"Dù bị đau đớn quằn quại, tôi vẫn tha thiết yêu thương trần gian điên dại này"





Tác giả: Khuyết danh
Người dịch : Sinthy (TTVNOL)


Dân chúng vùng Giang Nam thường truyền nhau rằng Diệp Thảo Thảo là một cô bé chỉ mới tròn mười tuổi mà đã vô cùng thông minh, xinh đẹp. Khi mới bước vào tuổi mười lăm, trước ngưỡng cửa nhà cô luôn tấp nập người đến mai mối. Nếu có một ngày mà người ta bất ngờ bắt gặp các tài tử đất Giang Nam nườm nượp tấp nập khắp mọi con đường góc phố, thì có thể chắc chắn được đó là ngày Diệp Thảo bước chân ra ngoài.
Thảo Thảo đẹp như những hạt sương long lanh, tinh khiết. Nàng như búp sen hồng e ấp giữa mặt hồ xanh trong của Giang Nam vào mỗi buổi sớm mai, một vẻ đẹp trong suốt, thơ ngây.
Thảo Thảo lấy Phong năm cô mười tám tuổi, cô như một nụ hoa đang chớm nở, tràn đầy sức xuân.
Không thể hình dung được Phong hạnh phúc đến mức nào, bởi anh đã lấy được một người con gái tài hoa, xinh đẹp bậc nhất của đất Giang Nam. Sau khi lấy Phong, Diệp Thảo Thảo không còn là một nụ hoa chớm nở nữa mà cô đã trở thành một bông hoa diễm lệ, đài các, tỏa ngát hương thơm. Họ là một đôi uyên ương đêm ngày quấn quýt bên nhau, yêu thương nhau vô vàn.
“Sẽ không bao giờ rời xa nhau.
Ta và em cùng hẹn ước trăm năm.
Nếu 97 tuổi rồi ai chết trước,
sẽ đợi nhau ba năm ở cầu Nại Hà.”
Phong họa một bức hình của Diệp Thảo Thảo và lưu lại những dòng thơ ước hẹn lên tranh. Diệp Thảo Thảo vẫn thường ngâm ca những khúc hát dân gian của vùng Giang Nam khi có Phong bên cạnh mình.
“Tự cổ chí kim, hồng nhan bạc mệnh.” Không đợi đến trăm năm, và cũng chẳng đợi đến được chín bảy tuổi, Diệp Thảo Thảo đã ngã bệnh, bệnh không thuyên giảm mà ngày càng nặng thêm. Phong bôn ba khắp nơi mong tìm thầy thuốc giỏi có thể chữa khỏi bệnh cho vợ mình, nhưng vẫn chẳng thể giữ được mạng sống cho cô.
Ngày Diệp Thảo Thảo ra đi, dung nhan nhợt nhạt đi nhiều, mặt cô tái xanh, cô khẽ gọi:
- Phong!
Phong bật khóc nức nở:
- Sẽ không bao giờ rời xa nhau, ta với em cùng hẹn ước trăm năm.
Diệp Thảo Thảo nghẹn ngào tiếp lời:
- Nếu 97 tuổi rồi ai chết trước,sẽ đợi nhau ba năm ở cầu Nại Hà. Phong, em đợi anh.
Phong thét gào thảm thiết tên vợ yêu: “Thảo Thảo!"
Vẫn là vẻ đẹp thanh tú, vẻ yêu kiều chẳng gì sánh nổi, Diệp Thảo Thảo nhoẻn miệng cười ra đi.
Ở thời đó, xã hội thịnh hành tục lấy vợ lẽ, tái giá, có đám nào mai mối cho anh, Phong đều cự tuyệt, chẳng muốn lấy bất kể người con gái nào khác. Phong hao gầy nhanh chóng, chẳng đến ba năm, anh cũng mắc bệnh nặng, anh từ chối mọi trị liệu, thuốc thang. Gần đến lúc hấp hối, anh nói với người nhà:
- Thảo Thảo e rằng đã đợi ta lâu quá rồi. Mọi người đừng đau lòng vì ta, ta lại cảm thấy rất hạnh phúc vì sắp được gặp em!
Khi Phong đi, nét mặt ánh lên niềm hạnh phúc tột cùng.
Câu truyện cổ này được lưu truyền rộng rãi và đã được sáng tác thành một bài hát của Giang Nam.
“Bên cầu Nại Hà, gió âm thổi từng cơn. Một người con gái đẹp đứng đó, cô đơn trong đợi chờ. Chỉ nguyện gặp được anh mà thôi, nào có sá gì biết bao hiểm nguy.”
Ngày Phong đến, Diệp Thảo Thảo héo úa, gầy yếu như một trang giấy mỏng, nhìn thấy Phong, cô bỗng trở lên tươi tỉnh, sắc xuân trở lại trên gương mặt xinh đẹp. Ngày hôm đó, trên cầu Nại Hà, có cơn mưa thâm tình của Giang Nam, đó là những giọt nước mắt hạnh phúc được trùng phùng của búp sen Giang Nam.
Ngày Phong và Diệp Thảo Thảo chuyển kiếp, hai người ước hẹn: “Sẽ không uống bát canh quên của bà Mạnh!” Họ muốn được cùng làm đôi uyên ương đời đời kiếp kiếp bên nhau. Nhưng lúc đó họ đâu có ngờ rằng, những chuỗi ngày đợi chờ cực khổ bên cầu Nại Hà đã khiến cho linh khí của Diệp Thảo Thảo bị hao mòn gần hết. Hai người vẫn nghĩ rằng kiếp sau họ sẽ lại được là một đôi trai tài gái sắc bên nhau.
Họ trở lại với kiếp nhân gian vào năm 1981. Diệp Thảo Thảo sinh vào một ngày mùa đông tại mảnh đất Trung nguyên, Phong được sinh tại đông bắc vào tiết trời mùa thu.
Ngày Diệp Thảo Thảo chào đời, cô trợn đôi mắt tròn đen láy nhìn ra xung quanh, cuối cùng cô phát hiện ra một nhóm người lạ mặt, cô biết rằng mình đã được đầu thai chuyển kiếp. “Cuối cùng thì mình cũng lại được ở bên cạnh Phong rồi.” Nghĩ đến vậy cô không thể nhịn được cười.
Các sản phụ ở giường bên đều không khỏi giật mình kinh ngạc. Cô nghe thấy một người phụ nữ tóc đã điểm bạc nói: “Một đứa con gái người thì dài quái dị, đã xui xẻo không khóc thì chớ mà lại còn cười, liệu có phải ma quỷ không?” Diệp Thảo Thảo chợt nhớ ra, một đứa trẻ vừa mới sinh ra thì phải khóc, cô bắt đầu mở miệng khóc nhưng chẳng ra nước mắt, rồi cô lại nghe được người phụ nữ đó nói: “Càng khóc trông càng xấu xí.”
Tiền kiếp là tuyệt đại mỹ nhân đất Giang Nam, vừa được đầu thai thì lại không nhận được bất kỳ một lời hoan nghênh nào của mọi người. Ở kiếp này, Diệp Thảo Thảo lại được đặt cho một cái tên quái lạ, chẳng giống ai, là Tang Thượng. Tất cả mọi người đều cảm thấy đây là một cái tên kì quái, cô cũng chẳng thể hiểu nổi. Ngay từ lúc đầu cô chẳng có cảm giác gì với cái tên này, nhưng khi cô bước vào tiểu học có đứa con trai gọi cô là “Tang Thượng, Tang Thượng, con ma Nhật Bản, ô ..ô” thì tất cả mọi người đều bật cười. Tang Thượng vô cùng buồn bã, quay trở về nhà, cô liền hỏi mẹ về cái tên của mình: “Sao lại gọi con là Tang Thượng?” Mẹ cô trả lời: “Chọn đại lấy một cái tên, không có ý nghĩa gì cả nhưng mà độc đáo, những đứa con gái tầm thường muốn hơn người chỉ có cách lấy một cái tên thật là đặc biệt”.
Tang Thượng vô cùng tuyệt vọng khi lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt của mình trước gương, không phải là gương mặt đẹp mỹ lệ Diệp Thảo Thảo trước kia, chỉ là một khuôn mặt phổ thông, đôi mắt to tròn nhưng không thấy sắc khí, ngũ quan tầm thường, khí chất tầm thường. Cũng trong thời khắc đó, cô mới chính thức chấp nhận mình là Tang Thượng không còn là một Diệp Thảo Thảo xinh đẹp của ngày trước. “Cô ấy là một đóa sen thoát tục của Giang Nam, còm mình chỉ là ngọn cỏ bình thường của Trung nguyên. Nhưng, còn Phong, anh có thể nhận được ra em, đúng không?”
Tư chất của Tang Thượng rất bình thường, cô học vô cùng chăm chỉ cần cù, nhưng thành tích lại không được xuất sắc. Bước vào cấp hai, cô không thích ứng được, thường xuyên có ý nghĩ hủy hoại bản thân, hủy hoại cuộc sống của mình. Những lúc đơn độc, buồn tủi nhất, cô thường nghĩ về Phong, nhớ lại những chuỗi ngày hạnh phúc xưa kia. “Mình phải nỗ lực, phải làm hết sức có thể, mình muốn làm Diệp Thảo Thảo của Phong”. Ý nghĩ đó đã thôi thúc cô trở thành một người con gái ngoan hiền, và vô cùng siêng năng..
Học rồi lại học, cuộc sống của cô gần như chỉ biết có đến vậy. Có những lúc cô rất muốn học thêm những môn đòi hỏi tính nghệ thuật, năng khiếu cao, nhưng chỉ học được vài ngày thì bị mọi người kiến nghị, phản đối. Tang Thượng làm việc gì cũng chẳng có thiên bẩm, năng khiếu,Tang Thượng học được cách lấy nụ cười làm vũ khí để bảo vệ bản thân trước những chông gai khó khăn trước mặt. Cô gái tập được cho mình không phải nghĩ ngợi trong bất cứ chuyện gì.Trong giấc mơ đơn điệu, tẻ nhạt chỉ có hình bóng của Phong tô vẽ cho giấc mơ của cô có chút sắc màu. Bước vào tuổi trưởng thành, cuộc đời cô cũng chẳng có gì sáng lạn hơn, cô lớn lên bình lặng như chính cuộc sống của mình, và hình ảnh của cô trong mắt người khác cũng vô cùng mờ nhạt.
Tốt nghiệp cấp ba, thành tích của Tang Thượng chỉ đạt ở mức trung bình, do vậy mà cô cũng chỉ được học ở một học viện y học cỡ trung bình. Tang Thượng rất thích ngôi trường này với những hàng cây xanh bao quanh khuôn viên trường, cô thích cái cảm giác khoác trên mình chiếc áo blue trắng. Ở trong ngôi trường này, cô cũng vẫn chỉ là một cô gái tầm thường, không được sự chú ý của mọi người, chẳng ai biết đến,chỉ đến khi gần tốt nghiệp đại học, cô gái mới bắt đầu thành công khi vượt qua kỳ thi tuyển và lấy được tấm bằng chứng nhận bác sĩ.
Tang Thượng vẫn luôn nhớ đến Phong, cô rất muốn biết cuộc sống của người yêu hiện giờ ra sao, liệu anh có nhớ đến người xưa, có như cô,vẫn luôn đi tìm anh, mòn mỏi đợi chờ người yêu.
Cạnh nơi cô đang học là một trường Đại học rất nổi tiếng. Cánh sinh viên trường đó rất thích sang trường cô tập thể dục, bởi ở ngôi trường của cô có khu thể thao rất đẹp. Sau mỗi giờ chơi thể thao, trên người đám nam sinh đó luôn toát ra mùi mồ hôi, có những lúc họ bị những lời trêu trọc của đám nữ sinh: “Ợ hợ…, bị trúng độc rồi, mau đưa thuốc lại đây”. Lũ con trai quay ra nhìn đám nữ sinh đang đỏ mặt, và họ lớn tiếng cười. Tang Thượng từ trước đến giờ chưa gặp tình huống nào như vậy, bởi mỗi lần cô đi qua cũng chẳng ai để tâm lưu ý đến.
Có một lần, Tang Thượng tình cờ quen biết với một nữ sinh viên trường nọ, cô gái có mái tóc cắt ngắn, mặc trên người bộ đồ con trai, và có đôi mắt sáng lạng, tinh tường. Cô nhảy qua một cái lan can rất cao và ngã bị thương. Cô ngửa mặt, ngước nhìn lan can, quát chửi “Chết tiệt”, cô cắn răng chịu đau. Tang Thượng đi đến bên cô, đỡ cô dậy, dìu cô về kí túc của mình, và nhanh chóng xử lí vết thương cho cô gái. Trong lúc Tang Thượng lặng lẽ xử lí vết thương, cô gái hiếu kì nhìn theo Tang Thượng, rồi nói: “Thao tác xử lý vết thương của bạn rất chuyên nghiệp.” Tang Thượng mỉm cười. Khi cô gái rời khỏi kí túc, cô bắt tay với Tang Thượng: “Mình là Lan” “Mình là Tang Thượng”…
Chỉ đơn giản như vậy, Tang Thượng đã quen biết với cô gái tên Lan.
Lan thường đến trường để gặp Tang Thượng, cô thích khoác tay lên bờ vai gầy nhỏ của Tang Thượng nghênh ngang đi dạo phố. Mỗi lân gặp bạn bè trong lớp, cô đều phấn khích giới thiệu Tang Thượng: “Đây là người vợ thứ mười của tớ, tên Tang Thượng.” Bạn bè nói Lan thật đào hoa, nhăng nhít, Tang Thượng chỉ đều mỉm cười, nụ cười vẫn lặng lẽ như vậy, không khiến cho người xung quanh có một ấn tượng đặc biệt nào. Đây là khoảng thời gian mà tình bạn đẹp nhất giữa hai người, sau nhiều năm, mỗi lần nhớ lại Tang Thượng lại không khỏi xúc động.
Giáng sinh ấy, Tang Thượng là sinh viên năm thứ tư, Lan đến tìm cô và muốn cô tham gia lễ hội trường Lan. Tang Thượng cũng không hào hứng muốn đi nhưng vì Lan, cô miễn cưỡng chiều theo ý bạn.
Cô tìm cho mình một góc ngồi mà không ai chú ý đến, uống một tách trà đắng, nhưng Lan không buông tha cho cô. Lan dắt Tang Thượng và đi giới thiệu với mọi người:
- “Đây là vợ của tớ nhá, đây là bà vợ thứ mười rồi”
Tang Thượng ngước nhìn chín bà vợ của Lan, ai đấy đều rất xinh đẹp. Tang Thượng không ngừng mỉm cười, mệt đến muốn chết, nhưng Lan vẫn không tha, Lan tiếp tục kéo cô đi, Lan tự hào nói với mọi người: “Có Tang Thượng tớ chẳng cần lấy thêm thê thiếp nữa”
Cho đến lúc Tang Thượng không thể chịu đựng nổi nữa, cô nói với Lan
- Lan, mình mệt lắm rồi.
Lan vẫn tiếp tục kéo tay cô lôi len vào một nhóm đông đúc khác
- Không sao, không sao, mình sẽ giới thiệu với bạn một người cuối cùng nữa thôi.
Tang Thượng chỉ còn biết lắc đầu đành chịu thua cô bạn.
- Ha ha, Tang Thượng, đây là người mình giới thiệu cuối cùng.
Tang Thượng nhìn chăm chú vào một chàng trai rất phong độ, đẹp trai.
- Tang Thượng, đây là sát thủ sát gái mm lợi hại nhất trường tớ, Trụ.
Tiếng Lan vang vọng ra xung quanh
_Trụ, đây là vợ của mình, Tang Thượng.
Trụ à lên một tiếng, bình thản bắt tay chào cô:


- Chào bạn
Cổ họng cô khan lại, cô nghe thấy giọng mình thì thầm: “Em biết anh, anh có còn nhớ em không?”
Lan và Trụ vô cùng ngạc nhiên. Trụ quay đầu, cười nhạo Lan, Lan hỏi: “Tang Thượng, sao thế?” Tang Thượng vẫn nhìn Trụ không chớp mắt: “Em đã sớm nhận ra anh. Có lẽ nào anh đã quên tất cả?”
Có một người con gái từ xa chạy lại, “Trụ, chúng mình khiêu vũ đi.” Trụ nhìn Tang Thượng: “Xin lỗi, tôi nghĩ bạn nhận nhầm người rồi!” Tang Thượng nhìn theo người con trai rất giống với Phong của cô đang dắt tay một cô gái có dung mạo xinh đẹp như Diệp Thảo Thảo trước kia.
Lan nói với cô:
- Đó là người con gái đẹp nhất trường mình, thông minh, tài giỏi nhất đám con gái tên là Khiết. Cô ấy và Trụ công nhận là một đôi trời sinh.
Tang Thượng không nói, Lan hỏi cô:
- Tang Thượng bạn làm sao thế? Bạn hôm nay thật lạ.
Tang Thượng lắc đầu
- Không, không phải vậy, họ không phải là một đôi trời sinh, người ở bên Trụ đáng lẽ phải là mình.
Lan ngạc nhiên khi nhìn thấy cô rơi nước mắt, Tang Thượng lầm lũi ra về.
Từ đó trở đi, Tang Thượng như biến thành một con người khác, cô thường một mình đến những nơi Trụ thường xuất hiện, xem Trụ đá bóng, Khiết cũng là khán giả của Trụ.
Tang Thượng nhiều lần lấy hết dũng khí đến bắt chuyện với Trụ. Mới lúc đầu, Trụ còn nhẫn nại đưa mắt nhìn cô, về sau, anh cảm thấy không thể kiên nhẫn được nữa, mỗi lần nhìn thấy Tang Thượng, không đợi cô mở miệng anh liền gọi: “Khiết, chúng ta đi đi.” Bỏ mặc cô đơn độc một mình.
Nhưng Tang Thượng không vì thế mà nản lòng. Cô giống như một bóng ma luôn bám theo sau Trụ và Khiết và chịu đựng sự sỉ nhục, nhạo báng của họ, mỗi buổi tối, Tang Thượng lại tự nhủ với lòng mình: “Kiên trì nhé, hãy nhớ đến những khổ nạn đợi Phong bên cầu Nại Hà mà cố gắng”
Lan nhiều lần mắng Tang Thượng: “Bạn làm sao mà lại trở thành một con người không biết tự trọng vậy.” Tang Thượng lặng im. Lan giậm chân hậm hực, Lan đã mất hết niềm tin nơi cô. Lần cuối cùng Lan gặp cô và nói:
- Tang Thượng, tôi không biết lí do của bạn là gì, nhưng bạn không còn là chính con người bạn ngày xưa. Tang Thượng., hãy bảo trọng.
Tang Thượng mỉm cười cho đến khi Lan nói xong và bước đi. Bóng Lan vừa khuất, Tang Thượng không kìm được lòng mình, cô bật khóc nức nở.
Sau này, Tang Thượng, Trụ, Khiết, Lan đều tốt nghiệp ra trường, ra trường không lâu sau, Trụ và Khiết kết hôn.
Ngày đó, lần đầu tiên Tang Thượng uống rượu., cô muốn rũ bỏ tất cả, muốn được như một người mất trí, chẳng biết, chẳng nhớ gì cả. Tang Thượng mất đi chỗ dựa cuối cùng, trong đầu cô vang vọng tiếng mình và Phong bên cầu Nại Hà:
- “Kiên quyết không uống bát canh của bà lão Mạnh!”
Tang Thượng từ đó không bước chân vào cuộc sống của Trụ. Cô được vào làm trong một bệnh viện có tiếng tăm, cuộc sống của cô giống như trước kia, vẫn lặng lẽ, cố gắng làm tốt công việc của mình.
Không phải bất cứ những thành tích xuất sắc nào cũng đều là do bẩm sinh mà có. Dần dần Tang Thượng hiểu được đạo lý này. Bởi vì rất siêng năng cố gắng và đối với việc thế sự vẫn giữ được cho mình vẻ bình thản, cho nên nghiệp vụ của cô dần dần có những bước tiến triển tốt đẹp. Đến năm ba mươi tuổi, cô trở thành một bác sĩ rất có tiếng tăm trong ngành.
Tang Thượng tuy không phải là một người con gái có vẻ đẹp diễm lệ, và cũng chẳng có điểm gì hấp dẫn thu hút người khác, duy chỉ có những lúc cô khoác lên người chiếc áo blue trắng, những lúc ấy nhìn cô thật khiêm nhường, giản dị nhưng cũng chẳng kém phần mạnh mẽ.
Và cũng từ đó cô không còn nghĩ gì đến chuyện tình cảm, trái tim cô giờ đây giống như một hoang mạc khô cằn.

Năm cô hai tám, cô gặp một người con trai kém cô ba tuổi. Ngay lần gặp đầu tiên, chàng trai mời Tang Thượng đi uống Trà và tặng cô một bó hoa hồng lớn. Tang Thựong thích uống những tách trà đắng, trà đắng như chính cuộc đời cô đang trải, cô trầm ngâm nhâm nhi từng ngụm trà. Cô không thích những bông hồng nhung mà chàng trai tặng, nhưng khi đối diện với thái độ quyết tâm theo đuổi của chàng trai, cô cũng chẳng biết phải từ chối thế nào.
Chàng trai bước sang hai tám tuổi, anh cầu hôn với Tang Thượng. Tang Thượng chỉ nói một câu:
- Không thể được!
Cô quay lưng bước đi.
Tối hôm ấy, Tang Thượng lặng lẽ, trầm ngâm nhìn ánh trăng chiếu rọi vào cửa sổ, cả đêm không chợp mắt. Cô nhớ đến cũng một đêm trăng thanh lạnh lẽo, Phong dịu dàng khoác áo cho cô,giọng anh ngọt ngào, êm ái: “Thảo Thảo, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.” Có Phong bên cạnh mình, những đêm trăng lạnh cũng trở lên ấm áp. Lại nhớ đến người con trai đang theo đuổi mình, cô cười cay đắng: Lòng mình giờ như hoang mạc khô cằn, một giọt nước nhỏ nhoi làm sao có thể làm mát lòng cô được đây.
Tang Thượng cứ nghĩ là rồi cuối cùng chàng trai cũng phải bỏ cuộc, nhưng cô đã lầm. Anh vẫn một mực mời cô đến quán trà cô thích nhất và uống lọai trà mà cô thường uống. Chỉ có điều anh không còn đem những bó hoa hồng đến tặng cô như ngày xưa.
Thực ra anh cũng là một chàng trai không tồi, để lấy được một người con gái tốt làm vợ là một chuyện rất dễ dàng. Tang Thượng có lúc khuyên anh:
- Hãy suy nghĩ cho bản thân mình.
Anh trả lời:
- Khi gặp em lần đầu, anh đã suy nghĩ kĩ về tương lai của mình rồi.
Tang Thượng không biết nói gì nữa, những cũng chẳng biết phải giải quyết chuyện tình cảm sâu đậm của cô và Phong ở kiếp trước ra sao.
Năm ba chín tuổi, Tang Thượng gặp lại người bạn xưa kia của mình, Lan. Lan mang con gái mình đến bệnh viện nơi cô đang làm khám bệnh. Lan thay đổi rất nhiều, người cô tròn hơn xưa, không còn đôi mắt tinh anh như lúc xưa, mái tóc ngắn dạo trước giờ là một mái tóc dài gợn sóng. Lúc đầu Tang Thượng cũng chưa nhận ra bạn.
Cho đến lúc đứa bé gái thét lên: “Mẹ, con không muốn tiêm.” Giọng nói bướng bỉnh, ngang ngược của nó mang đến cô một cảm giác thân thuộc, cô chăm chú nhìn đứa bé con: Vẫn mái tóc cắt ngắn ngày xưa, vẫn đôi mắt tinh anh ngày xưa, kí ức ùa về.
Tang Thượng cất tiếng hỏi: “Lan phải không?” cô vừa dứt lời thì hai hàng nước mắt đã tuôn trào. Lan ngạc nhiên nhìn cô: “Tang Thượng”. Lan gặng hỏi lại, giọng nói, ngữ điệu không còn như ngày xưa.
- Ừ, mình là Tang Thượng.
Mắt Lan sáng lên, nhưng đôi mắt không còn vẻ sáng trong, tinh anh như ngày nào. Hai người bất động, nước mắt lăn dài trên hai gò má.
- Mẹ, đây có phải là dì Tang Thượng mà mẹ hay nhắc đến?
Giọng cô bé lanh lảnh vang lên thức tỉnh họ. Hai người phụ nữ chạy đến ôm chặt lấy nhau mà khóc.
Khi rời khỏi viện, Lan hỏi: “Tang Thượng, đi uống gì bây giờ?” Mẹ, dì Tang Thượng không phải là vẫn thích uống trà đắng hay sao.” Con gái Lan tiếp lời. Lan và Tang Thượng nhìn nhau tủm tỉm cười .
Cuộc sống của Lan rất hạnh phúc, cô yêu và lấy một người cũng yêu mình tha thiết. Và sau đó có một đứa con gái giống mình như đúc.
Tang Thượng nhìn Lan hạnh phúc, cô lại nhớ đến Trụ, cô cho là chắc anh cũng rất hạnh phúc, và chắc họ cũng có một đứa con giống Khiết y hệt ?
Lần đầu tiên tình cờ gặp lại Lan, Tang Thượng không hỏi đến chuyện của Trụ, cho dù nhìn đứa con gái giống Lan y hệt khiến cô không khỏi nghĩ đến cuộc sống hanh phúc của Trụ và Khiết, nhưng cô vẫn không dám đề cập đến anh. Cô nhớ ngày xưa cô và Lan chia tay nhau cũng là vì Trụ, Lan rất hiểu con người cô, nhưng duy nhất ở phương diện tình cảm thì Lan không bao giờ có thể hiểu được. Những chuỗi ngày dài đằng đẵng đứng bên cầu Nại Hà đợi Trụ, ai có thể hiểu được? vậy còn Trụ? Trụ có hiểu được không?
Tang Thượng và Lan bắt đầu lại tình bạn thân thiết bị gián đoạn xưa kia, nhưng Lan cũng không còn là người con gái có ánh mắt lanh lợi, hoạt bát, Lan cũng không thể khoác vai cô nói: “Đây là vợ của tớ.” Tang Thượng rất thích đôi mắt của Lan, thích tính cách ngang ngạnh của Lan, đứa con gái giống Lan như giọt nước cất tiếng: “Dì Tang Thượng, đi với cháu…” mỗi lần tan học, nó thường một mình chạy đến chỗ Tang Thượng, xem cô bình lặng làm việc. Đứa trẻ và Tang Thượng dần dần thân thiết, quấn quýt nhau, nó bắt đầu vòi vĩnh cô: “Tang Thượng, hôm nay mình đi…”
Lan nghe con gái nói vậy, cô liền mắng con: “Thật là không biết điều, Tang Thượng có phải cậu dạy nó như vậy không?” Mỗi lần nghe thấy vậy mắt Tang Thượng lại ngấn lệ. Một cô bé ở tuổi mười bổn thích nghênh ngang kéo tay cô đi giữa đường, và cũng rất bình đẳng khi tranh cãi một vấn đề nào đó với cô.
Lan có việc bận thường xuyên, công việc và cuộc sống lúc nào cũng vội vã giống như một cơn gió.Vì vậy cô cũng không có thời gian để nói chuyện, uống trà với Tang Thượng. Lan nhìn Tang Thượng tỏ ý hối lỗi: “Tang Thượng, xin lỗi nhé, mình bận quá.”
Tang Thượng mỉm cười lắc đầu. Mỗi lần thấy con gái mình thản nhiên gọi: “Tang Thượng” Lan lại cảm thấy có lỗi với cô: “Tang Thượng, mình làm nó hư mất rồi.” Tang Thượng lại lắc đầu cười. Nhưng khi vừa quay mặt bước đi, nhưng giọt nước mắt đã lăn dài trên gò má.
Con gái Lan có mấy lần hỏi cô:
- Tang Thượng, sao lại không kết hôn?
Tang Thượng trả lời nó:
- Chẳng có ai muốn lấy dì.
Cô bé giận dữ: “Bọn đàn ông thối tha đúng là có mắt như mù cả rồi!” Tang Thượng âu yếm nó, vẫn đôi mắt sáng ngời, tinh anh.
Có một ngày, Tang Thượng dẫn cô bé đi uống trà, cũng lúc đó, người đàn ông theo đuổi cô bấy lâu đến tìm và mời hai người đi uống trà.
Người đàn ông rất ít nói, Tang Thượng cũng chẳng nói gì, chỉ có mỗi cô bé con độc thoại từ đầu đến cuối, Tang Thượng và người đàn ông chỉ cười và lắng nghe đứa bé kể về những chuyện thú vị, mới lạ diễn ra xung quanh nó. Mỗi lần hai người nói chuyện, nó lại liếc nhìn họ và cười rất ranh mãnh.
Trên đường về nó hỏi Tang Thượng: “Tang Thượng, hình như người đó rất yêu dì thì phải?” Tang Thượng trả lời: “Dì cũng chẳng biết.” “Tại sao?” “Chẳng biết tại sao cả.” Tang Thượng đột nhiên không kìm được nước mắt, cô òa khóc. Đứa trẻ vỗ nhẹ lên tay cô:
- Tang Thượng, dì có chuyện buồn à?
Nó nói tiếp:
- Mẹ đã kể cho cháu nghe một câu chuyện, thời sinh viên của mẹ, mẹ yêu nhất hai người, một trai, một gái. Mẹ thường nói với người con gái kia là mẹ rất yêu cô ấy, nhưng với người con trai thì lại không dám bày tỏ tình cảm của mình. Cho đến một ngày, người con gái mà mẹ yêu nhất lại theo đuổi người con trai kia, mẹ bảo, mẹ quá yêu hai người, mẹ không chịu được cảm giác đau đớn khi bị phản bội. Tang Thượng, dì có biết chuyện đó không?
Tang Thượng thẫn thờ, mông lung, nhớ về ngày giáng sinh năm đó. Lan kéo cô vào một chỗ đông người, luôn miệng nói: “Không sao, không sao đâu, giới thiệu cho bạn người cuối cùng là thôi.” Lan nói: “Sao bạn lại trở thành một con người không có lòng tự trọng vậy.” Lan nói “Bạn không còn là chính con người bạn ngày trước.” đã có rất nhiều chuyện có thể buồn, Lan không có lí do gì mà không đau lòng. Tang Thượng, Tang Thượng hỡi, mày cứ cố chấp đi tìm hạnh phúc của cuộc đời mình, mày đã làm tổn thương biết bao nhiêu người bên cạnh mày?
Gặp lại Lan, vẫn bận rộn trong cuộc sống và gia đình đột nhiên Tang Thượng không biết liệu Lan có thực sự được hạnh phúc hay không. Tang Thượng vẫn luôn cười hồn hậu khi Lan cười và nói với cô “Tang Thuợng, cuộc sống như vậy là mình mẵn nguyện lắm rồi.”
Một ngày, Tang Thượng vừa tan ca, Lan gọi điện muốn hẹn gặp cô, nhưng không phải ở quán trà bình thường như mọi khi mà hai người vẫn thường đến. Lan hẹn cô đến một hộp đêm, xung quanh vô cùng náo nhiệt, nhạc bật ầm ĩ. Lan uống hết từng ly, từng ly rượu một mà cũng chẳng nói rõ lí do. Tang Thuợng lặng lẽ nhìn cô. Lan nói:
- Tang Thượng, sao lại không uống?
Tang Thượng vẫn chẳng nói gì, bỗng Lan bật khóc: “Sao mình vẫn không thể quên người con trai đó, tại sao mình lại yêu một người đàn ông vô tâm như vậy?” Tang Thượng cảm thấy lồng ngực mình nhói đau, tim cô se thắt.
Cô vẫn chẳng nói gì, chỉ nhìn vào đôi mắt đỏ hoe, đẫm nước mắt của Lan:
- Tang Thượng, Trụ mắc bệnh hiểm nghèo! Tang Thượng, Tang Thượng… Mình vẫn yêu anh ta, rất yêu, yêu nhiều lắm, Tang Thượng, cậu nói cậu yêu anh ấy, nhưng cậu có yêu nhiều bằng mình không? Mình yêu anh ấy đời đời kiếp kiếp. Vì vậy, khi biết cậu yêu anh ấy mình mới tức giận như vậy. Nhưng còn Trụ, Trụ thì sao? Sau khi kết hôn với Khiết, mình vẫn chỉ yêu anh ấy, chẳng cần biết tương lai rồi sẽ ra sao. Nhưng, tại sao sau kết hôn một năm rồi lại li hôn? Tại sao Trụ chỉ thích những người con gái thông minh xinh đẹp? tại sao? Tại sao người đàn ông mà mình yêu thương lại thích đùa giỡn tình cảm của các cô gái…
Lan nắm lấy tay Tang Thượng, rồi cô lại rót từng ly rượu đầy và uống. Tang Thượng không biết nói gì, cô vô thức thốt tên anh: “Phong”
Lan uống rượu say, say đến chẳng biết trời đất là gì. Tang Thượng đỡ lấy Lan, dìu Lan ra khỏi hộp đêm.
Tối hôm ấy, Lan ngủ ở nhà cô. Đến nửa đêm, Lan nôn mửa ra hết rượu, mùi rượu nồng nồng, Tang Thượng lau chùi, dọn dẹp cho Lan, những giọt nước mắt lại trải dài trên gò má cô.
Lan ngủ rất ngon, Tang Thượng chăm chú nhìn Lan ngủ. Lại một đêm nữa cô mất ngủ.
Sáng hôm sau Lan tỉnh dậy, câu đầu tiên Lan hỏi cô: “Tang Thượng, mình có nói gì không?” Tang Thượng cười: “Không có, cậu uống rượu xong rồi ngủ mà..” Lan thở phào nhẹ nhõm.
Nơi Trụ nằm cũng chính là bệnh viện mà cô đang làm, Tang Thượng đến thăm anh.
Trụ nằm trên giường, mắt anh nhắm chặt. Tang Thượng bước vào, Trụ mở mắt, trên khuôn mặt anh thấp thoáng nỗi thất vọng. Trụ béo lên trông thấy, đứng bên cạnh anh, Tang Thượng thấy khuôn mặt anh to tròn hơn ngày xưa nhưng vẫn giống Phong của ngày trước, vẫn vẻ nho nhã phóng khoáng của Phong, vẫn là Phong hào phóng, phong lưu xưa kia. Tang Thượng lặng lẽ nhìn anh.
Nhìn thấy Tang Thượng, anh ngạc nhiên hỏi: “Bác sĩ, có chuyện gì à?” Tang Thượng lắc đầu: “Chỉ là muốn xem bệnh tình của anh như thế nào thôi”. Trụ cười: “Đã làm sao? Sống chết thì đã làm sao?”.
Tang Thượng cũng cười: “Đúng vậy, cũng đã làm sao? Chẳng qua chỉ là vấn đề hết kiếp này rồi thì đầu thai và lại làm một con người khác mà thôi.”
Tang Thượng toan ngoảnh mặt bước đi. “Bác sĩ.” Trụ gọi. Tang Thượng quay đầu lại, điềm tĩnh hướng mắt nhìn về phía anh. “Bác sĩ, mỗi ngày có thể lên nói chuyện với tôi một lúc được không?” Tang Thượng cười, Trụ ngập ngừng e ngại: “Xin bác sĩ đừng hiểu lầm, tôi có rất nhiều chuyện muốn được tâm sự nhưng chẳng tìm được ai” “À.” Trụ nhấc đầu, anh trấn tĩnh trở lại: “Không hiểu tại sao, nhưng khi gặp bác sĩ, tôi có cảm giác muốn thổ lộ hết nỗi lòng của mình”. Tang Thượng nhìn anh, bệnh của Trụ có lẽ đã rất nặng, cô nhẹ nhàng gật đầu, rồi nhanh chóng bước đi.
Hôm đó cô đứng bên cửa sổ, đầu cô vang vọng câu nói thân quen: “Sẽ không bao giờ rời xa nhau, ta và em cùng hẹn ước trăm năm”.
Nhưng trong một tuần sau đó, Tang Thượng không đến tìm Trụ. Con gái Lan đến tìm cô, nó ghé sát tai cô với điệu bộ bí hiểm và nói: “Tang Thượng, dì biết không, mẹ cháu đang yêu một người bị bệnh hiểm nghèo”. Tang Thượng hỏi: “Dạo này mẹ cháu làm gì?” nó phùng miệng: “Mẹ cháu thật là nhẫn tâm, so với lúc trước chẳng có gì thay đổi”.
Nó vừa nói dứt lời thì đột nhiên đổi giọng: “Không, có thể mẹ cháu rất khổ tâm, nhưng mẹ buồn mà chẳng chịu nói ra.” Tang Thượng vô cùng ngạc nhiên về sự lanh lợi, nhạy cảm của cô bé. Nó lại cười: “Tang Thượng, sao vậy? Tại sao lại nhìn cháu bằng ánh mắt đấy?” Tang Thượng xoa đầu nó: “Trẻ con thì biết gì”.
Một tuần sau, Tang Thượng đang thu xếp về nhà thì có người gọi cô: “Tang Thượng”
Thì ra là bác sĩ điều trị cho Trụ. Tim cô thắt lại, toàn thân gần như tê liệt.
- Tang Thượng, bệnh nhân của tôi nói cô là bạn anh ta, anh ta muốn được nói chuyện với cô những lúc cô rảnh.
Tang Thượng gật đầu trả lời: “Tôi biết rồi!”

Ngày hôm sau, cô đến thăm Trụ, nhìn qua cánh cửa được làm bằng thủy tinh, cô thấy bên cạnh Trụ có một người con gái trẻ đẹp, dịu dàng đang lấy đồ ăn cho anh. Tang Thượng quay về, cô chẳng biết lý do mình tồn tại là vì cái gì.
Bác sĩ của Trụ lại tìm gặp cô: “Tang Thượng, sao cô lại không đến?”
Tang Thượng nói: “Anh ấy còn phải gần gũi bên cạnh người nhà của mình.” “Ai chà, nói đến người nhà của anh ta, chàng trai này thật lợi hại. Các cô gái xinh đẹp đều bị anh ta bỏ rơi thế mà chẳng cô nào hận anh ta cả, lúc anh ta nằm viện, họ vẫn ra vào thăm nom luôn. Làm con trai là phải vậy chứ…”
Tang Thượng đột nhiên muốn được nghe kể về câu chuyện của Trụ.
Ánh chiều le lói chiếu vào căn phòng nhỏ. Một vài tia nắng nhuộm vàng lên gương mặt làm gương mặt anh càng thêm rạng ngời.
Tang Thượng mơ hồ nhìn thấy thấp thoáng bóng Phong mặc một chiếc áo dài màu trắng đang quay đầu lại cười, rồi cô nhìn thấy nét mặt tươi cười của Thảo Thảo sau tấm rèm kiệu đang dần hé mở.
Tang Thượng đứng ngoài cửa phòng bệnh, cô không thể nhấc chân đi tiếp.
Trụ đột nhiên mở mắt, nhìn thấy Tang Thượng, anh cười:
- Bác sĩ, cuối cùng mới gặp được bác sĩ, tôi đợi chị rất lâu rồi!
Tang Thượng mỉm cười:
- Lúc nãy anh ngủ rất say, tôi không muốn đánh thức anh.
- Có rất nhiều việc tôi thật không hiểu nổi. Thôi, cuộc đời này của tôi đã làm nhiều chuyện cũng chẳng thể hiểu nổi!
Trụ lại nói tiếp: “Bác sĩ đã nghe kể về câu chuyện của tôi chưa?” Tang Thượng trả lời: “Tôi biết một ít”
Trụ nhìn Tang Thượng và hỏi: “Chuyện gì?” trong đôi mắt ánh lên vẻ giễu cợt. Tang Thượng thẳng thắn nhìn anh và nói: “Anh là một người đàn ông rất cuốn hút”.
Trụ thở dài: “Không biết cuộc đời này của tôi có phải là một sai lầm? Bác sĩ, chị có tin vào tiền kiếp, hậu kiếp?” Tang Thượng ngẩn ngơ nhìn Trụ, chị có tin vào tiền kiếp, hậu kiếp? Tang Thượng bừng tỉnh, cô cười: “Tin chứ. Có bao nhiêu sự việc ta có thể tin, nhưng cũng có bao nhiêu sự việc ta không thể tin?”
Trụ nói: “Nếu tôi nói rằng tôi và người vợ yêu của tôi kiếp trước hẹn ước kiếp này lại yêu thương nhau, chị có ngạc nhiên không?” Tang Thượng thẫn thờ nói: “Anh cứ nói đi ”.
Trụ kể về câu chuyện kiếp trước của mình, tim cô được sưởi ấm trở lại.
Trụ nói: “Đã hẹn ước sẽ lại yêu thương nhau ở kiếp này, vậy mà, tôi đã tìm cô ấy cả một đời, vẫn chẳng tìm thấy bóng dáng cô ấy ”.
Tang Thượng hỏi anh: “Không phải là anh đã kết hôn rất nhiều lần rồi đó sao?”
- Đó là vì bọn họ đều có nét rất giống với cô ấy, nhưng đến khi kết hôn rồi tôi mới nhận ra bọn họ không phải là cô ấy.
Căn phòng lặng tiếng.
Tang Thượng nói với anh:
_Tôi phải đi bây giờ
Trụ nói: “Cám ơn chị, bác sĩ. Về sau, chị nhớ thường xuyên đến thăm tôi nhé!”
Tang Thượng nở nụ cười hiền hòa:
-Anh nghỉ ngơi cho tốt, đừng có nghĩ lung tung nữa
Rời khỏi bệnh viện, Tang Thượng đến nhà Lan. Con gái Lan tươi cười rạng rỡ: “Tang Thượng, cháu chờ dì rất lâu rồi, dì đi đâu vây?”
Tang Thượng vuốt tóc nó:
-Tang Thượng bận đi nói chuyện với một người bạn.
- Có phải là cái chú tặng cô hoa đúng không?
Mắt đứa trẻ sáng rực, Tang Thượng không nhịn được cười.
Về sau Tang Thượng cũng không đi gặp Trụ mặc cho Trụ luôn nhắn cô đến nói chuyện với anh, cô cũng chẳng tìm cho mình được lý do vì sao từ chối không đến thăm anh.
Trong khoảng thời gian đó, cô cũng rất bận rộn với các bệnh nhân của mình, cô không còn thời gian chăm sóc cho bản thân. Mọi người nhìn cô ra sức làm việc đều lo lắng, khuyên cô phải giữ gìn sức khỏe. Cô cũng chỉ cười và để ngoài tai những lời khuyên nhủ.
Con Lan đến tìm cô, nhìn thấy cô ráng sức làm việc. Nó không ngừng cằn nhằn, có một lần cô và nó về nhà, nó đột nhiên nói với cô: “Tang Thượng, cháu rất thương dì vì sao dì cứ ra sức trách móc bản thân theo cái cách này?”
Nhưng Tang Thượng có thương cho bản thân không? cô không hề mệt mỏi, thực sự chẳng mệt mỏi chút nào.
Một ngày, Tang Thượng phải cứu chữa cho một bệnh nhân trong cơn nguy hiểm, trong lúc cấp cứu cho bệnh nhân cô nghe một hộ lý nói: “Hình như Trụ sắp không qua khỏi rồi.” Tang Thượng đứng chết lặng như khúc gỗ.
Cô chạy đến phòng Trụ như một kẻ điên dại. Trụ ngừng tất cả các phương pháp trị liệu, anh nằm đó, tĩnh lặng, mắt vô hồn nhìn về tấm rèm trắng tinh khiết treo ở cửa sổ.Tang Thượng bước đến bên giường Trụ, Trụ mỉm cười khó khăn
-Bác sĩ!
Tang Thượng gật đầu.
Trụ lại nói: “Tôi luôn có cảm giác trông chị rất quen.” Tang Thượng nói: “Năm anh là sinh viên năm thứ tư, tôi đã ra sức theo đuổi anh, là con bé ngốc nghếch học trường y, bạn của Lan.” Trụ sững sờ mất một lúc, anh nói: “Xin lỗi.” Tang Thượng lắc đầu., Trụ hỏi: “Lan thế nào rồi?” “Tốt” “Phiền cô nói với Lan, có rất nhiều chuyện đã xảy ra nhưng tôi đều hiểu hết.”
Trụ thở bắt đầu khó khăn hơn, anh đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói với cô: “Người tôi đợi duy nhất chỉ có cô ấy, nhưng giờ này cô ấy đang ở đâu?”
Tang Thượng trả lời:
-Có thể ở kiếp sau.
Trụ lắc đầu:
-Tôi không còn nhiều sinh lực để có thể đợi đến kiếp sau, có thể chết đi rồi tôi sẽ chỉ là cát bụi.
Cô quay mặt đi, né tránh gương mặt của Trụ, Phong.
Trụ thở càng lúc càng khó khăn hơn, nhưng vẫn cố mở to đôi mắt. Tang Thượng nhìn vào mắt anh, xung quanh cô có người khóc, có tiếng người nói:
-Trụ, anh hãy ra đi thanh thản!
Trụ không trả lời, trong đôi mắt anh hiện về hai kiếp sống đơn độc, đắng cay đã phải trải qua.
Tang Thượng đột nhiên nắm lấy tay anh: “Trụ, anh đã nghe ca khúc này chưa?”
“Sẽ không bao giờ rời xa nhau.
Ta và em cùng hẹn ước trăm năm,
Nếu 97 tuổi rồi ai chết trước,
sẽ đợi nhau ba năm ở cầu Nại Hà”
Giọng cô dịu dàng, nồng ấm, bay bổng xé tan bầu không khí ảm đảm, chỉ có Trụ mới hiểu rõ được hàm ý của câu hát.
Mắt anh chợt rực sáng, anh nắm chặt lấy tay Tang Thượng thốt lên:
-Thảo Thảo!
Sau đó, ánh mắt Trụ rã rời, anh thì thầm.
Chỉ có Tang Thượng mới biết anh muốn nói gì.
- Vì phạm sai lầm một lúc, mà anh đã sai lầm mất một đời!
Nước mắt cô tuôn trào, vỡ òa, và từng giọt lệ rơi xuống tay Trụ, uớt đẫm. Trụ từ từ nhắm mắt, miệng anh nở một nụ cười mãn nguyện.
Trụ đi rồi, Tang Thượng vẫn bận rộn làm việc với vai trò của một bác sĩ, vẫn là khuôn mặt quen thuộc tạo cho mọi người cảm giác hiền hòa, nhân hậu.
Ba năm sau, Lan lâm bệnh. Trước lúc chết cô kể cho Tang Thượng về câu chuyện của đời mình.

Cô kể lại:
- Tang Thượng, bạn biết không? Lúc bạn đứng bên cầu Nại Hà, có rất nhiều quỷ nữ xung quanh bạn đã đoạt được linh khí của bạn, chúng muốn có được tình yêu của Phong. Mình cũng vì quyết tâm không uống bát canh quên của bà lMạnh mà phải mang hận một đời. Tang Thượng, nếu quãng thời gian ở đại học, mình sớm biết bạn chính là người con gái đã đứng đợi Phong, thì dù gì xảy ra mĩnh cũng sẽ giúp bạn hoàn thành ước nguyện.

Lúc Lan ra đi, ánh mắt cô lại mang vẻ tinh anh ngày nào.

Lan chết không lâu, Tang Thượng kết hôn, phù dâu là con gái Lan. Đôi mắt cô bé chẳng còn vẻ lanh lợi như xưa, nó cũng không còn gọi cô bằng cái tên trống không như ngày trước.
Hạnh phúc nhất có lẽ là người đàn ông đã theo đuổi cô trong suốt những năm qua, anh cuối cùng cũng đã có được tình yêu của mình.

Tang Thượng về hưu khi tuổi đã khá cao. Tóc bà bạc phơ, bà vẫn thường cùng người bạn đời của mình đi uống trà ở quán nước quen thuộc trước kia, và bà cũng vẫn thường đi dạo ở những nơi có nhiều cỏ cây.

Khi Tang Thượng về già, đôi mắt bà trong vắt như nước hồ mùa thu, tất cả những ai gặp bà đều phải thốt lên rằng: “Bà lão này hồi còn trẻ chắc phải là một tuyệt sắc giai nhân".

7 comments

  1. Móng Rồng

    October 31, 2009 at 7:53 PM  

    Em cũng có một anh bạn rất tin vào kiếp sau, đọc truyện này cũng thấy xúc động. Liệu Anh đang chờ ai đấy?

  2. vohinhlangtu

    October 31, 2009 at 9:38 PM  

    Hi em MR :D
    Tiền kiếp và hậu kiếp luôn là thật nhưng ta không nhận ra điều đó mà thôi :D. Anh đang chờ ai đó mà người đó cũng đang chờ anh :)) =))

  3. Cao Boys

    November 2, 2009 at 4:30 AM  

    Dạ, báo cáo anh là đọc truyện này 2 hôm trước và cứ bị ám ảnh đến giờ chưa hết vì cái hậu kiếp sắp tới của em ạ :((

    Kết luận của truyện này là gì??? Phải chăng nên hiểu rằng "Đàn ông có mắt như mù" còn "Phụ nữ luôn vì tình yêu mà đánh mất lòng tự trọng"? =)) =))

  4. vohinhlangtu

    November 3, 2009 at 12:33 AM  

    Hi hi, em 3T kết luận chí lý :)). Anh đồng ý hoàn toàn =))
    Ôi ám ảnh làm gì em :D, cứ vui vẻ thoải mái đi. Kiếp tới lại yêu, được yêu rồi lại lập gia đình mới thôi :D

  5. Móng Rồng

    November 3, 2009 at 8:45 AM  

    Ha, rất thích câu kết luận của mụ 3T.
    Em cũng rất muốn tin vào tiền kiếp và hậu kiếp nhưng có lẽ phải có cơ sở gì đấy chứ anh nhỉ? Có lẽ hôm nào phải thỉnh giáo bác vài chiêu.

  6. A Mom and Her Transgender Daughter

    November 3, 2009 at 1:46 PM  

    Tang Thuong tro lai kiep nhan gian vao nam 1981 (1980 chu nhi :D) va ve huu khi tuoi da kha cao (24 tuoi), khi ba ve gia, doi mat ba trong nhu nuoc ho mua thu (doi mat cua ba gia 28 tuoi duc nhu nuoc song To Lich) hehe...

  7. vohinhlangtu

    November 3, 2009 at 5:30 PM  

    @MR: he he, nhất trí thôi em :D
    @3T : :)) tự bạch của em sau khi ám ảnh bởi truyện đó hả ;)) . Nhưng phải ghi là trong như nước sông Tô Lịch mới hay chứ :P

Post a Comment

Bạn có thể chèn các biểu tượng cảm xúc cho lời bình của mình bằng cách gõ các ký tự như bảng chỉ dẫn sau:
:) :D :)) =)) ;)) ;;) ;) :p :X :-* :">
:( :(( =(( :-o 8-} >:) B-) 8-X :-" :-w More...