Ngày xưa ở một làng kia
Có cha con nọ nhà rìa bờ sông
Nhà nghèo không có một đồng
Người cha có khố, con không có gì.
Một hôm cha sắp ra đi
Gọi người con lại dặn gì mấy câu.
Con ơi! Con sống còn lâu
Còn ta, ta sắp sang chầu bên kia!
Quần bò con giữ lấy đi,
Về sau tán gái có gì đi chơi.
Nhà ta giàu có ba đời
Chỉ vì đề đóm mà ra thế này.
Con ơi! Hãy hứa từ nay.
Thôi trò cờ bạc để rày làm ăn.
Nói xong, cha bỗng nhăn răng
Miệng sùi bọt mép, mắt căng lên trời.
Đồng Tử thấy bố qua đời,
Không tiền mai táng thân phơi giữa đồng.
Chẳng đành để bố tồng ngồng,
Mặc quần cho bố, giơ mông về nhà.
Một hôm công chúa đi qua,
Đang ngồi ngắm cảnh, bỗng da ngứa mần.
Công chúa bèn trút áo quần,
Thấy quanh mình vắng nhảy ầm xuông sông.
Ai dè, rơi trúng Tử Đồng
Đang mò cua cá dưới sông Nhị Hà.
Đồng Tử sợ quá, tưởng ma.
Định thần nhìn lại, hoá ra là người.
Đồng Tử thấy thế liền cười:
-Thế là ta sẽ đổi đời từ đây.
Tử rằng:"Cô lấy ta thôi
Cô mà không lấy, ta thời tố cô
Bố cô mà biết? Xong rồi!
Thì ông ta giết cả tôi lẫn nàng"
Tiên Dung hoảng hốt vội vàng:
"Em thì em sẽ sẵn sàng lấy anh
Nhưng khi về đến kinh thành
Vua cha biết chuyện thì anh đi đời"
"Em lo xa quá em ơi!
Ở đây buôn lậu bằng mười về kinh"
Nàng nghe đến đó đồng tình:
"Thôi thì cũng được. Chúng mình lấy nhau"
Hai người từ đó về sau,
Đi buôn ma tuý nhà giàu rất nhanh.
Một hôm tin đến kinh thành,
Vua cha biết chuyện giận xanh cả người.
"Tại sao lại thế hả trời!
Nó có ma tuý, không mời ta sao?!
Ta đây tuy tuổi đã cao,
Nhưng mà phải rít thuốc lào đấy thôi!"
Nói xong truyền gọi bề tôi
Đem quân đến đánh để lôi con về.
Quan quân vừa đến triền đê
Bỗng nhiên có tiếng rề rề trên cao.
Rồi đâu gió cuốn ào ào,
Bốn bề cát bụi không sao thấy đường.
Tướng quân con mắt tinh tường,
Nhìn về phía ấy mà thương số mình.
Đồng Tử biết trước tình hình
Xe tăng đã sắm, pháo mìn đã mua.
Nhưng địch đông quá, sợ thua
Trực thăng chờ sẵn làm tua (tour) sang Lào.
Ai dè, tốc độ quá cao,
Máy bay nghiêng cánh, ngã nhào xuống sông.
Dưới sông là bọn giặc Mông,
Là quân xâm lược tấn công nước nhà.
Trực thăng thẳng hướng mà sa,
Thuyền cao cũng đắm, phà to cũng chìm.
Việt Vương thấy thế sướng mình.
Trước sau ập tới ngư kình một phen.
Địch quân tơi tả như hèm
Bốn bề bủa kín tưởng kèm thiên la.
Bấy giờ cọc mới nhô ra,
Thuyền đâm vào cọc thế là chìm luôn.
Bốn bề tên bắn như tuôn,
Tướng giặc khốn đốn đành giương cờ hàng.
Thuyền trôi xác giặc ngổn ngang
Máu loang đỏ thắm, nước tràn bờ cao.
Có cha con nọ nhà rìa bờ sông
Nhà nghèo không có một đồng
Người cha có khố, con không có gì.
Một hôm cha sắp ra đi
Gọi người con lại dặn gì mấy câu.
Con ơi! Con sống còn lâu
Còn ta, ta sắp sang chầu bên kia!
Quần bò con giữ lấy đi,
Về sau tán gái có gì đi chơi.
Nhà ta giàu có ba đời
Chỉ vì đề đóm mà ra thế này.
Con ơi! Hãy hứa từ nay.
Thôi trò cờ bạc để rày làm ăn.
Nói xong, cha bỗng nhăn răng
Miệng sùi bọt mép, mắt căng lên trời.
Đồng Tử thấy bố qua đời,
Không tiền mai táng thân phơi giữa đồng.
Chẳng đành để bố tồng ngồng,
Mặc quần cho bố, giơ mông về nhà.
Một hôm công chúa đi qua,
Đang ngồi ngắm cảnh, bỗng da ngứa mần.
Công chúa bèn trút áo quần,
Thấy quanh mình vắng nhảy ầm xuông sông.
Ai dè, rơi trúng Tử Đồng
Đang mò cua cá dưới sông Nhị Hà.
Đồng Tử sợ quá, tưởng ma.
Định thần nhìn lại, hoá ra là người.
Đồng Tử thấy thế liền cười:
-Thế là ta sẽ đổi đời từ đây.
Tử rằng:"Cô lấy ta thôi
Cô mà không lấy, ta thời tố cô
Bố cô mà biết? Xong rồi!
Thì ông ta giết cả tôi lẫn nàng"
Tiên Dung hoảng hốt vội vàng:
"Em thì em sẽ sẵn sàng lấy anh
Nhưng khi về đến kinh thành
Vua cha biết chuyện thì anh đi đời"
"Em lo xa quá em ơi!
Ở đây buôn lậu bằng mười về kinh"
Nàng nghe đến đó đồng tình:
"Thôi thì cũng được. Chúng mình lấy nhau"
Hai người từ đó về sau,
Đi buôn ma tuý nhà giàu rất nhanh.
Một hôm tin đến kinh thành,
Vua cha biết chuyện giận xanh cả người.
"Tại sao lại thế hả trời!
Nó có ma tuý, không mời ta sao?!
Ta đây tuy tuổi đã cao,
Nhưng mà phải rít thuốc lào đấy thôi!"
Nói xong truyền gọi bề tôi
Đem quân đến đánh để lôi con về.
Quan quân vừa đến triền đê
Bỗng nhiên có tiếng rề rề trên cao.
Rồi đâu gió cuốn ào ào,
Bốn bề cát bụi không sao thấy đường.
Tướng quân con mắt tinh tường,
Nhìn về phía ấy mà thương số mình.
Đồng Tử biết trước tình hình
Xe tăng đã sắm, pháo mìn đã mua.
Nhưng địch đông quá, sợ thua
Trực thăng chờ sẵn làm tua (tour) sang Lào.
Ai dè, tốc độ quá cao,
Máy bay nghiêng cánh, ngã nhào xuống sông.
Dưới sông là bọn giặc Mông,
Là quân xâm lược tấn công nước nhà.
Trực thăng thẳng hướng mà sa,
Thuyền cao cũng đắm, phà to cũng chìm.
Việt Vương thấy thế sướng mình.
Trước sau ập tới ngư kình một phen.
Địch quân tơi tả như hèm
Bốn bề bủa kín tưởng kèm thiên la.
Bấy giờ cọc mới nhô ra,
Thuyền đâm vào cọc thế là chìm luôn.
Bốn bề tên bắn như tuôn,
Tướng giặc khốn đốn đành giương cờ hàng.
Thuyền trôi xác giặc ngổn ngang
Máu loang đỏ thắm, nước tràn bờ cao.
Việt Vương lúc đấy thều thào
"Ai vừa tới giúp? Ta nào có hay.
Thôi thì ta tính thế này:
Để ghi công họ ta xây miếu thờ
Đầm này tên gọi Nây-chờ (Nature = Tự Nhiên )
Bãi này Nhất Dạ hãy thờ ở đây !!!"
Post a Comment