loại mẫu mực nhất - “những người chết phục sinh”. Thế giới trái đất ba chiều sẽ biến mất.

Quá trình nâng cấp được đảm bảo, bởi vì “đại chúng tới hạn” của những người thức tỉnh sẽ đạt được đúng lúc. Nhưng mỗi người bằng những ý nghĩ, lời nói và hành động của mình có ảnh hưởng lên các biến cố hiện tại và tương lai. Tác động tối cao nhất lên tất cả những gì xảy ra là tần số tình yêu do con người bức xạ. Mọi người có khả năng độc nhất vô nhị tạo ra tần số đó. Mỗi người có thể đưa hình ảnh tưởng tượng của mình vào quá trình như vậy và tạo ra phương án cá nhân đặc biệt để kiến giải tình yêu. Trong kết quả sáng tạo tập thể, nhân loại có thể tạo được một sắc màu muôn vẻ của tần số tình yêu, dẫn đến những khả năng khó dự đoán và những hậu quả kỳ diệu. Và đến lượt mình, chính họ có thể tìm ra con đường mới để đi vào bát trình của những bình diện khác. Từ quan điểm của những khái niệm thiên hà bình thường về vũ trụ, tất cả những gì trên đây đều lạ kỳ đến nỗi, chỉ số ít người sẵn sàng bày tỏ về cái đích mà con đường như vậy dẫn tới. Đúng là lần đầu tiên nhân loại sẽ tiến bước theo nó.

Bắt đầu từ những năm 1990 của thế kỷ 20, nhân loại đã rơi vào đúng vị thế có một không hai trong toàn bộ vũ trụ và thậm chí không nghi ngờ về điều này. Trong khoảnh khắc thời gian ngắn ngủi giữa các năm 1987 và 2012, Trái Đất chúng ta từ chỗ là một hành tinh nhỏ bé tầm thường, bị ẩn giấu trong một nhánh của dải Ngân Hà trên rìa Thiên Hà, đã biến thành “siêu sao” vũ trụ.

* * * * *

Trước khi kết thúc bài này cần nhắc lại những điểm chính đã được trình bày.

Vào năm 2012 từ ngày 12 đến ngày 24 tháng 12 sẽ diễn ra một biến cố không thể tránh khỏi: nâng cấp hành tinh về mặt năng lượng - chuyển biến toàn thể nhân loại lên một mức năng lượng khác của sự tồn tại của mình.

Bước chuyển biến thành công sẽ được đảm bảo bởi 144000 người được thức tỉnh. Những người còn lại nói chung không cần làm gì, vẫn tiếp tục sống như đã sống trước đây.

Điều duy nhất được đòi hỏi là tạo ra những điều kiện để xuất hiện “đại chúng tới hạn” của những người thức tỉnh (đúng hơn là không can thiệp hay gây rối quá trình này).

Trong thời gian hiện tại, mỗi người đang sống cuộc đời sau cùng của mình trên Trái Đất. Mong sao để sau thời gian còn lại đến thời điểm nâng cấp, ít nhất mỗi người hãy cố gắng tạo ra Hình Ảnh Vĩ Đại Nhất của Biểu Hiện Tối Cao Nhất về bản thân và thể hiện được Hình Ảnh đó vào cuộc đời mình.

Nếu vào thời điểm nâng cấp, phần lớn nhân loại bức xạ tần số Tình Yêu thì trong thời gian chuyển biến hoặc tiếp sau sẽ xảy ra cái gì đó chưa từng có, điều mà trước đây chưa bao giờ hiện hữu trong vũ trụ.

Lê Bình dịch từ tiếng Nga
(Theo
http://www.italia-ru.it/node/21653, 9-5-2008)

Nhạc sĩ : Anh Bằng
Ca sĩ : Như Quỳnh


Video :
http://www.youtube.com/watch?v=F3G5lHrFuKk


Tôi buồn đứng trông hoa cười
Hoa nào duyên không lả lơi
Không thẹn thùng trước gió xuân tươi
Không đậm đà giữa nắng xuân vui
Không say mộng đời.

Phương trời cố hương xa vời
Xuân về cho hoa tả tơi
Hoa lạnh lùng sống với đơn côi
Chôn cuộc đời khép kín đôi môi
Hoa chẳng còn tươi.

Anh ơi em là hoa hoa biết nói
Giữa tuổi xuân thắm tươi
Vẫn không yêu kiếp người.
Anh đi trong ngày xuân hay bóng tối
Hồn em như chới với
Mắt em như lệ rơi.

Xin mượn tiếng ca u hoài
Cung đàn yêu thương người ơi
Ghi tình sầu đất nước chia đôi
Ghi tình đời những cánh hoa rơi
Ghi cả tình tôi.


Lam nhận được thư Khương một sáng mùa thu trong vắt. Hòm thư trước cửa còn lấm tấm những hạt sương từ đêm trước, tiếng chìa khòa tra vào ổ bật tanh tách như tiếng reo vui của lá và gió. Lam mỉm cười, vào mùa thu, ngay cả những vật dường như vô tri nhất cũng trở nên dịu dàng đến lạ. Thư Khương viết ngắn. Anh nói vừa tìm được công việc mới, dặn dò Lam nhớ ăn ngủ đúng giờ. Cuối thư, như thường lệ, là 7 ngôi sao vẽ tay nguệch ngoạc. Lam thấy có vị ngọt phảng phất ở khóe môi. 7 ngôi sao là 7 nụ hôn của Khương gửi đến cô. Lam thích số 7, Khương biết như thế. Và từ khi họ không còn được chở nhau qua những con phố dài để vùi mặt vào tóc nhau, lấy trộm từ gió một cái hôn hiền lành thì những ngôi sao ấy bắt đầu thay Khương mang đến vị ngọt trên môi Lam.
Đó là lá thư cuối cùng của Khương.

Anh mất 2 ngày sau đó, với lí do cũng bình thường như lí do cho muôn ngàn cái chết khác: tai nạn giao thông.
Đó là lúc mùa thu đang vào độ đẹp nhất.

Mọi người muốn giấu Lam, nhưng giấu làm sao được. Che giấu cái chết có vẻ khó khăn hơn sự sống. Lam dễ dàng nhận ra sự thiếu vắng của Khương, cho dù đôi lúc cô dường như quên mất sự có mặt của anh.
Lam bay về vừa kịp ngày đưa anh ra nghĩa trang. Không có nước mắt. Không có sự cứng rắn gượng gạo. Chỉ có Lam-không-Khương, nghĩa là không có 7 nụ hôn dài mang ánh sáng của sao trời, không có những ngày trời âm u Lam nằm tựa đầu lên vai Khương lắng nghe tiếng nhịp tim anh rất gần, không có mái tóc phảng phất mùi bụi đường, không có những giấc ngủ vùi trong căn phòng thiếu ánh sáng thừa tình yêu.
Trong một chừng mực nào đó, người ta nhận thấy Lam-không-Khương đồng nghĩa với Lam-không-Lam.
Lam không quay lại bên kia nữa. Dù ở bên kia, mùa thu đang rất đẹp. Bạn bè không ai nghe Lam nhắc đến Khương nữa. Thậm chí không có cả những câu tình cờ buột miệng đơn thuần mang tính chất sự kiện như “Hôm trước Lam gặp mẹ Khương ngoài cửa hàng”. Họ nghĩ Lam không muốn chạm đến vết thương tươi rói, nên cũng thôi không nhắc về Khương mỗi khi có Lam ở đó.
Lam xin được công việc dạy vẽ cho một trường trung học. Cô sống lặng lẽ và bình thản. Rồi thời gian cũng dần qua. Và những người bạn, những người từng biết Khương, cũng đến lúc họ không nhắc về Khương nữa, dù có hay không có Lam ở đó. Lãng quên cái chết lại dễ dàng hơn là sự sống.

Khi Khương mất đi, nhiều thứ tản mát và nhạt nhòa theo. Đó là hệ quả không tránh được của sự mất mát. Chỉ riêng có một điều được thêm vào. Một thứ duy nhất vì sự mất mát của Khương mà xuất hiện. Thứ đó mang hình dáng của một hộp thư xinh xắn làm bằng gỗ sơn xanh nằm lặng lẽ cạnh mộ anh.
Hộp thư ấy vẫn thường xuyên nhận được 7 nụ hôn có hình ngôi sao vẽ nguệch ngoạc. Lá thư đầu tiên trong hộp và 7 nụ hôn đầu tiên là của người con trai đang nằm hiền lành cạnh nó. Những lá thư và nụ hôn tiếp theo được người con gái mang đến vào mỗi sáng thứ 7.


I.
Đôi lúc em tự hỏi cái chết có mùi vị như thế nào. Nó có giống như hương vị của mùa thu không anh. Em hi vọng nó sẽ dịu dàng và ngọt ngào như thế, để những khi em đi qua mùa thu, em biết em và anh có cùng một cảm giác.

II.
Đêm qua em mơ thấy anh. Anh mỉm cười với em. Và chúng mình hôn nhau. 7 nụ hôn dài anh ạ. Anh rất gần em. Gần đến mức em tưởng chỉ cần mở mắt ra chạm tay một cái là giữ được anh ngay. Nhưng em biết có khóc 7 lần cũng không đổi được 7 nụ hôn bằng ánh sao anh tặng em, nên em đã mỉm cười với anh trong giấc mơ.

III.
Hôm qua em được tặng một cái ly uống nước màu ngọc bích. Anh vẫn biết em hay pha trà sữa uống vào những ngày trời nắng nhẹ mà. Em thích cảm giác cầm ly trà trên tay, ngẩn ngơ nhìn từng làn khói như mùa thu toả nắng. Em hay nghĩ, không biết anh có phải là gió không? Anh có phải là khói không? Vì từ khi không có anh, em bỗng yêu những thứ đó lạ lùng, như là em-yêu-anh. Như là em-yêu-anh.

III.
Hôm nay tình cờ lúc đang đi bộ xuyên qua đám đông để đến trạm xe, em tình cờ trông thấy ánh mắt anh trên gương mặt một người khác. Em đã không hớt hải chạy theo, em đã không sững người hóa đá. Em chỉ nghĩ, chắc là anh biết em nhớ anh quá, nên đã nhờ một ai đó thay anh cho em một chút tình yêu của anh. Em đã bước đến gặp người thanh niên ấy, mỉm cười “Anh có ánh mắt giống như người yêu tôi”. Người thanh niên hơi ngỡ ngàng một chút, nhưng rồi anh ta đã cười với em anh à. Câu đầu tiên anh ta nói với em là “Đường ở đây nhiều bụi lắm, cô cẩn thận nhé, hình như có một vài hạt vừa bay vào mắt cô”.

IV.
Em vừa vẽ xong một bức tranh. Em đặt tên nó là “7 cái hôn dài”. Em đã để nó vào hộp thư của chúng mình rồi, nên anh sẽ thấy nó ngay thôi. Em vẽ chúng mình hôn nhau dưới bầu trời sao. Có tất cả 7 ngôi sao. Em vẽ đi vẽ lại mãi mà không vẽ được gương mặt của anh. Em đã khóc vì bất lực. Em sợ em quên anh. Em sợ đến một ngày nào đó ngay cả trong mơ em cũng không được nhìn rõ mặt anh. Cuối cùng, em nhận ra em đã quen nhìn anh bằng tim. Nếu anh thấy không giống, không phải vì không-phải-anh, chỉ là vì anh-trong-tim-em.


V.
Thì ra anh chàng hôm nọ ở gần nơi này anh ạ.. Em thường chờ cùng trạm xe với anh ta mỗi lần đến gặp anh. Hôm nay anh ta nói với em “Hình như lâu lắm rồi cô không tiếp xúc với con người”. Không hiểu sao tự nhiên em bật cười. Em vẫn gặp anh thường xuyên đó thôi. Việc anh rời khỏi thế giới này làm sao ngăn được việc anh là một con người vẹn nguyên nhất. Anh vẫn là Khương-của-em, vẫn là Khương thích khuấy cà phê cho em khi chúng mình ngồi bên vệ đường, vẫn là Khương trầm tĩnh đưa lưng che cho em khỏi ướt khi chúng mình đứng tránh mưa. Có những điều em hiểu, và anh chàng kia không hiểu. Có những điều mà từ khi yêu một người như anh, em tự nhiên được biết.


VI.
Đôi lúc em tự hỏi sao em không giống những người con gái khác khi mất đi người yêu. Sao em không khóc một lần cho chết lặng đi, để rồi tái sinh và thản nhiên yêu thương một ai đó khác. Sao em không nhìn cuộc sống bằng ánh mắt u ám , vì sự u ám một ngày nào đó cũng nhạt nhòa dần. Em chỉ đơn giản là yêu thương anh. Em chỉ đơn giản là cảm thấy cuộc sống của em vì anh mà dịu dàng buồn bã như mùa thu. Vì không oán hận, vì không đau đớn, mà tình yêu không thể phai nhạt.


VII.
Hộp thư đầy rồi anh à. Em lấy thư xếp thành thuyền thả trên dòng sông ở cạnh đây. Tuần sau em sẽ lại bắt đầu viết những lá thư mới. Hôm nay khi đứng ở bờ sông nhìn từng chiếc thuyền giấy dần dần trôi ra xa khỏi tầm tay em, nước mắt em rơi xuống hòa tan vào muôn ngàn giọt nước phía dưới. Em tự hỏi có phải ngàn ngàn triệu triệu năm trước, những dòng sông đều bắt đầu từ nước mắt của từng cô gái nhỏ xếp thuyền bằng những lá thư mang ánh sáng của 7 nụ hôn dài.

Nhiều mùa thu nữa đi qua.
Có phải những dòng sông bắt đầu bằng nước mắt đều chở theo 7 nụ hôn dài qua biên độ vô cùng của thời gian...


Ba con heo , heo A tên là "Ai" , heo B tên là "Ở Đâu" , heo C tên là "Cái Gì" . Có một hôm , heo A và heo B đứng trước cửa , heo C thì ở trên gác . Sói phát hiện ra và muốn ăn thịt chúng. Thế là Sói chạy lại trước mặt heo A...

Sói : mày là ai ??
Heo A : uh !!
Sói : cái gì ??
Heo A : Cái Gì trên gác .
Sói : tao hỏi mày tên gì ??
Heo A : tôi là Ai !!

Sói lại quay sang hỏi heo B...

Sói : mày là ai ??
Heo B : tôi ko phải là Ai , nó là Ai.(chỉ sang heo A)
Sói : mày quen nó ??
Heo B : uh .
Sói : nó là ai ??
Heo B : đúng thế .
Sói : cái gì ??
Heo B : Cái Gì trên gác .
Sói : ở đâu ??
Heo B : Ở Đâu là tôi .
Sói : ai ???
Heo B : nó là Ai !! (lại chỉ sang heo A)
Sói : sao tao biết đc .
Heo B : ông tìm "Ai" ??
Sói : cái gì ??
Heo B : Cái Gì trên gác .
Sói : ở đâu ??
Heo B : là tôi .
Sói : ai ??
Heo B :tôi ko phải là Ai , nó là Ai .(tiếp tục chỉ sang heo A)
Sói : trời ơi !
Heo A+B : "Trời Ơi" là ba của chúng tôi .
Sói : cái gì là ba của chúng mày ??
Heo B : ko phải .
Sói chịu hết nỗi , lớn tiếng quát : tại sao...?
Heo A+B : ông quen ông nội chúng tôi hả ??
Sói : cái gì ??
Heo A : Cái Gì trên gác , Tại Sao là ông nội chúng tôi .
Sói : tại sao ??
Heo A : đúng rồi .
Sói : cái gì ??
Heo A : ko , Cái Gì ở trên gác .
Sói : ai ??
Heo A : tôi là Ai .
Sói : mày là ai ??
Heo A : uh , tôi là Ai .
Sói : cái gì ??
Heo A+B : nó trên gác .

...Sói cắn lưỡi tự sát




Tòa nhà có bảy tầng, em làm việc ở tầng năm. Mỗi ngày hai bận lên và xuống bằng thang máy đều gặp anh. Em chưa bao giờ hỏi anh làm cho công ty nào. Chỉ biết rằng anh làm trên tầng 7 nhờ vào việc anh bấm nút số 7 trong bảng điều khiển thang máy. Cứ 8h sáng mỗi ngày, chúng mình lại gặp nhau và điểm tâm sáng bằng một nụ cười thật nhẹ cùng một cái gật đầu. Anh luôn bấm nút trên bảng điều khiển. 5 cho em và 7 cho anh. Và im lặng cho đến khi có tiếng kính coong báo hiệu, em bước ra và anh lên tiếp. 5h chiều, em lại gặp anh. Và xuống tầng 1 rồi mỗi đứa một đường. Nhiều hôm rồi, từ ngày em bắt đầu vào thực tập ở công ty Sao Việt trên tầng 5 tòa nhà này. Chỉ vậy thôi mà sao khiến em khác đi nhiều quá.

***
"Em tên là My - Hà My, 20 tuổi chuẩn bị tốt nghiệp và hiện đang làm thực tập ở công ty Sao Việt". Tự giới thiệu mình một cách ngắn gọn như vậy là cách mà em đã nói hàng chục thậm chí hàng trăm lần trước gương ấy vậy mà em không nói ra được khi đứng trước anh là sao ? Sao anh không nói trước ? ờ mà khi anh nói trước, anh sẽ nói gì nhỉ ? Và em sẽ trả lời sao nhỉ ? Em cũng chẳng biết, chẳng tưởng tượng ra nổi tình huống đó sẽ xảy ra thế nào nữa. Em thích tên anh là Hoàng hoặc Long cũng được. Em cũng thích tên Quân nữa, à không, con trai tên Quân thường là độn lắm ! Hay tên Linh nhỉ? Em có thằng bạn thân tên Linh cũng hay ho lắm ! Hay tên Hưng?

***
Em nhớ hôm đầu tiên em đến đây xin được thực tập ở công ty Sao Việt trên tầng 5, em đã gặp anh. Hôm đó anh mặc chiếc áo sơ mi bò. Em bị ấn tượng ngay lúc đó, em không biết tại sao nữa. Em thích cái cách anh mỉm cười và gật đầu nhẹ. Nó khiến em tự tin hơn rất nhiều. À quên, em chưa kể rằng em không ổn lắm khi đi thang máy. Căn phòng thang máy chật hẹp với 4 bề là gương khiến em hay bị mất tự tin và luôn phải gồng mình lên bởi cảm giác không lối thoát nếu bị tấn công. Buồn cười nhỉ? Nhưng bây giờ thì hết rồi, bởi có anh. Em cũng hay tưởng tượng ra rằng nếu không có anh thì sao? Nếu muốn, em cũng có thể đến muộn hơn một chút hoặc về sớm hơn một chút là sẽ tận hưởng được cảm giác không có anh ngay, nhưng thú thật là em không đủ can đảm để thử cũng như cái can đảm để tự giới thiệu với anh : "Em tên là My - Hà My, 20 tuổi đang chuẩn bị tốt nghiệp hiện đang thực tập ở công ty Sao Việt...".

***
Nam đón em mỗi chiều sau khi tan sở. Em leo lên sau xe Nam và không bao giờ dám ngoái đầu lại nhìn anh. Có một lần em thử ngoái đầu lại để rồi sau đó suốt cả đoạn đường về Nam phải hỏi em "Em sao vậy hả My?" Em sợ lắm ! Em và Nam yêu nhau đã được hai năm nay rồi. Nam rất tốt với em. Ở bên Nam em luôn có được cảm giác bình yên. Suốt 2 năm học Cao đẳng của em, Nam ở bên như một buổi chiều chủ nhật vậy. Vắng lặng, bình yên, như một khuôn viên trong bệnh viện, như một đồng quê. Với Nam, em không bị bất cứ một đòi hỏi nào chỉ cần em vòng tay ôm eo Nam, tất cả mọi điều đều lùi ra xa hết, chỉ còn em và Nam. Chỉ có vậy ! Đôi lúc, em cũng sợ em sẽ thỏa hiệp với tất cả mọi điều vì cảm giác bình yên có được từ Nam. Em sợ em sẽ theo cách yêu của mẹ. Tức là yêu như đang thở vậy. Quan trọng nhưng lại mờ nhạt. Mẹ yêu bố như thế ! Và đến lượt em yêu Nam cũng vậy. Nam lặng lẽ ở bên em không nổi giận cũng không cuống quýt. Lặng lẽ đúng nghĩa. Còn anh? Khi anh yêu thì sao ? Em nhìn lén môi anh, em tin lắm nhé, em tin là nếu anh yêu sẽ nồng nàn lắm, khi yêu, anh sẽ núi lửa lắm! Có đúng vậy không? Trời ạ! Em lại nóng ran cả mặt lên đây này!

***
Em kể với Đức về anh nhé! Đức là một đứa bạn thân của em đấy! Thực sự em rất muốn kể với ai đó về mối quan hệ của anh và em - rất kỳ lạ phải không anh? Cũng chẳng biết Đức sẽ phản ứng thế nào khi biết chuyện em yêu anh - người chưa từng nói chuyện với em. Phải nói là yêu thật rồi chứ không còn là thích nữa đâu. Em đã cố gắng gạt ra khỏi đầu mình cái ý nghĩ rằng em đã yêu anh. Thật không bình thường một chút nào! Không bình thường một chút nào cả! Những điều em biết về anh vỏn vẹn chỉ là số 7; 1,69m, cặp môi, nụ cười, cái gật đầu rất nhẹ,... quá ít và tất cả chỉ là hình ảnh không hơn. Nhiều nhất chỉ là mùi của anh. Phải, anh có một mùi rất đặc trưng. Em quen, quá quen với mùi đó. Lúc nào cũng muốn được hít căng lồng ngực mùi đó. Rất nhiều khi, em muốn chạm nhẹ, dù chỉ một ngón tay vào người anh. Rất nhiều khi, thật đấy! Em muốn lắm! Cái muốn gào lên thắt cả ruột. Nhưng anh đứng gần thôi mà như xa quá !

***
Đức bảo "Tớ biết My có sự thay đổi rất lớn từ khi My đi thực tập ở Sao Việt. Ban đầu tớ tưởng Nam thay đổi, bởi nếu Nam đứng bình lặng như thế, chắc chắn, My sẽ khác. Và tớ đã đúng ở vế đầu". Em bảo rồi mà, Đức rất hiểu em mà ! Em kể về anh với Đức, anh biết Đức bảo gì không ? Đức bảo "My say nắng thôi My ơi, đó không phải là tình yêu đầu". Say nắng ư ? Say nắng! Say - Nắng!!!

***
Còn một tuần nữa là em kết thúc đợt thực tập ở công ty Việt Sao rồi ! Vậy là 3 tuần em đã quen anh, yêu anh - à không, là say nắng như Đức định nghĩa. Nhưng em nghĩ không phải là em say nắng đâu. Chắc chắn là một từ gì đó hơn cả say nắng cơ vì em đã quyết định phải có anh rồi. Đức bảo: "Còn Nam thì sao?" Em đáp "Đức muốn My cứ mãi mặc một cái áo đã chật với một cơ thể đang lớn ư ? Dù cái áo đó đẹp, ấm nhưng nó chật chội với My quá rồi" Đức nói "Chắc gì cái áo mới đã tốt hơn ?" Em im lặng! Liệu anh có yêu em? Liệu anh có khiến em hạnh phúc? Em hoang mang quá! Em bảo "My cũng không biết nữa".

***
Em thực sự cũng không biết nữa. Hôm ấy, thang máy bị hỏng. Em và anh mặc kẹt trong đó. Anh đã nắm tay em và hỏi : "Em có sợ không ?". Trong bóng tối, em vẫn nhận ra anh, nhận ra mùi hương trên người anh. Em nhũn hết cả người ra. Hình như em đã ôm và hôn anh. Em không biết nữa, chỉ biết khi đèn sáng, thang máy hoạt động trở lại, em và anh lúng túng rời nhau ra. Khi thang máy dừng lại ở tầng 1, em vội vã chạy ra. Em leo lên sau xe của Nam và hôm đó là lần cuối cùng chúng mình gặp nhau. Hôm sau, hôm sau nữa em đi cầu thang bộ. Nam buồn lắm khi em nói là em muốn dừng lại chuyện tình cảm của em và Nam. Còn anh? Anh có đi tìm em không? Em hoàn thành xong đợt thực tập ở công ty Sao Việt rồi. Bây giờ em sẽ không trở lại tòa nhà bảy tầng đó nữa đâu. Mỗi lúc đi qua tòa nhà đó, em đều thấy thắt ruột lại. Trên tầng bẩy kia, không biết có còn anh không ? Mà thôi, tất cả chỉ như một cơn say nắng thôi, anh nhỉ ? Em và anh gặp nhau đâu đó rồi mỗi đứa sẽ một đường nếu mai này gặp lại, biết đâu đấy! Mai này này tính sau đi, em chỉ biết em đã từng có một mối tình thật lạ như thế! Vậy thôi, phải không anh? Giả sử như anh có đọc được những dòng viết này, anh cũng sẽ đồng ý với em chứ? Chỉ là say nắng, phải rồi, một cơn say nắng, anh nhỉ !

Hà Nội giáp Tết 2003
Hoàng Anh Tú
Đây lài bài hát yêu thích của tớ. Top hit năm 1971
Link :


If
(David Gates of Bread)


If a picture paints a thousand words then why can't I paint you?
The words will never show the you I've come to know.
If a face could launch a thousand ships then where am I to go?
There's no one home but you,
You're all that's left me too.
And when my love for life is running dry,
You come and pour yourself on me.

If a man could be two places at one time I'd be with you.
Tomorrow and today, beside you all the way.
If the world should stop revolving spinning slowly down to die,
I'd spend the end with you.
And when the world was through
Then one by one the stars would all go out,
Then you and I would simply fly away


Nếu một bức hoạ có thể thay cho ngàn lời muốn nói thì tại sao anh lại chẳng thể vẽ được em?
Bởi từ ngữ chẳng bao giờ diễn tả được hết về em.
Nếu mặt biển bao la có thể tiễn hàng ngàn chiếc tàu ra đi thì anh sẽ đến nơi đâu?
Bởi có đâu là nhà, ngoài nơi có em.
Em là tất cả những gì còn lại của anh
Khi tình yêu cuộc sống trong anh cạn kiệt,
Em đã đến và tưới mát đời anh.

Nếu một người có thể chọn ở hai nơi cùng lúc,
Thì anh chẳng do dự khi chọn ở bên em đâu em yêu ạ.
Ngày mai và cả hôm nay, ở bên em mãi.
Nếu khi nào trái đất cứ quay chậm dần cho đến khi dừng hẳn,
Thì phút giây cuối cùng, anh sẽ dành để ở bên em.
Và khi thế giới hoàn toàn tan biến mất,
Từng vì sao sẽ dần lụi tàn trong màn đêm.
Em và anh sẽ cùng cất cánh bay về một nơi kia xa lắm...

He he, đây là bài hát mà t

vô cùng thích trong film Desperado (Kẻ liều mạng) t năm 1995. Phim cao bồi Mexico, nội dung cũng không có gì, được cái diễn viên nam chính cao bồi, đẹp trai lãng t thôi rồi (Antonio Banderas thủ vai, em gái nào coi thấy anh này xong chắc chết lịm mất) và diễn viên n chính cũng rất xinh đẹp. Cả film đáng giá mỗi bài hát với cảnh xxx của hai nhân vật chính rất chi là hot và rồ măng . T có đĩa DVD full, bản đẹp nhá .

Loanh quanh thế đủ rồi, gi

đi vào vấn đề chính, he he he.

Bài hát đây :




Lời bài hát đây, cả tiếng Tây Bán Nhà lẫn Inh Líc vơ sần

Spainish Lyric:
Cancion Del Mariachi
Soy un hombre muy honrado, Que me gusta lo mejor
Las mujeres no me faltan, Ni al dinero, ni el amor.
Jineteando en mi caballo, Por la sierra yo me voy
Las estrellas y la luna, Ellas me dicen donde voy

Ay, ay, ay, ay
Ay, ay, mi amor
Ay, mi morena
De mi corazon

Me gusta tocar guitarra, me gusta cantar el son
Mariachi me acompana, quando canto my cancion.
Me gustan tomar mis copas, aguardiente es lo mejor
Tanbien la tequilla blanca, con cu sal le da sabor.

Ay, ay, ay, ay
Ay, ay, mi amor
Ay, mi morena
De mi corazon

Me gusta tocar guitarra, me gusta cantar el sol
Mariachi me acompana, quando canto my cancion
Me gustan tomar mis copas, aguardiente es lo mejor
Tanbien la tequilla blanca, con cu sal le da sabor

Ay, ay, ay, ay
Ay, ay, mi amor
Ay, mi morena
De mi corazon

Ay, ay, ay, ay
Ay, ay, mi amor
Ay, mi morena
De mi corazon ...(ay ay ay)


English Lyrics:
Song Of The Mariachi
I am an honored man, and I like what is best,
For I lack no woman, nor the money or the love.
On my horse I ride, through the mountains I go,
And the stars and the moon, they tell me where to go.

Ay, ay, ay, ay
Ay, ay, my love
Ay, my brunette
Of my heart.

I like to play guitar, I like to sing the sun,
Mariachis are my companions, when I sing my song.
I like to take my drinks, brandy is the best,
And also the white tequilla, with the salt that adds the flavor.

Ay, ay, ay, ay
Ay, ay, my love
Ay, my brunette
Of my heart.

I like to play guitar, I like to sing the sun,
Mariachis are my companions, when I sing my song.
I like to take my drinks, brandy is the best,
And also the white tequilla, with the salt that adds the flavor.

Ay, ay, ay, ay
Ay, ay, my love
Ay, my brunette
Of my heart.

Ay, ay, ay, ay
Ay, ay, my love
Ay, my brunette
Of my heart.





Artist : Pussycat Dolls

From the Miramax Motion Picture ( Shall We Dance ? )

When marimba rhythms start to play
Dance with me, make me sway
Like a lazy ocean hugs the shore
Hold me close, sway me more

Like a flower bending in the breeze
Bend with me, sway with ease
When we dance you have a way with me
Stay with me, sway with me

Other dancers may be on the floor
Dear, but my eyes will see only you
Only you have that magic technique
When we sway I go weak

I can hear the sounds of violins
Long before it begins
Make me thrill as only you know how
Sway me smooth, sway me now

Sway me, take me
Thrill me, hold me
Bend me, ease me
You have a way with me

Sway (sway)

Other dancers may be on the floor
Dear, but my eyes will see only you
Only you have that magic technique
When we sway I go weak
I go weak

I can hear the sounds of violins
Long before it begins
Make me thrill as only you know how
Sway me smooth, sway me now
Make me thrill as only you know how
Sway me smooth, sway me now
Make me thrill as only you know how
Sway me smooth, sway me now
Sway me
Sway me
Sway me now









Friday October 26, 2007 - 11:44pm (ICT)






Phạm Anh Dũng
Nguyên Tác Thơ: Trần Mộng Tú - Cả Một Dòng Sông Đứng Lại Chờ

Tôi xa người nắng buồn trên vai
Môi tôi còn mùi thuốc thơm mời
Người xa tôi một dòng sông trắng
Dẫy núi bên kia có ngậm ngùi?

Tôi xa người hàng cây bâng khuâng
Nước dâng lên chiều xuống muôn trùng
Người xa tôi có còn đứng ngóng
Một cánh chim bay ở cuối rừng

Tôi xa người như xa cơn mưa
Mái tóc tôi còn ướt đêm nay
Nhớ tôi người còn châm điếu thuốc?
Nhớ tôi người có đi trong mưa?

Người xa tôi gió cũng lặng thinh
Cho tôi rung nỗi nhớ quanh mình
Người đi như suối qua rừng vắng
Cả một dòng sông đứng lại chờ

Quỳnh Lan trình bày








Sunday June 3, 2007 - 01:00pm (ICT)





Trò thông minh + Thày thông minh = lí thuyết
Trò thông minh + Thày ngốc = giờ ... thể thao
Trò ngốc + Thày thông minh = giờ ... toán
Trò ngốc + Thày ngốc = sự thật phũ phàng

Chủ thông minh + Nhân viên thông minh = lợi nhuận
Chủ thông minh + Nhân viên ngốc = sản xuất
Chủ ngốc + Nhân viên thông minh = lên lương
Chủ ngốc + Nhân viên ngốc = làm thêm giờ

Bán hàng thông minh + Người mua thông minh = giao dịch thỏa thuận
Bán hàng thông minh + Người mua ngốc = lừa đảo
Bán hàng ngốc + Người mua thông minh = trúng mánh
Bán hàng ngốc + Người mua ngốc = sản phẩm của Microsoft

Nam thông minh + Nữ thông minh = tình yên lãng mạn
Nam thông minh + Nữ ngốc = mang thai
Nam ngốc + Nữ thông minh = tương lai mù mịt
Nam ngốc + Nữ ngốc = cưới xin

Nam mệt + Nữ muốn ... = cực hình
Nam muốn ... + Nữ mệt = cưỡng bức
Nam mệt + Nữ mệt = Nữ mất ngủ vì Nam ngáy
Nam muốn ... + Nữ muốn ... = hàng xóm mất ngủ