Diễm đứng bật dậy và đến soi mình trước tấm gương tủ đứng. Cô cởi bỏ chiếc áo ngủ ra. Một vẻ lõa thể tràn đầy sinh lực và khơi gợi nhục cảm. Một thân hình cân đối, mịn màng và quyến rũ. Cô cúi xuống và vuốt nhẹ từ dưới bàn chân lên đôi mông đầy đặn của mình rồi xoa nhè nhẹ vào cặp đùi trắng, thẳng giao nhau khép lại gọn gàng ở nơi kín đáo nhất của cô. Cô chợt đỏ mặt bởi cô không ngờ ngắm nhìn ở những đường nét cong cong của cơ thể mình mà thấy cũng hấp dẫn quá. Rồi cô sung sướng khi thấy eo, bụng thon thả cân đối với đôi gò bồng đầy đặn săn gọn của mình. Cô ngắm nghía mình rất lâu mà cũng không chán. Cô cảm thấy yêu bản thân mình hơn ai hết và cô biết mọi người đàn ông điều dõi mắt theo cô khi cô ra phố. Chợt những giọt nước mắt rớm lăn xuống gò má đang ửng hồng vì thẹn thùng bởi cái vẻ đẹp quyến rũ của mình. Nhưng chỉ được một lúc, cô như vội vàng chạy đua với thời gian. Cô phấn son cho toàn bộ cơ thể mình, mặc chiếc váy đẹp nhất và lao đi.
Lúc đầu, để trần truồng trước mặt Văn, để cho Văn chú mục vào từng đường nét ở những nơi kín đáo nhất của mình thì quả là một vấn đề đầy khó khăn đối với Diễm. Nhưng bây giờ, Diễm ít thấy thẹn thùng ngượng ngịu hơn. Cô còn muốn Văn ngắm nhìn mình lâu hơn nữa. Cô lấy làm sung sướng khi thấy Văn vẽ thân thể cô rất sinh động, rất quyến rũ. Chứng tỏ anh rất cảm xúc trước vẻ đẹp của cô.
Văn vẽ một bức tranh sơn mài của một thiếu nữ khỏa thân nằm nghiêng nhìn vừng trăng tròn bên ngoài cửa sổ như đang mơ tưởng hoặc chờ đợi một điều gì. Trong ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài cửa sổ lùa vào, làn da cô gái mịn màng quyến rũ và gương mặt mơ màng như tận trong tâm can người thiếu nữ khỏa thân đang âm ỉ một nỗi khát khao. Văn muốn nêu bật cái điều nghịch lí giữa sự lạnh lẽo của không gian hiện hữu và cái tình yêu nồng cháy của cô gái khiến cho cái vẻ trần tục của cô gái khỏa thân trở nên lãng mạn, trữ tình. Trong khung cảnh tĩnh lặng của đêm trăng, bức tranh đầy vẻ huyền hoặc như hoài niệm về một thế giới xa xưa trong tiền kiếp, trong kí ức. Ở đó, trăng muôn đời phải đắm mình trong cái thế giới âm u tĩnh lặng tối tăm nên muôn đời trăng phải toát ra cái vẻ đẹp dịu dàng lãng mạn; và cũng như cô gái muôn đời khổ nhục bởi vì muôn đời cô có cái vẻ đẹp lạ lùng quyến rũ; cái vẻ đẹp của EVA chuộc tội. Văn lim dim đôi mắt cho bức tranh sơn mài trở nên sống động như cố tìm cho thấu đáo về chiều sâu tư tưởng của nó. Nhưng anh chợt phát hiện bức tranh anh đang vẽ không đúng với tâm trạng của Diễm - Điều mà anh muốn thể hiện, muốn lột tả nơi nét mặt hiền từ ẩn kín một tâm tư u buồn. Một điều gì đó thôi thúc mãnh liệt khiến cho Diễm táo bạo khỏa thân cho Văn vẽ tranh để bán lấy tiền trái với bản tính dịu dàng, thẹn thùng và kín đáo của cô. Lúc đầu, Diễm đột nhiên xuất hiện ở phòng tranh của anh và nghiêm túc nói một câu làm anh sững sốt: “ Tôi muốn anh vẽ tôi khỏa thân! “ Thật sự Văn có vẻ khinh rẻ khi nghe Diễm đề nghị như thế. “ Cô ta cần tiền để hút xách chăng? “ Mặc dù Văn đã vẽ nhiều cô gái khỏa thân rồi. Nhưng thường là anh đề nghị hoặc mặc cả với người mẫu. Nhưng, sau khi nhận ra một phong cách đứng đắn và trí tuệ của Diễm thì mọi nghi ngại trong đầu Văn điều tan biến. Nhưng Diễm lại nói: “ Tôi muốn anh hiểu rằng, tôi làm như thế là vì tiền! Cả tiền công làm người mẫu và tiền hoa hồng nếu bán tranh được nhiều. Càng nhiều càng tốt! “ Văn cảm thấy bị cuốn hút bởi điều khó hiểu của cô gái này.
Thật ra, Văn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể yêu một người mẫu khỏa thân cho mình vẽ cả. Nhưng với Diễm, sự mong muốn khám phá cái tâm tư tình cảm đầy khó hiểu và cái khỏa thân vì tiền trái với tính cách kín đáo, đoan trang và thẹn thùng nhút nhát của Diễm khiến cho Văn tôn trọng và yêu mến Diễm không biết từ lúc nào. Nhưng Diễm nói: “ Em mến phục tài năng của anh. Nhưng em không yêu anh! “ Câu nói ấy khiến Văn hụt hẫng như rơi vào vực thẳm.
Một hôm, Diễm khóc và nói:
- Nếu anh yêu vẽ đẹp thân xác của em và muốn được chiếm hữu thì em đang sẵn sàng đây! Còn tình yêu thì đừng nghĩ ngợi gì cho thêm khổ…
- Đừng coi thường anh như thế! Nhưng anh thấy em cũng yêu anh kia mà!
Diễm cúi mặt xuống để lảng tránh ánh mắt van nài của Văn lẫn cảm xúc đang bóp nghẹt tim gan mình rồi trả lời dứt khoát:
- Không, em chưa hề yêu anh!
Diễm bây giờ nổi tiếng với những bức tranh khỏa thân bán đầy đường phố. Những người chưa biết Diễm thì khen ngợi thân hình quyến rũ, gợi cảm của Diễm. Nhưng gia đình, bè bạn và xóm làng thì khinh rẻ. Họ lại ngạc nhiên hơn về thái độ bàng quan không một chút giao động đến độ tưởng như Diễm đã mất đi cái bản chất tham, sân, si, hỉ, nộ, ái, ố của con người rồi.
Một thời gian sau, thấy thân xác Diễm gầy gò xanh xao thì người ta đắc chí về sự xét đoán cô nghiện ngập ma túy là đúng và người ta càng khinh rẻ xa lánh cô hơn.
Rồi một ngày, Diễm ngã xuống bất tỉnh. Cha mẹ cô chở cô đến bệnh viện. Nhưng qua ngày hôm sau, xác cô được chở về. Đến lúc này, gia đình, bè bạn và xóm làng mới biết cô đã bị ung thư vô phương cứu chữa từ lâu rồi nhưng cô giấu hết mọi người và chờ chết một cách bình thản.
Trong số những người đến thăm viếng chia buồn, có những vị khách khiến người ta ngạc nhiên. Đó là những ngôi nhà tình thương, những trẻ em mồ côi nghèo hèn. Họ đã nhận được tiền trợ cấp từ Diễm.
Một thiếu niên mù sụt sịt khóc, nói:
- Cô ấy nói với con là cô ấy sẽ…cho con tiền đóng học phí…
Một người hàng xóm nói:
- Chắc tiền cô ấy bán tranh đó!
- Tranh gì vậy bác?
Ai cũng ái ngại không muốn nói ra, nhưng người hàng xóm vẫn vô tình:
- Tranh khỏa thân của cô ấy chứ tranh gì?
Người thiếu niên xúc động và lặng thinh một lúc rồi nói:
- Tiếc quá! Con đã bị mù rồi chứ không thì con sẽ được chiêm ngưỡng cái vẻ đẹp thánh thiện của cô ấy.
Bởi quá yêu nên chạy trốn 1 tình yêu.
Làm việc thiện hy sinh cả bản thân.
Những tấm lòng cao cả đều đáng được trân trọng, không để tâm phân biệt !
đắc đạo rồi
Diễm ý,
chỉ có lúc Diễm khóc khi bảo Văn đừng yêu, thì đó là lần khóc để tiễn cái " con người" thôi. Thánh Diễm, ta gọi nàng là Thánh Diễm.