Đã gần bảy năm rồi anh mới trở lại Đà Lạt vào một chiều
Đông. Gió lạnh thốc về lật từng vạt áo khách lữ hành đang trở về cùng
quá khứ… như anh. Không hiểu từ khi nào Đà Lạt đã mất dần nét trầm cổ
buồn buồn thơ mộng của xứ núi mù sương ngày xưa. Có một chút gì luyến
tiếc bừng lên trong anh.
Bước
chân ngập ngừng đưa anh về phố núi khi sương mù còn giăng trên những
tầng lá thông già xanh thẫm. Ngay tầm mắt anh là đồi thông vi vu gió
lộng, xa xa nơi góc khuất sau lưng đồi anh nhìn thấy một dải lụa vàng
đang run rẩy trong gió…
Dã Quỳ - Em còn đó không? Màu vàng say ngây ngất lòng người lữ thứ…
Nắng dần phai, cỏ trên đồi đã úa và gió ngày xưa chạm vào lòng anh rưng rưng…
Để chuẩn bị cho cuộc thi triển lãm tranh lớn trong giới mỹ thuật vào
mùa Thu năm sau nữa, anh quyết định đến Đà Lạt để thực hiện tác phẩm tâm
đắc của mình.
Con dốc Hai Bà Trưng với khoảng rừng thông vắng lặng
lưu luyến bước chân chàng họa sĩ. Anh - chàng trai của Sài Gòn ồn ào
hoa lệ quyết định đi tìm cho mình cái trầm lặng của phố núi mù sương để
đưa hồn vào tranh vẽ.
Anh - chàng họa sĩ nghèo nhưng đầy tài năng
đưa gót chân mình về phố núi. Lang thang các triền dốc, những con đường
uốn lượn nhấp nhô lên xuống, những khoảng đồi thông reo cho đến đỉnh
cao mù sương của phố núi anh vẫn chưa tìm ra cho mình những điều anh
luôn cảm thấy thiếu trong những bức tranh của anh… Cái hồn của tranh,
cái trầm mặc anh đi tìm vẫn như một thách thức với một họa sĩ trẻ đầy
tài năng với một vài cuộc triễn lãm tranh nho nhỏ. Nhiều người tấm tắc
khen tranh của anh xuất sắc - những lời ca tụng từ bao lâu nay khi
tranh anh bắt đầu xuất hiện trong giới mỹ thuật không làm anh thỏa mãn.
Anh đi tìm chính mình, đi tìm những điều tâm hồn anh cảm nhận còn
thiếu…Đi tìm những cảm giác lấp đầy khoảng trống vẫn hay xuất hiện
trong anh, anh ghét sự cô đơn, anh ghét cảm giác trống trải... mà anh
cảm nhận được trong chính những bức tranh của mình…
Lang thang mất
mấy ngày mà nét vẽ của anh vẫn nguệch ngoạc vô hồn. Cái màu bình thường
của đồi núi trong tranh vẽ của anh cứ bàng bạc lạc lõng, trên đỉnh đồi
là một bức tường rêu lạc lõng… Thất vọng, thất vọng hoàn toàn với cảm
xúc chính mình…
Chiều buông thấp chân đồi, xếp bút vẽ anh quyết định mai sẽ trở lại Sài Gòn tìm cảm hứng vẽ khác…
Bước chân đưa anh đi xuống triền dốc, bỗng anh dừng lại… Tiếng dương
cầm đâu đó thanh thoát vẳng lên xa xa, như có ma lực đẩy bước chân anh
đi về hướng đó… Thấp thoáng sau rặng thông già giữa lưng chừng con dốc
ẩn hiện mái ngói rêu phong của một ngôi nhà khá cổ kính. Điều đập vào
mắt anh đầu tiên chính là một thảm vàng rực tuy không rộng lớn nhưng ửng
lên trong sắc chiều của hoa dã quỳ, hoa của phố núi…
Khúc độc tấu
Sonata ánh trăng vọng ra từ ngôi nhà có rèm cửa màu xanh nhạt mềm mại
ấy khiến bước chân anh dừng lại và ngơ ngẩn lắng nghe…
Cổng nhà he
hé mở càng thôi thúc anh bước vào. Lạ, người dân phố núi không sợ trộm
viếng chăng? Hay chủ nhân ngôi nhà đang chờ ai đó mà cổng nhà mở sẵn…
Kệ, một tay cầm giá vẽ một tay anh đẩy rộng cửa bước vào để thỏa trí tò
mò.
Ngồi xuống bậc thềm bằng đá nham nhám anh nhắm mắt đắm mình
trong tiếng nhạc, quên cả không gian… quên cả thời gian… quên cả việc
anh đang là một người khách lạ… không mời mà đến… Cho đến khi một giọng
nói nhỏ nhẹ êm như gió thoảng vọng lại từ sau lưng làm anh choàng
tỉnh:
- Ông là ai vậy?
Giật mình mở choàng mắt anh lật đật đứng
bật dậy quay lại phía sau nhìn, người thiếu nữ xuất hiện trước mắt anh
làm anh ngẩn người. Trời ơi, người đâu mà đẹp đến thế này? Một mái tóc
dài đen nhánh xõa lòa xòa trên vai, chiếc áo len màu tím nhạt ôm trọn
bờ vai mềm mại và chiếc váy màu trắng vừa khít thân hình thanh tú không
thể chê vào đâu của nàng. Đôi mắt trong veo của nàng đầy ngạc nhiên
đang hướng về anh làm anh thật sự lóng ngóng. Lần đầu tiên trong đời
anh thấy mình như chú bé con lọng cọng, tay chân như thừa thãi trước
một người con gái. Nàng thật đẹp, đẹp đến nỗi anh không tin vào mắt
mình…
- Ông là ai vậy?
Nàng lặp lại lần nữa, lúc này anh mới như sực tỉnh:
- Xin lỗi, xin lỗi… là vì… tiếng đàn… hay... hay quá… nên tôi… vào… à
không… tôi… tình cờ đi ngang… hay đến nỗi… tôi… tôi không thể không…
bước vô…
Trời ạ, sao bỗng nhiên anh ngọng nghịu nói năng ngớ ngẩn
đến mức này… Chiếc giá vẽ đã rời tay anh rơi xuống đất từ khi nào anh
cũng không hay… Lúng túng đến mức tệ đến thế là cùng với gã trai Sài
Gòn dư sự tự tin như anh… Ánh mắt nàng bỗng dịu lại và trên môi nàng nở
một nụ cười đẹp đến mê hồn làm anh như chới với, nàng cúi xuống nhặt
bức tranh dang dở và giá vẽ của anh lên cầm trên tay ngắm nghía:
- Ông là họa sĩ?
Anh gật đầu mà không thốt lên nổi lời nào vì sợ mình lại lóng ngóng nói
năng vớ vẩn như khi nãy. Tự mắng thầm bản thân mình sao kỳ cục đến thế
này, lúng túng như gà mắc tóc trước một người con gái thì đúng là
chuyện ngớ ngẩn chưa từng xảy ra với anh.
- Tranh ông không có hồn… nét vẽ rất thanh thoát nhưng thiếu cái hồn… Ông là một người cô đơn…
Anh ngỡ ngàng nhìn nàng, lần đầu tiên trong đời có một người nhìn thấu
cái còn thiếu trong tranh anh, nhìn thấu những gì anh đang nghĩ và lại
là một người con gái đẹp. Khó khăn lắm anh mới cất nổi lời:
- Thật vậy ư?
- Em có thể mượn cọ vẽ của ông không?
- Em biết vẽ?
- Dạ
Từ xưa đến giờ anh vốn là một người khó tính trong việc trao cọ vẽ của
anh cho một ai đó, nhưng giọng nói êm ái và tiếng "Dạ" ngọt ngào của
nàng làm anh như bị mê hoặc đưa ngay cây cọ vẽ anh rất yêu quý cho nàng
và chăm chú chờ đợi xem nàng sẽ làm gì.
Rất thành thạo, nàng pha
màu rất nhanh… Anh để ý nàng chỉ pha hai màu vàng nhạt và vàng nâu...
nét cọ nhịp nhàng trong tay nàng và ánh mắt dịu dàng của nàng nhìn xa
xăm khiến anh phải hướng theo ánh nhìn ấy. Anh cảm nhận được ánh mắt ấy
hướng về phía dãy đồi đang ánh lên màu vàng trong sắc chiều đang nhạt…
sắc vàng của dã quỳ.
Anh nhìn và nhìn thật lâu vào bức tranh của
mình. Thấp thoáng khoảng xanh trong bức tranh dang dở vô hồn của anh
xuất hiện những mảng vàng… Và khi nàng dừng cọ, anh ngỡ ngàng nhìn vào
bức tranh không thốt nên lời… Trong cái sắc lạc lõng nơi đồi núi ấy
bừng lên màu vàng rực rỡ của một loài hoa. Một màu vàng bao trùm chạy
vòng quanh triền đồi. Và... trên đỉnh đồi lạc lõng ấy xung quanh bức
tường rêu nằm im lìm trong nắng kia của anh đã được phủ lên một màu
vàng rực rỡ. Bức tranh trở nên sinh động và óng ánh lạ kỳ. Anh ồ lên
kinh ngạc, anh quay sang nhìn nàng:
- Em vẽ thật đẹp, bức tranh của tôi bây giờ thật tuyệt… Đây là hoa gì… màu vàng đẹp ngất lòng… hình như… là…
- Là hoa dã quỳ
- Dã quỳ?… à… tôi thấy nó ngoài kia… nhưng lại không nghĩ ra việc đưa nó vào tranh…
- Vì ông chưa cảm nhận được dã quỳ là hồn phố núi
- Hình như dã quỳ chỉ có mùa này?
- Dạ, chỉ có mùa này ông đến mới có thể nhìn thấy dã quỳ nở vàng rực.
Dã quỳ mọc hoang dại mộc mạc như nét dịu dàng của người con gái không
phấn son mà vẫn mặn mà đi vào lòng người…
- Em học mỹ thuật à?
- Dạ không, nhưng em thích vẽ…
Anh nghe từng lời nàng rót vào tai mà ngơ ngẩn, ngắm nhìn bức tranh của
mình giờ đây óng ánh sắc vàng như trải thảm trong sắc xanh của rừng
cây đồi núi mà anh hoàn toàn hài lòng, một cảm giác rất lạ khiến anh
gần như không muốn rời khỏi căn nhà ấy…
Trời nổi gió lớn và lắc rắc
vài giọt mưa, anh luyến tiếc khi phải từ giã nàng. Đôi mắt dịu dàng
của người thiếu nữ nhìn anh rất nhẹ nhưng như níu cả con người anh.
Dường như nhìn thấu được những gì trong lòng anh, nàng cất giọng nhỏ
nhẹ:
- Tạm biệt ông, nếu ông vẫn còn ở Đà Lạt mời ông cứ đến đây nhé
- Sao em biết tôi không phải người Đà Lạt?
- Đà Lạt nhỏ lắm ông à, vả lại người Đà Lạt… không giống ông? Ông ở nơi khác đến???
- Đúng vậy
- Sắp mưa lớn rồi ông về đi, mưa phố núi lạnh lắm.., mai nếu muốn ông cứ quay lại cửa nhà em vẫn mở đón ông…
- Cảm ơn em, ngày mai tôi sẽ trở lại… chắc chắn sẽ trở lại…
Anh mừng rỡ nhận lời và hấp tấp đứng lên bước ra cổng như chỉ sợ nàng
sẽ thay đổi ý định ngay, đứng ở bậc thềm đôi mắt nàng ánh lên nụ cười
tinh nghịch làm anh cảm giác như mặt mình ửng đỏ. Ra đến cổng bỗng chợt
nhớ ra điều gì, anh quay lại hỏi:
- Xin lỗi, tôi có thể hân hạnh biết tên em không?
- Tên em là… Dã Quỳ
- Tôi là…
- Đừng, em sẽ gọi ông là Đông Phong
Nàng nói xong khẽ cười rồi quay gót vào nhà, anh ngẩn ngơ nhìn theo và miệng lẩm nhẩm hai cái tên "Dã Quỳ…Đông Phong…".
Ừ nhỉ, "Đông Phong"… nghĩa là gió đông… Tim anh bỗng đập rộn ràng khó
hiểu và anh bỗng bật cười thú vị... Đúng rồi, hoa dã quỳ chỉ nở vàng khi
buổi lập đông gió lạnh về…
Kể từ giây phút đó, anh quyết định tiếp tục ở lại phố
núi để hoàn thành những tác phẩm sẽ dự thi. Cái se lạnh của Đà Lạt hay
nét diễm kiều của Dã Quỳ đã níu bước chân anh thì chính anh cũng không
xác định được. Chỉ biết rằng lối vào rải sỏi của ngôi nhà cổ kính có
cánh cổng bằng gỗ với những cụm dã quỳ nở vàng rực ấy luôn văng vẳng
tiếng dương cầm đã hút bước chân anh mỗi ngày. Không biết từ lúc nào anh
trở thành vị khách thường xuyên đến ngôi nhà nàng. Khoảng cách xưng hô
giữa anh và nàng đã không còn xa cách như ban đầu…
Những bức tranh của anh mỗi ngày
càng có sắc có hồn hơn bởi sự góp ý nhận xét rất tinh tế từ nàng. Anh
nhận ra nàng có một tâm hồn rất nhạy cảm và đặc biệt nàng yêu hoa dã
quỳ đến kỳ lạ. Ba mẹ nàng cũng quý mến anh. Ngoài những lúc cùng nàng
lang thang khắp các triền đồi vẽ tranh và trò chuyện đủ mọi thứ trên
đời với nàng, anh thường ngồi đánh cờ bình thơ với ba nàng.
Ba nàng
là một người đàn ông điềm tĩnh và có một giọng nói truyền cảm. Ông rất
thích đọc thơ ngâm thơ và uống café mỗi sáng. Mẹ nàng là một phụ nữ
hiền dịu và có tài nấu nướng rất ngon. Bà có một vẻ đẹp hiền hậu đến
nỗi anh luôn nghĩ về bà như hình ảnh Đức Mẹ.
Nàng yêu hoa dã quỳ đến kỳ lạ.
Đôi lúc anh ngạc nhiên khi nhìn nàng cúi nhặt những đóa hoa héo rũ với
gương mặt thoắt buồn thoắt vui, nàng nâng chúng trên tay bằng một tình
cảm yêu thương tràn trề làm anh phát ganh tị…
Có lần, anh vụt chạy
lên đồi hái một chùm hoa dã quỳ kết lại thành bó thật đẹp với ý định
tặng nàng bày tỏ lòng anh. Vừa trao bó hoa vàng vào đôi tay nàng, lời
chưa kịp thốt anh đã bàng hoàng nhận ra từ đôi mắt tuyệt đẹp của nàng
rơi ra giọt nước long lanh. Nàng nhìn anh như oán trách khiến lòng anh
hoang mang tột bực, anh lúng túng nhìn ánh mắt đỏ hoe của nàng mà không
hiểu vì sao:
- Anh… xin lỗi, anh đã làm gì sai… phải không?
Nàng gật đầu, mắt mọng nước chỉ vào chùm hoa dã quỳ trên tay anh:
- Tuy dã quỳ là hoa dại nhưng nó… biết đau, anh đừng khiến nó phải rời
cành như vậy nó sẽ mau tàn lắm. Hoa cũng có hồn như con người, rời cành
rồi hoa sẽ tàn tạ…
Kể từ buổi ấy, không bao giờ anh cho phép mình
hái những cành dã quỳ vàng rực ấy, anh tự nhủ sẽ không bao giờ khiến
đôi mắt đẹp của nàng phải rơi lệ...
Gần một năm trôi qua ở xứ sở
cao nguyên này bỗng trở nên thân thuộc với anh đến chính bản thân anh
cũng ngạc nhiên. Ngôi nhà của nàng luôn mang lại cho anh cảm giác ấm áp
không muốn rời xa. Và nàng, người con gái xinh đẹp của phố núi mù
sương đã ở hẳn trong trái tim anh. Nàng đến với anh bằng một tình yêu
nhẹ nhàng như sương sớm. Nàng đón nhận tình yêu của anh thật dịu dàng e
ấp như giọt sương trong veo đậu trên lá thông xanh. Nàng trao cho anh
vị ngọt mềm mại đôi môi vào một chiều mưa bay lất phất trên đồi Cù. Anh
ngất ngây vì hạnh phúc ôm xiết lấy tấm thân thanh tú của nàng trong
vòng tay, thân thể mềm mại của nàng truyền cho anh cảm xúc mê đắm,
hương phố núi tê lạnh bỗng trở nên nồng nàn ấm áp dẫn dắt anh đi vào
cõi mơ… Nụ hôn tình yêu kéo dài mãi... dài mãi…
Rồi anh quyết
định bắt đầu vẽ nàng. Vẽ đôi mắt trong ngần của nàng. Vẽ nàng cười. Vẽ
nàng ngồi trầm tư bên hiên xao xác lá. Vẽ nàng dạo bước trong rừng
thông reo. Vẽ nàng đang tung tăng lướt nhẹ ngón mềm vuốt dịu dàng trên
từng cánh hoa dã quỳ vàng rực. Vẽ nàng thanh thoát bên chiếc dương cầm
màu trắng trong căn phòng ấm áp. Hình ảnh thanh tú của nàng cứ hiện dần
lên trong những bức tranh của anh với những gam màu khác nhau…
Và cũng từ ngày ấy, dưới mỗi bức tranh anh đều ký hai chữ "Đông Phong" như chính cái tên ngày đầu nàng đã đặt cho anh.
Nhưng có một điều anh cảm nhận trong những bức tranh vẽ nàng của anh
luôn thiếu một điều gì đó mà bản thân anh chưa thể tìm ra. Nó mơ hồ, xa
vắng đến mức đôi khi anh ngẩn người nhìn bức tranh tự hỏi phải chăng
nét vẽ của anh chưa hoàn hảo, tài nghệ của anh kém cỏi chưa đủ để lột
tả hết vẻ đẹp của người con gái anh yêu? Anh đem điều này ra trao đổi
với nàng, thật lạ là không như mọi lần, nàng bỗng im lặng và ánh mắt
chợt xa vời. Sau một lúc trầm tư nàng khẽ chớp nhẹ hàng mi nhìn anh:
- Không có gì trên đời này hoàn hảo cả anh à và bức tranh cũng vậy. Mà anh vẽ em làm gì, chỉ làm xấu thêm bức tranh đẹp.
Nói xong nàng cười khúc khích làm anh cứ ngẩn ra nhìn mê đắm quên cả những điều khúc mắc trong lòng.
Thời gian thấm thoát qua nhanh. Còn hai tháng nữa là đến ngày đem tranh
trở lại Sài Gòn dự thi, một trong những bức tranh cuối cùng anh lựa
chọn để dự thi chính là bức tranh anh vẽ nàng bên triền đồi ngập tràn
hoa dã quỳ, người con gái mặc váy trắng với mái tóc dài óng ả buông xõa
theo chiều gió thổi đang dịu dàng vuốt ve những bông hoa dã quỳ vàng
rực trong nắng óng ánh như tơ. Nhưng sao anh vẫn có cảm giác gì đó rất
kỳ lạ trong bức tranh của mình.
Và anh cũng không hiểu vì sao dạo
gần đây anh có cảm giác nàng ít đến với anh hơn ngoại trừ những lần làm
mẫu cho anh hoàn thành bức vẽ. Mỗi ngày anh đều khao khát gặp nàng,
khao khát được nhìn thấy nàng, được thấy nụ cười đẹp như thiên thần của
nàng. Mùi hương của nàng luôn phảng phất quanh anh, anh khao khát đôi
môi ngọt ngào của nàng... Nhưng rồi anh nhận ra thái độ của nàng thời
gian gần đây luôn xa vắng và kỳ lạ. Đôi khi anh bắt gặp nàng ngồi trầm
tư ngoài thềm, ánh mắt xa hút vô tận nhưng rồi việc chuẩn bị cho cuộc
thi gấp rút sắp tới khiến anh bận rộn hơn, những bức tranh đến giai
đoạn cần hoàn tất để chuẩn bị chuyến trở về dự thi khiến anh bỏ qua cảm
giác bất chợt đến trong suy nghĩ.
Ngày tạm biệt nàng trở lại Sài Gòn, đêm ấy trăng tròn vành vạch, anh ôm nàng trong vòng tay thì thầm:
- Mai anh đi rồi.
- Dạ
- Chờ anh trở lại nhé, Dã Quỳ.
Nàng im lặng ngả đầu dựa vào vai anh. Ánh trăng hôm đó sáng vằng vặc
soi xuống thềm nhà dìu dịu, soi vào gương mặt dịu dàng của nàng ánh bạc
huyền ảo.
Bỗng nàng gỡ vòng tay anh bước vào nhà tiến về chiếc
dương cầm. Bản nhạc Sonata ánh trăng thanh thoát vang lên từ những ngón
tay ngà ngọc của nàng, anh nhắm mắt ngả người dựa vào thân cây đê mê
lắng nghe từng giọt đàn tan vào không gian xung quanh anh. Trăng đêm
rất tròn, nhạc lắng hồn người…
Tiến lại gần, anh vòng tay ôm vai nàng khẽ thì thầm:
- Sau đợt triển lãm anh sẽ về xin ba mẹ hỏi cưới em nhé Dã Quỳ?
- Anh... nói gì cơ?… cưới em?
- Ừ… và rồi... chúng ta sẽ có những đứa con thật xinh đẹp như em và tài
hoa như anh hà hà… Nghĩ đến điều đó thôi là anh hạnh phúc lắm em biết
không?
- Con ư…
Đột nhiên nàng đứng bật dậy thốt lên, tiếng đàn
câm bặt… Nàng thảng thốt nhìn anh, ánh mắt nàng dường như có điều gì
đó khó nói, một khoảng tối vụt qua mắt nàng. Nhưng rồi đôi mắt ấy chợt
dịu lại nhìn anh:
- Mai anh đi bình an nhé, em tin anh sẽ đoạt giải..
- Chờ anh nhé…
Nàng nhìn anh khe khẽ gật đầu…
Hai tháng sau.
Cuộc thi triễn lãm tranh đã thành công tốt đẹp, mang lại cho anh giải
nhất với bức tranh "Thiếu nữ và dã quỳ". Tên họa sĩ trẻ Đông Phong nổi
lên như cồn trong giới hội họa, báo chí ca ngợi anh, bạn bè gia đình đều
chúc mừng anh. Anh vinh dự nhận được lời mời tham gia triễn lãm tại
viện nghệ thuật Chicago vào đầu xuân. Vui mừng khôn xiết, anh lập tức
trở lại Đà Lạt để báo tin cho nàng hay. Ngồi trên chuyến xe lên phố núi
lòng anh khấp khởi mừng và hình dung gương mặt rạng rỡ của nàng.
Xe
dừng khi phố núi còn mờ sương, Đà Lạt vào đông khí trời sương mù giăng
bủa. Anh hít một hơi thật sâu cái khí lạnh quen thuộc của Đà Lạt. Xốc
lại chiếc ba lô, kéo kín cổ chiếc áo khoác và vẫy chiếc xe ôm hướng về
con dốc quen thuộc nhà nàng. Dã quỳ mùa này vàng rực ven triền con dốc
vắng, lãng đãng trong sương sớm Đà Lạt là những cụm hoa vươn mình như
khoe sắc vàng giữa núi đồi.
Ra cổng đón anh là mẹ nàng, anh hơi có
chút ngạc nhiên khi nhận ra thái độ bà đón anh có điều chi rất lạ,
dường như bà muốn nói điều gì đó với anh nhưng rồi buông xuôi. Nhưng có
lẽ sự vui mừng đang có trong anh làm anh không bận tâm lắm điều đó.
Anh chào hỏi mà vô tình không nhìn thấy trên gương mặt hiền hậu của
người mẹ hằn lên một nỗi niềm khó tả. Bà ngước lên lầu gọi nàng xuống
và rồi lẳng lặng đi vào trong.
Nàng bước từ trên xuống, vẫn mái tóc
đen nhánh và gương mặt thiên thần mà anh từng yêu thương nhớ nhung. Vừa
nhìn thấy nàng, anh đứng bật dậy lao tới ôm nàng xoay trong vòng tay.
- Nhớ em quá Dã Quỳ, tranh anh đã đoạt giải… họ còn mời anh sang Chicago….
- Em biết, chúc mừng anh…
Nàng ngắt lời anh và mỉm cười dịu dàng vừa gỡ vòng tay đang xiết chặt
của anh vừa nhẹ nhàng ngồi xuống sofa. Có một điều gì đó từ nàng khiến
anh chững lại, sửng sốt anh nhận ra… đôi mắt nàng lạnh giá… ánh mắt nàng
nhìn anh ẩn chứa điều gì đó mà anh không thể nắm bắt được. Một ánh
nhìn khiến anh hẫng nhịp tim, niềm vui như chựng lại khi anh chạm phải
ánh mắt kỳ lạ đó của nàng…
- Có… chuyện gì vậy Dã Quỳ?
- Không, có gì đâu… chúc mừng anh nha, em biết thể nào anh cũng đoạt giải.
- Em không mừng sao?
- Có… có chứ, tại sao em lại không mừng?
- Anh thấy điều gì đó rất lạ trong mắt em…
Nàng không trả lời, mái tóc mượt nghiêng xuống bờ vai... Bỗng nàng cầm lấy tay anh kéo nhẹ:
- Mình ra thăm dã quỳ đi anh.
Anh đi theo nàng mà tâm trạng đầy mâu thuẫn, nhìn dáng nàng đi hấp tấp
phía trước hướng về triền đồi hoa vàng mà trong lòng anh có vô vàn câu
hỏi. Anh muốn có câu trả lời ngay lập tức nhưng nàng đi nhanh đến nỗi
anh phải gần như chạy theo. Đột nhiên nàng đứng chựng lại bên triền đồi,
ánh mắt nhìn xa xăm, anh nhận ra vóc dáng nàng gầy hơn so với ba tháng
trước rất nhiều. Vệt thâm quần hiện rõ dưới đôi mắt đẹp với làn da
trắng của nàng làm lòng anh lo lắng:
- Có chuyện gì em giấu anh phải không Dã Quỳ?
- Năm nay dã quỳ ít bông hơn anh có thấy vậy không?
- Dã Quỳ...
- Dạ...
- Em nói đi, có chuyện gì phải không?
Anh nén lòng kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
Nàng im lặng nhìn về phía đồi thông, ánh mắt lạnh lẽo và cái dáng dường
như cam chịu dường như bất cần ấy của nàng làm anh nổi điên, anh nắm
lấy hai vai nàng hét lớn:
- Em nói đi, chuyện gì đã xảy ra… sao em cứ im lặng vậy Dã Quỳ?
- Anh… anh làm em đau…
Anh bực tức và bất lực buông tay ra khi thấy vẻ mặt tỏ rõ đau đớn của
nàng. Rút điếu thuốc ra châm để dằn cảm xúc của mình lại anh ngồi xuống
tảng đá bên cạnh.
- Em nói đi Dã Quỳ, đừng giấu anh…
- Em… sắp lấy chồng
- Hả? Cái gì? Em… em nói gì?
Điếu thuốc trên tay anh rơi xuống đất, anh quay phắt lại nhìn nàng bằng đôi mắt ngỡ ngàng:
- Em… nói gì?
- Tháng sau em lấy chồng…
- Có... có nghĩa là chỉ còn vài ngày nữa?
Anh gần như cảm thấy mình hụt hơi sau câu nói ấy, anh chộp lấy vai nàng
quay hẳn người nàng về phía anh. Nàng gật đầu, anh bàng hoàng nhận ra
sự bình thản đến ngạc nhiên của nàng sau câu nói tựa như tảng đá nặng
ngàn cân đặt lên trái tim anh..
- Chúng ta xa nhau chỉ mới gần ba tháng mà em... đã... có quyết định này ư?
Anh cảm giác giọng mình lạc đi, bàn tay anh xiết chặt đôi vai nàng. Lần
này nàng im lặng chịu đựng, duy chỉ đôi mày khẽ nhíu lại có lẽ do phải
cố chịu đựng sự đau đớn từ những ngón tay mạnh mẽ của anh đang xiết
chặt vai nàng... Nhìn vào đôi mắt bình thản nhưng ẩn chứa điều gì đó
của nàng, anh… buông vai nàng ra. Anh liên tục rít thuốc, khi quay lưng
về phía nàng, anh cũng vừa kịp nhìn thấy nàng đưa đôi tay gầy xoa nhẹ
bờ vai nơi những ngón tay anh vừa bấu vào. Cái lạnh tê tái của phố núi
ùa vào từng thớ thịt làn da của anh...
- Vì sao?
- Em lấy chồng… vậy thôi
- Anh ta là ai?
- Việt kiều Pháp, giàu có và sẽ đưa em rời khỏi phố núi buồn này.
- "Việt kiều Pháp"… ha ha ha… thì ra vậy…
Anh thấy mình nhại lại câu nói của nàng và bật cười lớn tiếng. Anh
không hiểu vì sao mình lại cười kinh khủng như vậy. Nhưng trái tim anh
thắt lại vì cảm giác hụt hẫng xót xa khôn cùng. Quay về phía nàng một
lần nữa anh xiết chặt vai nàng hỏi gằn từng chữ:
- Thời gian ta yêu nhau đối với em không có ý nghĩa gì phải không Dã Quỳ?
- Ai cũng có những khoảng thời gian đẹp, anh với em cũng có, em đã từng rất yêu anh…
- Vậy thì tại sao?
- Vì bây giờ... em không yêu anh nữa…
- Em nói đi, chuyện gì xảy ra giữa chúng mình, anh đã làm sai điều gì?
- Không, anh không làm gì sai hết..
- Vậy thì tại sao?
- Đơn giản là em không còn yêu anh.
- Anh không tin
- Tùy anh.
- Em...
Anh cảm giác giọng nói của mình nghẹn và lạc đi như vọng từ nơi xa xăm
và cơ thể mình không trọng lượng khi nghe câu nói hết sức bình thản dứt
khoát và rất lạnh lùng của nàng. Anh nắm chặt vai nàng lắc mạnh, và
anh chợt giật mình khi nghe một giọng đàn ông vang lên sau lưng anh:
- Hãy để cô ấy yên. anh đang làm cô ấy đau.
- Anh là ai?
- Tôi là chồng sắp cưới của Dã Quỳ, vài ngày nữa cô ấy sẽ theo tôi về Pháp...
Người đàn ông đó vừa điềm tĩnh trả lời anh vừa kéo nhẹ nàng về phía anh
ta như che chở, anh ta kéo nàng thoát khỏi đôi bàn tay đang nắm chặt
vai nàng của anh một cách rất nhanh khiến đôi tay anh rơi vào khoảng
không hẫng đi. Người đàn ông đó nhìn anh như quan sát và rồi nhìn nàng
dịu dàng nói bằng thứ tiếng Việt khá tốt nhưng vẫn còn âm hưởng lơ lớ
của người sống lâu năm ở nước ngoài:
- Ta về thôi Dã Quỳ, ngoài này gió lạnh không tốt cho sức khỏe em.
Dã Quỳ khẽ gật đầu và quay phắt đi..
Anh nhìn theo bóng dáng nàng nép vào vai người đàn ông xa lạ đi về cuối
con dốc mà lòng đau xé. Cái lạnh thốc vào lòng anh tê tái. Thế đó,
không một lời giải thích và anh mất nàng thật đơn giản. Anh chợt hiểu,
vì anh chỉ là một họa sĩ nghèo. Người ta giàu, người ta là việt kiều
Pháp… ha ha ha ha… Anh bất thần cất giọng cười chua chát…