"Dù bị đau đớn quằn quại, tôi vẫn tha thiết yêu thương trần gian điên dại này"
Tuần này chơi vài mẫu đơn giản phục vụ cho "fun ideal"


Rooster
Author : John Montroll
01 uncut square paper size : 24x24cm




Hen
Author : Stephane Ansons
01 uncut square paper size : 22x22cm



Roast Chicken
Author : Joseph Wu
Folded from CP - 01 uncut square paper size : 10x10cm




Arrangement for fun

Nay mai về với ông bà
Nấp sau nải chuối ngắm gà khỏa thân rolling on the floor





"Swan Lake"



"First sight"



Làm xong quả ảnh cuối cùng này cười sái quai hàm laughing rolling on the floor devil



Hôm nay em dặn dò anh
Sáu điều em muốn để anh thuộc lòng
Anh mà chẳng giống em mong
Thì thôi giải tán đừng hòng lân la.

Một là: anh phải hiền hòa
Sẵn sàng nhận lỗi cho qua mọi điều
Dù sai dù đúng bao nhiêu
Bao giờ lỗi cũng phần nhiều là ta.

Hai là: anh phải thật thà
Lương bao nhiêu có nộp ra đủ đầy
Giờ giấc cấm chậm 1 giây
Khai không thành thực thì "đây" giận hờn.

Ba: anh chịu đựng phải hơn
Cơm khê canh mặn liệu hồn mà chê
Cắn răng nhắm mắt nuốt đi
Kêu lên 1 tiếng ra đê mà nằm.

Bốn: anh là nhớ phải chăm
Lau nhà rửa bát âm thầm làm đi
Kiểm tra em thấy việc gì
Làm không vừa ý ấy thì biết tay.

Năm: cấm chè thuốc rượu Tây
Em mà phát hiện đuổi ngay ra đường
Ngâm rượu dân tộc bổ dương
Ừ thì vài chén quê hương thôi đành.

Sáu: là em cấm tiệt anh
Đừng có tơ tưởng loanh quanh em nào
Tức lên tay thớt tay dao
Lia tay nhắm mắt chào mào cúc cu. laughing rolling on the floor

Ngẫm rồi tôi khóc tu tu
Thế thì nào khác đi tù hả em
Nhưng thôi anh quyết thử xem
Chung thân lĩnh án với em sợ gì.

(ST)


Chiều dần buông trên con sông quê hun hút gió. Từng tia nắng cuối ngày nhảy điệu tiễn biệt để thu mình về sau dãy núi cao ngất ngưởng bên kia sông. Bên kia sông có gì nhỉ?

Em từng mơ giấc mơ về một ngày em chèo thuyền qua đó, leo lên những ngọn núi cao để tìm kiếm chỗ ẩn nấp cho mặt trời mỗi lúc màng đêm xuống. Em từng mơ sẽ lên núi hái thật nhiều hoa, kết vòng mang về tặng chị, để nói với chị rằng chị là người em yêu thương nhất trên đời. Vậy nhưng...giấc mơ chỉ là giấc mơ mà thôi.

Nghe các cô chú kể lại ngày mẹ đi siêu âm về, ai cũng bắt phá thai đi vì bác sĩ bảo thai xấu. Nếu có sinh em ra cũng dị hình dị dạng mà thôi. Mẹ thương em, không dám quyết định. Mẹ gục đầu trên vai bố khóc rấm rứt. Là phận dâu con, mẹ đâu dám trái lời nội, mà mẹ cũng đâu nỡ lòng vứt bỏ em đi.

Bố bối rối ra ra vào vào, thở dài thườn thượt. Chỉ có chị là không biết chuyện. Đi học về, chị sà vào lòng mẹ, áp tai vào bụng mẹ để lắng nghe em đạp. Nội ở nhà ngoài nói vọng vào:

-Tao bảo phá là vì thương chúng mày vất vả chứ có ác ý gì đâu mà khóc như nhà có đám tang vậy?

Mẹ con mình vào góc giường đưa gối lên miệng cắn chặt. Bố lại thở dài. Chị ngơ ngác trước quyết định của nội nên chạy ra quỳ thụp dưới chân nội cầu xin:

-Con xin nội, nội để em bé ra ở với con.

-Mày trẻ con, biết gì. Vào nhà trong ngày!

-Không, con không đi đâu cả. Nội cứ đánh đòn con nhưng nội phải để cho em bé được ra ở với con.

-Ai dạy cho mày xem vào chuyện người lớn vậy hả? Vợ chồng anh Điệp đâu, ra xốc con bé vào cho nó tắm rửa, học hành đi.

Chị bám lấy chân bàn, nhất định không chịu đi. Bố gạt nước mắt lấy roi mây trên chái bếp xuống quật vào tay chị theo lệnh của nội. Bố quật vào tay này, chị lại chuyển tay kia ôm chân bàn, vừa ôm vừa cầu xin nội. Mẹ xót con gái, chạy ra ôm chầm lấy chị:

-Con xin mẹ. Mẹ cứ đẻ con sinh cháu ra. Xấu đẹp gì thì cũng là máu mủ của con. Con bỏ sao đành hở mẹ?

Nội thở dài, ném hũ vôi quệt trầu trên bàn xuống nền nhà vỡ toang rồi bỏ vào buồng trong.

Em tiếp tục lăn bánh xe đến gần bờ sông, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là em sẽ bỏ chị bơ vơ trên trái đấy này. Chỉ một chút nữa thôi những bất hạnh từ em. Chỉ một chút nữa thôi... sao em lại run rẩy thế này...Em không sợ chết. Vì với em, ranh giới giữa sự sống và cái chết luôn mong manh...Em sợ mất em rồi chị sẽ cô độc, chị sẽ oán trách chính mình dù chị luôn là thiên thần trong mắt em.

Em lớn lên không được biết đến sự chăm sóc của mẹ. Em giận cái sự vội vã chào đời của mình. Nếu em không đòi ra sớm chắc mẹ đã không bị băng huyết mà bỏ bố và chị em mình đi rồi. Có lẽ nội cũng nghĩ vậy nên chẳng bao giờ nội nói chuyện với em.
Bố thì khác, bố chăm sóc em một cách lặng lẽ. Bố bảo, em bị như vậy là do bố, do chất độc của những ngày bố ở chiến trường. Nên giờ bố chăm sóc em như nguời chuộc lỗi. Chỉ có chị, chị luôn dành những thứ tốt nhất cho em, là điểm tựa tinh thần mạnh mẽ của em.

Dòng sông lấp lánh như ánh mắt long lanh của chị. Em tưởng tượng ra cảnh mình trôi, trôi trên dòng nước ánh bạc đó, tưởng tượng ra những bông hoa trắng rắc khắp mình. Lúc đó chắc em giống thiên thần lắm chị nhỉ? Nhưng liệu em lăn bánh xe xuống sông rồi anh ấy có trở về bên chị không?

Anh ấy có đôi mắt hun hút như hai dòng xoáy. Đôi mắt nam châm chiếu vào đâu là mọi thứ ở đấy như muốn tự nguyện được ngập chìm trong đó. Anh chị đã là đôi trai tài gái sắc.

Ngày chị dẫn anh về nhà, em đã trốn biệt trong buồng, chỉ dám len lén nhìn ra, cầu mong chị quên em luôn. Nhưng không, chị nhớ đến em đầu tiên. Chị vào buồng bế xốc em ra giới thiệu với anh không một chút ngượng ngập. Thấy em, ánh mặt anh dại đi trong chốc lát. Ngỡ ngàng, thất vọng, sợ hãi, buồn bã...chớp qua mắt anh. Nhưng rồi anh giấu nhẹm những cảm xúc đó của mình để bắt chuyện với em. Trước bữa ăn, em đòi được anh đưa đi dạo dọc bờ sông...

Gió mơn mang lùa vào tóc em, gió bủa quanh em. Dường như gió muốn kéo em đi về phía trước. Chỉ một vòng lăn bánh nữa thôi là em sẽ bay bay như gió. Dường như gió muốn níu em lại phía sau. Nên gió thủ thỉ với em đủ chuyện.

Ngày đầu tiên anh đưa em đi dạo cũng vào một ngày bờ sông miên man gió thế này...

-Em là một con bé mồ côi được bố mẹ nhận về nuôi từ thuở mới lọt lòng. Em lớn lên trong tình yêu thương của chị. Dù không chung dòng máu nhưng chị chăm bẵm em còn hơn em út trong nhà vì chị muốn bù đắp thiệt thòi cho em. Chị cứ ngỡ em không biết em là con nuôi nên chẳng bao giờ chị hé lộ cho em biết điều đó...

Câu chuyện vừa kết thúc, em bỗng thấy chiếc xe của em lăn bánh nhẹ nhàng hơn. Anh nói chuyện với em nhiều và vui hơn. Hình như có một tảng đá nào đó vừa được trút ra khỏi tâm trí anh...

Với tay bứt một cọng cỏ xanh nõn, em đưa lên má mình ve vuồt. Em đã từng ước mình là cỏ. Cỏ mọc tràn triền sông, xanh mướt một màu. Cỏ mềm như bàn tay con gái. Là cỏ thì sẽ chẳng phải dùng xe lăn. Là cỏ thì những đốm đen vằn vện trên làn da em biết đâu sẽ là một điều hãnh diện. Là cỏ thì...

Chị về nhà mang theo những chuyện về anh. Chị hát véo von, chị ôm lấy em mà hôn tới tấp. Lúc nấu ăn, chị nói về những món ăn anh thích.

Lúc chải tóc chị bảo anh khen tóc chị đẹp.

Trước lúc đi ngủ, thay vì những câu chuyện của chị, chị lại kể về anh. Chị mang cả hình ảnh anh vào giấc mơ em. Em mơ em là nàng tiên cá. Em bơi lội dưới sông, hát những bài hát véo von, ngọt ngào nhất.

Em mơ một ngày hoàng tử tới, hoàng tử có những nét mà chị đã miêu tả về anh. Hoàng tử muốn rước em về cung. Nhưng em tìm mãi không thấy mụ phù thủy ở đâu để đổi gịong hát của mình lấy đôi chân. Hoàng tử đã nhảy xuống sông để minh chứng cho tình yêu của mình. Và khi đôi chân chàng chạm nước, bỗng biến thành đuôi cá, chàng cùng em quẫy nước bơi đi. Cả bờ sông đẫm tiếng hát của em...

Có lần em hỏi chị:
-Tình yêu như thế nào chị nhỉ?

Chị với tay bứt một cọng cỏ mềm, đưa lên vuốt má em:
-Nó thế này.

Chị đùa. Nhưng em nghĩ tình yêu cũng thế thôi, yêu giống như khi em mơn man ngọn cỏ trên má mình. Ngọn cỏ đưa em về với giấc mơ hoàng tử, êm đềm, dịu ngọt miên man...
Nhưng tình yêu không còn là cỏ trong lần về tiếp theo của chị. Chị gục đầu vào lòng em khóc. Chẳng hỏi gì thêm em cũng biết trong tiếng khóc có câu chuyện của chị và anh. Chị bảo em ngốc, đừng bao giờ chối từ làm em ruột của chị nữa. Em vuốt mái tóc chị. Tóc chị suôn dài, sóng sánh như ánh trăng vàng đổ dọc sông quê.

Chị không còn kể về anh. Nhưng mỗi lần tưởng em ngủ rồi, chị lại lôi hình mặt trời bằng bông mà anh tặng ra ôm ấp thủ thỉ tâm tình.

Em nằm chết lặng cạnh bên. Sẽ còn bao người con trai rời xa chị, có bao người không dám đến với chị khi biết em là sản phẩm của thứ chất độc quỷ quái đã thấm vào cơ thể bố?

Em nhắm nghiền mắt. Em mơ giấc mơ làm nàng tiên cá, em nghĩ về dòng sông quê, em mơ em nằm trên thảm cỏ mềm mượt và trôi theo dòng nước xiết. Em mơ...

Em nhích dần bánh xe. Không xa nữa đâu. Không khó lắm đâu. Chỉ cần một cơn gió mạnh là em sẽ thành nàng tiên cá. Em sẽ bơi đi tìm hoàng tử của mình. Em đưa tay đặt vào bánh xe định quay một vòng thật mạnh. Nắng chiếu như những sợi tơ vàng vắt lơ thơ dọc triền sông trôi neo vào bàn tay bé xíu của em. Em đưa tay hứng chút nắng mỏng tang cuối ngày...

-Bím... Bím à. Em tỉnh rồi sao? Ôi, em tỉnh rồi. Nhận ra chị không Bím?

Em cố rướn cặp mi nặng trĩu lên nhìn. Trước mắt em là nội, là bố, là chị và anh, những hình ảnh nhạt nhoà. Em mỉm cười, nắm tay từng người. Em thấy nội nheo nheo đôi mắt, từ khoé mắt, hai giọt nước rịn ra, rơi vào tay em nóng bỏng. Lần đầu tiên em thấy nội khóc vì em. Em muốn được gượng dậy, làm cái điều mong ước bấy lâu là dịu đầu vào lòng nội. Nhưng toàn thân em mềm nhũn, bàn tay giật giật liên hồi.

Chị giữ lấy tay em, khòc không ra tiếng. Mắt chị bàng bạc, sưng húp. Toàn thân chị run lên theo bàn tay giật giật của em. Anh phải ôm ngang thân chị, giữ cho chị khỏi ngã. Em nghe bập bõm những lời anh dành cho em:

-Bím à, anh cảm ơn Bím nhiều lắm. Nhờ Bím anh mới hiểu mình yêu chị gái em đến nhường nào. Anh mới hiểu anh không thể đánh mất một người con gái như chị em.

Em mỉm cười. Nụ cừơi em thanh thản lắm. Em thấy em đang bay bay bằng đôi cánh thiên thần. Em thấy trên mình em rắc đầy hoa trắng, những bông hoa trong giấc mơ. Em thấy em được giữ cung tên của thần Cupid, em bay lên cao, chĩa mũi tên về phía anh và chị, em tự nhủ mũi tên này sẽ mãi mãi găm vào hai người.

Em thấy em đang trôi. Em nằm trên thảm cỏ mềm mại ở bến sông quê. Em trôi theo dòng nước lấp lánh ánh bạc. Xa xa, hoàng tử của em đang đón chờ. Em nhảy xuống nước, quẫy đuôi cá của mình, khe khẽ hát và nhẹ nhàng bơi đi.



Võ Thị Ánh Hồng



Ăn chay là bạn có ý thức và có quan điểm rõ ràng. Bạn biết bạn hành động cho lẽ phải. Bạn sẽ thấy một sự bình an, tốt lành trong lòng khi bạn quyết định duy trì không ăn thịt.

Môi trường

Việc ăn chay sẽ giúp bảo tồn nguồn nhiên liệu hóa thạch như than đá, dầu mỏ... Theo các công trình nghiên cứu để sản xuất 1 calorie protein thịt bò thì mất khoảng 78 calorie năng lượng nhiên liệu hóa thạch; 35 calorie năng lượng nhiên liệu hóa thạch để sản xuất cho một calorie thịt heo; tương tự cho 22 calorie cho một calorie thịt gia cầm; nhưng để sản xuất 1 calorie đậu nành thì chỉ với 1 calorie năng lượng nhiên liệu.

Ăn chay giúp tiết kiệm nguồn nước. Sản xuất đạm thực vật chúng ta sẽ tiết kiệm từ 3 đến 15 lần lượng nước để sản xuất đạm động vật.

Ăn chay sẽ giúp sử dụng nguồn lương thực như lúa thóc một cách hiệu quả và thông minh nhất. Người ta phải dùng khoảng 7,264 kg đậu nành và lúa thóc chỉ để sản xuất ra 0,45 kg thịt bò, đến 1,4 kg thịt cừu và 2,7 kg trứng. Bằng việc tiêu thụ thực phẩm từ trực tiếp lúa thóc, chúng ta sẽ tiêu thụ thực phẩm một cách hiệu quả hơn đóng góp vào việc xây dựng và bảo vệ môi trường.

Ăn chay giúp bảo vệ đất hiệu quả. Khi chúng ta canh tác lúa thóc và rau đậu, lớp đất mặt được sử dụng một cách hiệu quả hơn nhờ vào đặc tính cố định đạm của chúng. Chúng ta sử dụng nguồn tài nguyên nông nghiệp ít hơn mà vẫn đảm bảo lương thực cho cùng số lượng người.

Rừng sẽ được bảo vệ nhờ việc ăn chay của bạn. Việc không ủng hộ cho công nghiệp sản xuất thịt, bạn đã trực tiếp giảm được việc sử dụng quá mức tài nguyên thiên nhiên như đất rừng, nơi cung cấp và lưu trữ nguồn gien sinh học, nguồn dược phẩm mới không thay thế được..

Sức khỏe

Ăn chay giúp cơ thể không bị thiếu hụt các chất dinh dưỡng. Nếu không có những dưỡng chất từ thức ăn thực vật sẽ không thể đảm bảo đử những chất dinh dưỡng cần thiết cho chức năng của cơ thể con người.

Ăn chay giúp tránh được những chất béo cao và cholesterol. Thức ăn động vật có hàm lượng chất béo cao và chất báo bão hòa. Thực vật không có chứa cholesterol.

Ăn chay giúp ngăn ngừa sự thiếu hụt chất xơ và các chất tinh bột cần thiết cho cơ thể.

Ăn chay còn giúp ngăn ngừa sự thiếu hụt vitamin B, vì thịt rất ít vitamin.

Ăn chay giúp tránh được những hóa chất công nghiệp. Chúng tồn tại với hàm lượng cao trong chuỗi thức ăn, thực phẩm động vật chứa hàm lượng các chất hóa học nông nghiệp.

Ăn chay giúp hạn chế vi sinh vật gây bệnh. Có một số lượng lớn vi khuẩn và virus rất nguy hiểm phổ biến trong thịt động vật. Khi bạn ăn thịt, bạn cũng sẽ tiêu thụ những vi sinh trong thịt.

Thức ăn động vật có nhiều giun lãi và những sinh vật ký sinh.

Thời hạn sử dụng của hai loại thực phẩm là khác nhau. Thực phẩm thực vật giữ lâu hơn thực phẩm động vật.

Thực vật có khả năng chỉ thị mầm bệnh. Thực phẩm thực vật cho dấu hiệu chỉ báo tình trạng tồi tệ của bệnh tật.

Ăn chay giúp phòng ngừa bệnh tim. Ăn thịt lại gia tăng những nguy cơ của đau tim. Mối tương qua này được chứng minh từ những dữ liệu nghiên cứu của dịch tễ học.

Ăn chay giúp ngăn ngừa ung thư. Hầu hết những chất ngăn ngừa ung thư căn bản là vitamin C, B-17, hydroquionen, beta carotene, NDGA, không có chất ngăn ngừa ung thư nào có nguồn gốc từ động vật. Còn hầu hết thịt khi bị nấu sản sinh ra những dàn benzen và những phức hợp gây ung thư khác.

Ăn chay giúp phòng chống loãng xương

Ăn chay giúp phòng chống sỏi mật và sỏi thận.

Ăn chay giúp phòng chống tiểu đường.

Ăn chay giúp phòng tránh đa sơ cứng.

Ăn chay giúp phòng chống chứng viêm khớp.

Ăn chay giúp phòng bệnh về răng nướu.

Ăn chay giúp phòng tránh mụn trứng cá. Tình trạng này sẽ nặng thêm bởi thức ăn động vật.

Ăn chay giúp tránh bệnh béo phì. Những nghiên cứu chứng thực rằng người ăn chay có xu hướng mảnh dẻ hơn người ăn thịt. Chứng béo phì được coi như một căn bệnh.

Giảm nguy cơ mắc các chứng ngộ độc đường ruột. Sản phẩm từ thịt động vật làm nhiễm trùng ruột kết.

Thời gian xâm nhập của mầm bệnh trong thực phẩm động vật vào cơ thể rất nhanh chóng. Độc tố từ thịt động vật di chuyển rất nhanh qua ống G.I, chỉ tốn một ít thời gian để phá hủy và tạo cơ hội cho những căn bệnh cho cơ thể.

Ăn chay giúp bù đắp sự thiếu hụt chất xơ. Chất xơ giúp hấp thu những chất báo ư thừa và quá lượng cung cấp số lượng và những sự hỗ trợ nhu động ruột. Thức ăn thực vật có hàm lượng chất xơ cao hơn thịt.

Thịt động vật có chứa nhiều chất thải cơ thể. Thức ăn từ động vật chứa đựng chất thải của chúng bao gồm adrenaline, urê và acid lactic,.v.v…

Ăn thịt động vật làm gia tăng dư thừa protein. Trung bình một người Mỹ ăn 400% RDA của lượng protein. Điều này gây ta sự dư thừa nitrogen trong máu và phát sinh nhiều vấn đề sức khỏe.

Ăn chay giúp kéo dài tuổi thọ. Những người sống lâu trăm tuổi thường duy trì một lối sống không ăn thịt thường xuyên.

Ăn chay mang lại một cuộc sống hạnh phúc, khỏe mạnh. Bạn chỉ cảm thấy tốt hơn từ khi bỏ thịt và bắt đầu trở thành người ăn chay.

Tài chính

Ăn thịt động vật bạn phải tốn nhiều chi phí cho việc chăm sóc sức khỏe. Với ăn chay, bạn chỉ dành chi phí thấp nhất cho việc chăm sóc sức khỏe.

Ăn chay sẽ giúp bạn đỡ tốn chi phí cao mua thức ăn. Thực phẩm chay có xu hướng rẻ hơn nhiều lần so với ăn mặn.

Đạo đức

Ăn chay giúp nuôi dưỡng tình yêu thương động vật. Bạn sẽ yêu động vật như chính bản thân mình. Bạn không thể tạo ra một thông điệp chống lại kỹ nghệ chăn nuôi nếu chính bản thân bạn ăn thịt.

Ăn chay là tôn trọng đời sống của loài hữu tình. Hãy bày tỏ lòng biết ơn đến với tạo hóa bằng việc tiêu thụ ít đi thức ăn mà bạn có thể.

Ăn chay tức là ủng hộ nền kinh tế.

Ăn chay sẽ giúp thúc đẩy phát triển công nghiệp cho quá trình công nghiệp hóa hiện đạo hóa bằng việc tiêu thụ và sử dụng các sản phẩm của ngành công nghiệp.

Ăn chay là bạn đã thực hiện một nghĩa cử hy sinh nhưng còn rất nhỏ nhoi so với những gì loài động vật phải gánh chịu bằng cả tính mạng và cuộc sống của chúng.

Ăn chay là chế độ ăn kiêng tự nhiên tốt nhất.

Ăn chay là một sự chia sẻ. Nếu bạn tham gia vào việc giết thịt động vật, bạn sẽ phải trả giá cho những hành động của mình.

Ăn chay là tin tưởng và thực hành bất bạo động vì một thế giới an bình. Sự giết chóc thì đẩy bạo động vào khổ đau.

Ăn chay là bạn có ý thức và có quan điểm rõ ràng. Bạn biết bạn hành động cho lẽ phải. Bạn sẽ thấy một sự bình an, tốt lành trong lòng khi bạn quyết định duy trì không ăn thịt.

Ăn chay là một tấm gương. Sống theo cách này là bảo vệ “những giá trị bên trong” của bạn.

Ăn chay vẫn đảm bảo một sự thay thế dể dàng các nhu yếu dinh dưỡng cần thiết. Có nhiều rau cải hoàn toàn có thể thay thế cho các sản phẩm thịt.

Tâm Quang Nguyên (dịch)

(Theo The Whole Earth Vegetarian Catalogue)


Từ giã hoàng hôn trong mắt em
Tôi đi tìm những phố không đèn
Gió mùa thu sớm bao dư vị
Của chút hương thầm khi mới quen.

Cùng bóng hàng cây gập giữa đường
Âm thầm tôi ngỏ tấm tình thương
Bao nhiêu hoài bão, bao hy vọng
Nói hết cho lòng nhẹ mối vương.

Rồi đây trên những lối đi này
Ta sẽ cùng ai tay nắm tay
Nhịp bước năm cung đàn ảo tưởng
Buông chìm tâm sự nửa đêm nay.

Từng bước trôi cùng trăng viễn khơi
Thâu đêm chưa hiểu miệng ai cười
Nụ cười gởi tự thiên thu lại
Tiền kiếp xưa nào em hé môi?

Dĩ vãng nào xanh như mắt em
Chao ôi! màu tóc rợn từng đêm
Hàng mi khuê các chìm sương phủ
Vời vợi ngàn sao nhạt dáng xiêm.

Kỷ niệm thơm từ năm ngón tay
Trăng lên từng nét gợn đôi mày
Bóng hoa huyền ảo nghiêng vầng trán
Chưa ngát hương tình, hương đã bay.

Sông biển nào nghe thấu nỗi niềm?
Sóng đâu còn khóe mắt thâm nghiêm
Lòng ơi hoài vọng bao giờ nói
Thăm thẳm trùng dương một tiếng em.

Nhẹ bước chiêm bao tưởng lạc đường
Rưng rưng mùi phấn bỗng ngùi hương
Sương đầm vạt áo mong manh lệ
Sao rụng bay vào tóc dạ hương.

Tôi lánh trần ai đi rất xa
Bâng khuâng sao lạnh ánh trăng tà
Ngày mai hứa hẹn bừng hương cỏ
Tôi sẽ say nằm ngủ dưới hoa.

Đinh Hùng

Vì chơi chim của ku Thành nên anh mới đì zai mẫu rắn hổ mang cho hợp cạ
Mê truyện kiểu Liêu Trai nên làm luôn một cặp 2 em yêu tinh Thanh Xà, Bạch Xà.


Cobra
Author : Phạm Diệu Huy
01 uncut rectangle paper size : 04x90cm












Thanh Xà & Bạch Xà







Thần Điêu - Xà tinh hỗn chiến





Lúc tôi bước ra khỏi "ga trăng" (từ này do nhà thơ Xuân Diệu chế ra) đã xế chiều. Đúng là trên cung trăng có khác, trời xanh như cái chảo mực úp trên đầu, không hề có một gợn mây. Cuội ra đón, không ra mừng cũng chẳng tỏ vẻ khó chịu. Hắn hững hờ chìa tay bắt. Bàn tay hắn béo trắng, dày và mềm. Thằng này đúng là từ lâu không phải chăn trâu cắt cỏ, ngồi mát ăn bát vàng có khác.
- Chào mừng bác lên cung trăng. Em được cô Hằng phân công hướng dẫn bác. Có gì bác cứ yêu cầu.

- Thế cô ấy đâu mà cử cậu ra đón tôi? Tôi có thói quen đến cơ sở là phải làm việc trực tiếp với Tổng giám đốc. Làm việc qua trợ lý chả được cái gì cả.

Cuội không hề phật ý, lại còn cười, răng trắng ởn, cái mũi mọc giữa mặt cũng bành ra theo miệng cười:

- Chỉ sợ lúc gặp cô ấy bác lại tiếc...

Hắn nói thế rồi đi trước dẫn đường. Tôi theo hắn vòng qua cây đa vào một ngôi nhà ba gian hai chái. Rõ ràng nhà này làm cho Cuội theo kiểu ở dưới quê và cô Hằng phải ở chỗ khác. Cuội mời tôi uống trà sâm, trên bàn đầy hoa quả, thứ nào cũng to, trông có vẻ ngon hơn ở dưới đất.

- Cứ như tôi hiểu thì cậu và cô Hằng đã lấy nhau..?

Cuội khẽ thở dài, mắt nhìn ra cây đa ngoài cửa sổ:

- Vợ lẽ.

Tôi nhớ lại trích ngang của thằng này được đài 1080 liệt vào danh sách 100 truyện cổ tích kể cho trẻ con để ăn dỗ tiền điện thoại bố mẹ chúng. Trong chuyện không có chỗ nào chứng minh hắn hay nói dối. Chỉ tội lấy phải cô vợ hay quên, nên đã tè vào gốc cây đa thần để Cuội phải bám vào rễ đa bay lên cung trăng từ bấy đến nay.

- Nghe nói lá cây đa này làm thuốc rất tốt, có thể cải tử hoàn sinh - Tôi nhìn cây đa ngoài cửa hỏi để bắt chuyện vì thấy Cuội không mặn mà.

- Hồi ở dưới đất thì có thế. Ở trên này có ai đau ốm đâu mà cần thứ thuốc men lá lẩu. Ai cũng sống như nhau, chẳng già, chẳng chết...

- Thế là cậu cũng trường sinh bất tử?

- Thì ai chả thế. Đây có phải dưới đất đâu. Rồi hắn khẽ thở dài: Chán bỏ mẹ!

Ái dà dà! Mỗi tháng vào đêm rằm mình mới được nhìn thấy nó ngồi lờ mờ bé tí dưới gốc cây đa. Hôm nay được chứng kiến cu cậu đỏ da thắm thịt, lại thành tiên ông, không sợ bệnh tật, chết chóc. Thế mà hắn còn kêu chán.

- Thế hàng ngày cậu làm gì?

- Chả làm gì cả. Ở trên này không có ai phải làm việc.

- Thế lấy gì mà ăn?

- Có sẵn cả. Ở đâu mang đến thì em không rõ. Có hỏi họ cũng chẳng nói. Chắc là họ thu thuế ở chỗ nào đó mang về đây xài.

- Ra thế, không làm mà ăn sung mặc sướng. Thế có đài báo gì không? Dạo này dưới ta tivi nó chiếu nhiều phim chưởng hay lắm.

- Không có các thứ đó. Lúc buồn chỉ có bọn tiên nga đến múa hát cho vui.

- Chà, là "khúc nghê thường" cơ đấy!

- Có mỗi khúc ấy, nghe mãi, chán bỏ mẹ! Tối nay thể nào bác chẳng được chiêu đãi. Đoàn nào lên cũng có mục này.

Tôi bắt đầu lờ mờ hình dung về cuộc sống cung trăng. Thì ra chỉ vì để được sống mãi trong an nhàn, hưởng thụ mà họ phải cách biệt chúng ta đến thế.

- Thế cậu với cô Hằng có... sống với nhau...?

- Không sống, ai gọi là vợ chồng.

- Hồi cưới làm bao nhiêu mâm?

- Tiệc đứng, uống rượu, ăn hoa quả thôi. Đông lắm, nhưng em chả quen ai. Ăn uống song họ bay về các sao, các trăng của họ cả.

- Ở đây chỉ có vợ chồng cậu?

- Đúng ra chỉ có mình em, cô ta đi ngao du suốt. Thỉnh thoảng mới về. Họ tiệc tùng, hội họp luôn ấy mà. Việc của thần tiên, mình biết đâu mà dính vào.

- Này, tớ hỏi khí không phải, thế lúc... ngủ với tiên, cậu có thấy...

Cuội cười, trông mặt hắn chả có gì khác lạ:

- Bác biết là em từng có vợ rồi, cô ta con nhà khá giả, cũng xinh gái. Mà bác tính, đàn bà ai chả giống ai, tiên cũng thế mà trần cũng vậy.

Cái thằng này đúng là nó thành tiên thật, suy nghĩ rất giản đơn, gái dưới trần hay tiên trên cung trăng nó cũng xếp đồng hạng cả.

Một cô tiên con (vâng, trên này làm gì có người trần, trừ tôi) lướt vào: "Xin mời đại nhân và quý khách sang dùng bữa chiều". Cuội dẫn tôi đi ăn. Hắn bảo: "Bác tính cái thằng em bỗng nhiên thành đại nhân, chán bỏ mẹ!".

Khỏi phải nói bữa tiệc đầy sơn hào hải vị, giống hệt như trong sách vẫn tả tiệc bàn đào của tiên. Tôi lúng túng không biết chọn món nào trước. Ở nhà mình vẫn ăn theo công thức một kho hoặc xào gọi là món mặn, một canh, một dưa cà; bát cơm muốn gắp hai miếng thịt còn phải nhìn vợ con. Đại nhân Cuội ăn vô tư, ào ào. Có lẽ đây là niềm vui duy nhất của hắn ở cung trăng. Nhìn cái cằm bắt đầu chảy, bụng phệ ra thì rõ rồi. Chương trình Nghê Thường không hoành tráng như tôi tưởng. Cảm giác giống như đi xem nhạc cung đình, lúc chưa xem thì hồi hộp, được một lúc đã muốn ngáp. Xem xong, lại ăn tiệc đêm. Có cả quả nhân sâm hồi Trư Bát Giới đã từng tắc lẻm một miếng hết cả đầu mình tứ chi. Tôi thấy không ngon, phần ghê ghê vì trông giống con búpbê trần truồng, phần vì vị ngọt lờ lợ, xôm xốp như ăn quả điều lộn hột, hạt lấy đi rồi, ăn như ăn bao bì. Mùi thì có giống mùi sâm Cao Ly. Sâm bây giờ ở dưới ta bán như khoai, có cả bia sâm, dầu gội đầu cũng sâm.

Đang ăn thì nhã nhạc vang lừng, hương thơm ngào ngạt. Một đàn tiên nữ trắng muốt đậu xuống, cô Hằng bước ra, đẹp y như tivi vẫn chiếu. Tôi lúng túng chưa biết xưng hô ra sao. Chẳng gì cô ta cũng là chức sắc trên này, tựa như bà bầu đội bóng đá nữ dưới ta.

- Bác đi đường có mệt không?

- Cảm ơn cô, mệt mỏi ở tuổi tôi là chuyện bình thường. Hôm nào thấy khoẻ đùng đùng là có vấn đề huyết áp đấy. Lần này tôi lên đây trước là thăm đại nhân đồng hương, sau là kết hợp tham quan cung Quảng.

Cô Hằng cười, hàm răng trắng như răng giả:

- Đại nhân của chúng tôi vẫn bình thường. Còn chuyện tham quan thì mai em sẽ dẫn bác đi...

Cô tiên con dẫn tôi về nhà nghỉ, cũng không xa ngôi nhà dưới gốc đa của Cuội. Cô Hằng lại cùng đội bóng nữ bay đi trong tiếng nhạc, mùi thơm. "Quái lạ - tôi nghĩ - vợ chồng này nó không ngủ chung à?".



* * *

Hằng Nga đưa tôi đi tua Thiên đình trong một ngày. Thấy tất cả, gặp tất cả, từ ông số một đến ông Bật Mã ôn (chức quan chăn ngựa Tôn Ngộ Không từng giữ). Lúc về cô ta đưa tôi cái hộp bằng bạc, trong đựng một viên thuốc tễ:

- Tặng bác viên linh đan, lúc nào mệt, bác nuốt vào lại khoẻ như tráng niên! (Đến nay tôi vẫn chưa dám dùng viên Viagra giời ấy).

- Cảm ơn cô đã vì tình cảm với đại nhân Cuội mà tiếp đãi.

Cô Hằng buồn rầu nói:

- Anh ta quê lắm, em chẳng dám đưa đi đâu cả. Được cái khoẻ, chăm làm. Nhưng ở đây làm việc lại không cần.

- Cô chú có định đẻ vài đứa cho vui tiên cảnh, trên này vắng vẻ quá?

- Cuội thì thích đấy, còn em thì chưa, phần vì cũng chưa có chỉ tiêu tăng biên chế cung Quảng. Em ở đây đã hơn nghìn năm, chỉ có một mình, giờ mới có Cuội là hai. Trên này, ngôi vị định sắn cả, tăng giảm khó lắm, không như dưới ấy...

- Chúng tôi mỗi gia đình cũng chỉ có 1 đến 2 con thôi...

Đêm cuối cùng ngủ trên cung trăng tôi đã thao thức, khẽ mở cửa đi ra ngoài. Trời mát như Đà Lạt. Đứng bên bờ sông Ngân thấy ánh sáng bàng bạc, sương khói cuồn cuộn như sân khấu nhạc nhẹ. Tất cả đều khẽ khàng, vô cảm. Có tiếng bước chân nhẹ như gió thoảng. Tôi quay lại: Hằng Nga! Đúng là cô ta trong bộ trang phục có tên "Đêm thuộc về em"... Ăn mặc kiểu này ở dưới ta thể nào cũng bị báo chí phê phán. Nhưng đây là cung trăng. Cô Hằng hỏi:

- Sao bác không ngủ? Nhớ nhà? Mai bác được về rồi. Đêm nay là đêm cuối cùng...

- Đêm cuối cùng của tua cung trăng, mai tôi về, tôi còn sống lâu lắm, nợ đời còn phải trả.

- Việc gì phải lo lắng thế. Bác có muốn trả hết nợ nần, sống vui vẻ muôn kiếp?

- Ý cô nói là sẽ cho tôi ở trên này?

- Bác thông minh lắm, không đần như Cuội, em chán Cuội lắm rồi. Cho Cuội về hạ giới thì không được, nhưng đổi lấy bác thì được. Trên này luật pháp nghiêm minh, nhưng họ cũng quan liêu, chả để ý ai là Cuội, ai là bác đâu, toàn là hàng cửu phẩm như nhau mà.

Tôi đần mặt ra suy nghĩ. Bảy giây sau trả lời:

- Cảm ơn Hằng đã có lòng. Nhưng... anh không thể ở lại được. Anh còn mẹ già, công việc cơ quan và cả một núi chuyện phải giải quyết. Bà xã anh thì em biết rồi đấy, có họ với bà La Sát trên này, với lại nhìn cảnh Cuội sống với em, anh rõ rồi.

- Cuội bì thế nào với anh được. Nhưng thôi, bọn em trên này tư duy dứt khoát, không nhùng nhằng như các anh đâu. Tạm biệt!

Tôi ngồi thừ bên gốc đa. Trước khi vỗ cánh bay đi, Hằng đến gần, khẽ nghiêng người cúi xuống chụt vào môi tôi một cái. Không gian ngào ngạt hương trời. Tiên thơm mình sao giống nàng thơm ta đến thế!

Khi tôi ra "ga trăng" lên tàu về nhà, Cuội tiễn tôi đến cửa ga:

- Bác về mạnh giỏi. Cho em gửi lời thăm bà con. Em thì chắc chắn không về được, trừ phi bị cách chức, nhưng lúc đó lại phải đầu thai kiếp khác, làm con chó, con lợn cũng nên.

Tàu về trái đất bay vùn vụt, không tiếng động, có cảm giác như ta bị ù tai. Tôi nhớ tới cô Hằng, bộ áo ngủ, nụ hôn, đêm Quảng Hàn... Sau khi vào toalét vã nước lạnh lên mặt để xua ấn tượng Hằng Nga, tôi lại về chỗ ngồi và cứ buồn mãi về câu chuyện của đại nhân Cuội. Nó sống như thế cũng khổ không kém gì mình ở nhà. Còn cái cô Hằng cũng hơi bị tinh vi, sống một nghìn năm đơn lẻ, nay vớ được thằng chồng thành phần cơ bản thế mà còn chê! Gớm, còn hơn ế sưng!



Truyện ngắn của Trần Chinh Đức


Đếm những điều ra đi
Bằng tháng năm khờ dại
Đếm những điều còn lại
Bằng mỗi sớm mai hồng.

Và rồi em biết không?
Cuộc đời bao ngả rẽ
Mỗi khi khô giọt lệ
Hãy khóc bằng tâm hồn.

Hãy tách đôi vỏ buồn
Tìm chồi nhân hy vọng
Giữa ánh dương vừa mọc
Bàn tay gieo nhẹ nhàng.

Nếu ước mơ úa vàng
Em hãy tô lại đỏ
Nếu con đường nhiều gió
Hãy bước đều đôi chân.

Nếu em nhớ mùa xuân
Khi hạ vừa tắt nắng
Hãy giữ hồn tĩnh lặng
Rồi cỏ non sẽ về.

Một cuộc tình mải mê
Chỉ làm tim xơ xác
Một kẻ đi phiêu bạc
Chỉ xanh thêm đợi chờ.

Hãy viết nốt bài thơ
Rồi để bên cửa sổ
Mặc chiều hôm và gió
Cuốn muộn phiền ra đi.

Đếm những điều ra đi
Bằng tháng năm khờ dại
Đếm những điều còn lại
Bằng mỗi sớm mai hồng.


Bùi Sỹ Nguyên



Hòa tấu đàn tranh
Nghệ sĩ: Cha Yun Zheng




Chuyện hôm qua như nước chảy về đông
Mãi xa ta không sao giữ được
Hôm nay lại có bao chuyện ưu phiền làm rối cả lòng ta
Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh
Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm.

Gió sớm mai thổi đi bốn phương
Xưa nay chỉ thấy người nay cười
Có ai thấy người xưa khóc đâu
Hai tiếng ái tình thật cay đắng
Muốn hỏi cho rõ hay giả vờ ngây ngô
Chỉ có thể biết nhiều hay ít, khó có thể biết cho đủ
Giống như đôi uyên ương bươm bướm trong những năm tháng khó khăn này.

Ai có thể thoát được nỗi sầu nhân thế
Trong thế giới phù hoa đó
Sống ở trên đời đã là chuyện điên rồ
Sao còn muốn lên tận trời xanh?
Chi bằng ngủ yên trong sự dịu êm...

Đừng để tháng năm làm mỏi mệt trái tim chờ đợi
Ta nguyện theo nàng tới tận nơi góc biển chân trời
Giờ này đèn bên sông đã tắt
Chỉ có trái tim ta nhẹ nhàng lặng ngắm dung nhan nàng
Nụ cười của nàng vẫn ngọt ngào như xưa
Ta trân trọng cất giữ những kỉ niệm về nàng
Dù năm tháng lụi tàn.

Người chiến sĩ bỏ xác nơi đồng hoang
Dù hứa hẹn thế nào
Cũng chẳng bằng ghi nhớ những ngày hôm nay
Nàng và ta xa xôi cách trở
Chuyện đời lặng lẽ đổi thay
Trải qua muôn sông ngàn núi
Liệu lòng ta còn mãi bên nhau?
Ta không mong được đời đời kiếp kiếp
Cũng không mong được sớm tối bên nhau
Chỉ mong được bình thản nắm tay nàng đi giữa nhân gian.

Ai nói rằng tình cảm trên đời là điều khiến người ta đau khổ
Ai nói rằng biển người chìm nổi chỉ có tình duyên là vĩnh cửu
Dù có lúc chia ly có khi gặp lại
Dù có khi sum họp có khi tan
Cũng chỉ mong được bình thản nắm tay nàng đi giữa nhân gian.



Ngày nay, chủ đề ngày tận thế 2012 được đề cập rất phổ biến trên các phương tiện thông tin đại chúng, nó được hàng triệu người biết và nhắc đến. Biết làm thế nào khác được nếu ngày tận thế đã được các tôn giáo của nhiều dân tộc, các nhà tư tưởng, nhà khoa học và những người nổi tiếng tiên đoán từ nhiều thế kỷ nay sẽ trở thành hiện thực? Trong số những người có cùng quan điểm có cả John Bogoslov, Nostradamus, Newton, James Hansen, và nhiều nhà chiêm tinh học hiện đại khác. Nhưng dù sao thì hiện tại chúng ta vẫn đang còn sống và trái đất vẫn chưa ngừng quay.

Vậy có điều gì bí ẩn trong những lời tiên đoán này? Liệu chúng là sự thật hay chỉ là những điều bịa đặt? Hay đó chỉ là sự hoang tưởng bị kích động của những kẻ cuồng tín tôn giáo?

Theo hình dung của người Maya thì ngày 23/12/2012 sẽ kết thúc chu trình lịch thứ 13 – tức Kỷ nguyên Thái Dương thứ Tư. Đúng vào ngày này Chúa Polonakte sẽ xuống trái đất. Ngày tận thế bắt đầu.

Nhưng đồng thời, truyền thuyết của người Maya cũng nói rõ: kỷ nguyên thay đổi sẽ bắt đầu, đàn con của Báo sẽ được sinh ra với nhiều màu da khác nhau và sẽ sống trên toàn thế giới. Chúng sẽ đưa con người về với tình yêu, ánh sáng và cội nguồn.

Nền văn minh Maya cổ đại được hình thành thế nào?

Cho đến nay, không ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác cho câu hỏi này. Đã ba thập kỷ nay, rất nhiều cuộc tranh luận và bút chiến nổ ra giữa các nhà khoa học, chiêm tinh học đại diện cho các trường phái tôn giáo khác nhau tranh luận về đề tài này.

Có quan điểm cho rằng, người Maya xuất thân từ một dân tộc cổ đại có tên là Olmec. Nhưng các giáo sĩ của bộ tộc Maya – những người bảo vệ ban ngày – nói rằng, sau khi vùng đất huyền thoại Atlantic tách ra, những nhóm người lớn đã di tản ra khắp nơi trên thế giới như: Ai Cập, Ấn Độ, Trung Mỹ, Trung Quốc. Cho nên, ngày nay văn hóa của những nền văn minh này vẫn còn nhiều điểm chung: họ đều có các kim tự tháp, nét chữ viết giống nhau, cùng có ngành thiên văn học, tục thờ động vật…

Nền văn hóa của người Maya là độc nhất vô nhị. Nó phát triển độc lập ở vùng rừng mưa nhiệt đới. Người Maya từng sống trên vùng lãnh thổ của Mexico ngày nay và đã xây dựng các thành phố uy nghi ở đây. Các kim tự tháp của người Maya cao ngang với kim tự tháp của người Ai Cập. Họ còn xây dựng các đài thiên văn để theo dõi bầu trời. Những người bảo vệ thời gian – giáo sĩ Maya – đã từng tiên đoán về sự thay đổi khí hậu trên Trái đất.

Vậy người Maya không có sắt và bánh xe đã bỏ ra biết bao công sức để xây dựng lên những công trình phức tạp và hoàn toàn chính xác ấy để làm gì? Phải chăng là để bảo vệ trước kẻ thù? Hay để chứng tỏ sức mạnh?

Kim tự tháp Polenke là một viên ngọc kiến trúc giữa rừng rậm. Theo tín ngưỡng của người Maya, tại đây tia nắng đầu tiên chiếu xuống trái đất và đây cũng chính là nơi kết thúc của hoàng hôn. Tại đây có đền thờ “Chữ khắc”, nơi mà tuyển tập chữ khắc và các bức bích họa của người Maya đã được tìm thấy.

Người Maya có hệ thống chữ viết hiện đại. Trong một thời gian dài trước đây, người ta cho rằng không thể giải mã được chữ của người Maya. Nhưng nhà khoa học Nga Yuri Knorozov hiện đang sống tại Mexico đã trở thành vị anh hùng dân tộc khi tìm ra chìa khóa giải mã những ký hiệu đó.

Nền văn minh Maya không hề thua kém bất kỳ nền văn minh cổ đại nào từng tồn tại trên Trái đất về mức độ vĩ đại, phát triển và thiên tài. Tất cả những gì họ có đều ở trình độ phát triển cao, như: toán học, thiên văn học, sự hiểu biết về tâm hồn, sự sáng tạo, y học và kiến trúc.

Bộ lịch nổi tiếng của Maya xuất hiện thế nào và do ai tạo ra?

Trước đây, người ta không thể trả lời được những câu hỏi này. Các nhà khảo cổ, các nhà khoa học chuyên nghiên cứu về nền văn minh Maya và các nhà sử học đã đưa ra những kết luận khác nhau. Có một số quan điểm sau:

Quan điểm thứ nhất cho rằng, bộ lịch này là do người Maya đúc rút được từ nền văn minh phát triển và cổ đại hơn của người Olmec. Quả thật, trên lãnh thổ mà người Olmec từng sinh sống, người ta khai quật được những bản khắc trên đá và các hiện vật có đề ngày tháng theo lịch. Nhưng chẳng có bằng chứng khoa học nào chứng minh rằng người Olmec sáng tạo ra lịch.

Quan điểm thứ 2 theo truyền thuyết của người da đỏ, một nhà cầm quyền da trắng nào đó đã sáng tạo ra chữ viết, lịch và truyền những kiến thức này cho người da đỏ.

Quan điểm thứ ba cho rằng, những người bảo vệ ban ngày khẳng định rằng, những kiến thức này đến từ nền văn hóa Atlantic. Nền văn minh ngoài trái đất từ chòm sao Thất tinh đã dạy cho người dân của nền văn hóa Atlantic những kiến thức này. Dường như còn tồn tại bốn Á thần – tức Báo, đó là những vị thần đến trái đất sau thần Lũ lụt để vực lại sự sống cho trái đất. Họ đã tiến hành các lễ nghi thích ứng để xua tan sương mù khỏi trái đất và tặng quà cho con người – gồm chiếc túi tiên đoán, vương miện, chiếc đầu lâu bằng pha lê, cũng như dòng thời gian của chu kỳ ánh sáng (lịch).

Người Maya có 20 bộ lịch. Nhưng chính xác nhất chỉ có hai bộ: Lịch Tzolkin Ritual với một năm 260 ngày và Lịch Thái Dương rất giống với lịch Gregory một năm có 365 ngày.

Hai bộ lịch này đều thể hiện chu kỳ đồng bộ 52 năm. Điều này có nghĩa là cứ 18.980 ngày hay 52 năm thì ngày Thánh lịch và lịch năm sẽ trùng nhau.

Con số 52 rất có ý nghĩa đối với người Maya, và sau này là đối với người Aztec. Cứ sau mỗi chu kỳ 52 năm thì tất cả lại kết thúc hoặc bắt đầu. Thậm chí tuổi thọ trung bình của người Maya cổ đại cũng là 52.

Người Maya cổ đại tính lịch dựa vào thuật chiêm tinh. Thuật chiêm tinh được thế giới ngày nay chấp nhận dựa vào vị trí của hành tinh trong hoàng đạo. Người Maya cũng biết các chòm sao và cho rằng có 13 chòm. Thậm chí, họ còn biết cả chòm sao Ophiuchus.

Tại sao người Maya biến mất?

Nền văn minh Maya cổ đại đã biến mất 500 năm trước khi người châu Âu khám phá ra châu Mỹ. Hiện nay tồn tại hai giả thuyết về sự biến mất của dân tộc này:

Giả thuyết thứ nhất mang tính hoang đường cho rằng, sau khi đã sử dụng hết những kiến thức độc nhất vô nhị của mình, người Maya đã chuyển sang một dạng tồn tại khác.

Giả thuyết thứ hai mang tính khoa học, các nhà khoa học tin rằng, người Maya đã tự gây ra ngày tận thế cho chính mình. Họ đã làm kiệt quệ vùng đất mà họ sử dụng để làm hệ thống nông nghiệp, nên họ buộc phải rời bỏ thành phố của mình và di tản ra khắp nơi trên thế giới để tìm kiếm những vùng đất màu mỡ hơn.

Liệu ngày tận diệt có xảy ra?

Vậy khoa học hiện đại nghiên cứu những lời tiên đoán của người Maya để làm gì? Đó là nhằm để dự đoán những thảm họa có thể xảy ra, vả lại những thảm họa ấy có thể sẽ rơi vào đúng thời điểm mà dân tộc cổ đại này đã chỉ ra. Hiện tồn tại một số viễn cảnh về thảm họa đối với hành tinh của chúng ta sau:

Viễn cảnh thứ nhất: một tiểu hành tinh nào đó lao vào Trái đất, thậm chí chỉ cần một hành tinh rất nhỏ, làm tiêu tan mọi sự sống trên trái đất.

Viễn cảnh thứ hai: do hậu quả của động đất, từ dưới lòng đại dương xuất hiện sóng thần gây lên lũ lụt toàn cầu. Điều này đã từng xảy ra nhiều nghìn năm về trước.

Viễn cảnh thứ 3: các nhà khoa học lại ngả về ý tưởng cho rằng, loài người sẽ bị diệt vong do hậu quả của sự tiến bộ phát triển nhanh chóng. Đó chính là công nghệ hạt nhân.

Như đã biết, ở độ sâu 100m dưới lòng đất, tại khu vực biên giới giữa Pháp và Thụy Sĩ, trên vùng lãnh thổ có diện tích 27km2, người ta đã xây dựng một máy gia tốc hạt cơ bản. Có quan điểm cho rằng, khi những hạt này đạt được tốc độ chui qua lỗ đen, thì chúng có thể hấp thụ được không chỉ trái đất mà còn cả Thái Dương hệ. Thời gian các hạt cơ bản thoát ra bề mặt là vào đúng năm 2012 (phải chăng người Maya nói đúng?). Vấn đề không phải ở chỗ liệu điều đó có xảy ra hay không, mà đơn giản là khi nào nó sẽ xảy ra mà thôi.

Các nhà khoa học vị lai cũng có tư tưởng cho rằng, lỗ đen chẳng là gì khác ngoài là một đường hầm giao thông để di chuyển giữa các dạng tồn tại khác nhau. Trong vũ trụ tồn tại 11 dạng tồn tại khác nhau. Người Maya cổ đại cũng đã nắm được những kiến thức này.

Hiện có ba cách giải thích về thời điểm có thể mà người Maya đã tiên đoán vào năm 2012:
1 - “ban ngày sẽ kết thúc” – tức là ánh sáng sẽ tắt, bóng đêm sẽ bao trùm Trái đất;
2 - nền văn minh của chúng ta sẽ liên lạc được với đại diện của những nền văn minh ngoài Trái đất;
3 - loài người sẽ bắt đầu một thời kỳ phát triển mới. Những khả năng chưa từng có (như siêu năng, thần giao cách cảm…) sẽ phát triển. Bởi như đã biết, chúng ta chỉ đang sử dụng 10% não và 8% DNA của mình. 92% DNA còn lại bị bỏ phí. Một bước nhảy vọt về tiến hóa sẽ diễn ra. Con người hiện đại sẽ trở thành con người hiện đại khôn ngoan.

Nhà vật lý Fernando Malkul ủng hộ giả thuyết sau cùng này. Ông nói: “Hiện chúng ta đang sống ở thời kỳ non ấu trong sự phát triển tiến hóa của nhân loại. Đối với loài người, năm 2012 sẽ là thời điểm đột phá về thông tin vũ trụ, chúng ta sẽ tiếp cận được những kiến thức tận cùng. Điều này sẽ trở thành bước đầu của quá trình can thiệp vào vũ trụ và trí tuệ vũ trụ”.

Chúng ta không nên có thái độ thiếu nghiêm túc đối với những tiên đoán của người Maya, nhưng có thể lý giải chúng theo cách khác. Trong những bức thông điệp của nền văn minh này, chúng ta gặp quan điểm cho rằng, kết thúc đơn giản chỉ là sự khởi đầu. Kết thúc của kỷ nguyên cũ là khởi đầu của kỷ nguyên mới. Chu kỳ lịch này kết thúc thì chu kỳ lịch mới sẽ đến. Chúng ta cần phải đón năm 2012 với niềm hi vọng lớn lao và cần phải chuẩn bị một cái gì đó cho điều này.

Hãy sống theo nguyên tắc của người Maya cổ đại

1 - biết sống và tận hưởng cuộc sống.
2 - sống hài hòa với thiên nhiên.
3 - sống trong bầu không khí yêu thương, luôn mỉm cười.
4 - không lo lắng, không kết tội, không nghe những điều đơm đặt.
5 - biết lắng nghe tiếng nói của con tim mình.

Tin vào ngày tận thế hay không đó là tùy vào mỗi người. Có thể người Maya đã cố gắng nói với chúng ta rằng, phải tận dụng mọi cơ hội để trở nên tốt hơn và hiền hậu hơn. Biết đâu đàn con của Báo đã được sinh ra và rất có thể họ lại là ai đó trong số chính chúng ta. Và liệu có ngày tận thế hay không? Chúng ta hãy cùng sống và chứng kiến.



Đào Văn (Theo báo Nga Sự thật)


Còn gặp nhau thì hãy cứ vui
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời.

Còn gặp nhau thì hãy cứ thương
Tình người muôn thủa vẫn còn vương.
Chắt chiu một chút tình thương ấy
Gửi khắp muôn phương vạn nẻo đường.

Còn gặp nhau thì hãy cứ chơi
Bao nhiêu thú vị ở trên đời,
Vui chơi trong ý tình cao nhã
Cuộc sống càng thêm nét tuyệt vời.

Còn gặp nhau thì hãy cứ cười
Cho tình thêm thắm, ý thêm tươi
Cho hương thêm ngát, đời thêm vị
Cho đẹp lòng tất cả mọi người.

Còn gặp nhau thì hãy cứ chào
Giữa miền đất rộng với trời cao
Vui câu nhân nghĩa tròn sau trước
Lấy chữ chân tình gửi tặng nhau.

Còn gặp nhau thì hãy cứ say
Say tình, say nghĩa bấy lâu nay
Say thơ, say nhạc say bè bạn
Quên cả không gian lẫn tháng ngày.

Còn gặp nhau thì hãy cứ đi
Đi tìm chân lý-lẽ huyền vi
An nhiên tự tại-lòng thanh thản
Đời sống tâm linh thật diệu kỳ.


Tôn Nữ Hỷ Khương
Tuần này chuyển sang người Việt Nam dùng hàng Việt Nam, mà hàng VN chất lượng cao hẳn hoi, thừa cả chuẩn ISO hee hee
Chim của chú Thành rất to đẹp và dày laughing rolling on the floor anh ngồi nặn bóp chim chú mấy buổi mệt bở hơi tai silly nhưng kết quả thì sung sướng vô cùng. Chim chú lên hình quả là đáng đồng tiền bát gạo. laughing Cảm ơn chú đã tặng anh diagram big hug


Eagle
Author: Hoàng Trung Thành
Folded from 01 uncut square paper size 60x60cm










Anh đã nhận ra cô ngay khi cô còn chưa bước chân vào nhà hàng qua tấm kính trong. Cô mặc áo dài màu sẫm, tóc đã uốn ngắn lưng lửng nơi vai, trông lớn hơn nhưng cũng đẹp hơn bội phần so với lần gặp cuối cách đây một năm. Cô đi với một nhóm khách ngoại quốc. Anh nghĩ: "Vậy là lại theo truyền thống của khoa ngoại ngữ dành cho con gái có ngoại hình đẹp", rồi bất giác nhếch mép cười.

Và kể từ lúc cô xuất hiện trong nhà hàng, anh cảm thấy mình bất ổn. Anh nói năng không được mạch lạc, làm đổ rượu ra bàn, cầm nhầm dao ăn của khách... Các ông tây ngạc nhiên vì sự bất cẩn của anh, nhưng rồi họ cũng khám phá ra anh đang bị tà áo dài ngồi ở cuối phòng chi phối.

- Cô ấy đẹp đó chớ!
- Trông cô ấy cười duyên dáng quá!
- Như thế mới làm thông dịch viên với khách nước ngoài được chứ!

Anh chỉ cười khi nghe họ ồn ào nhận xét về cô, tự hứa sẽ không để lộ bất cứ chuyện gì nữa. Nhưng anh lại thấy nhấp nhỏm, anh muốn được chuyện trò với cô. Cuối cùng thái độ ngồi trên lửa của anh làm những người khách cùng bàn bật cười và họ tế nhị xin phép về trước:

- Tôi hiểu, cậu còn trẻ lắm.
- Cảm ơn đã đi ăn tối với chúng tôi.
- Cứ thế nhé, chúc thành công với cô ấy!

Thở phào nhìn họ rút lui trong trật tự, anh bình tâm ngồi lại ngắm nhìn cô kỹ hơn. "Tưởng rằng đã quên, hoá ra", anh tự thú nhận "mình vẫn còn ..."

Ngày đó cả trường đều biết rằng anh và cô phải lòng nhau, họ nói hai người rất xứng đôi vừa lứa, ít ra là nhìn từ bề ngoài. Bản thân anh cũng nhận thấy như vậy và thầm mơ ước thật sự trở thành tri kỷ với cô. Và chắc rằng, cô cũng mong như vậy. Nhưng phàm ở đời, không có gì đơn giản và dễ dàng. Anh biết mình khó có thể vượt qua bức tường vô hình ấy, còn cô thì...

Cả bàn cô ngồi đã lục đục đứng dậy chuẩn bị ra về. Anh hốt hoảng, nếu để vuột cơ hội này, sợ không còn dịp để chuyện trò cùng cô. Lúc cô đi ngang qua, anh lúng túng cất lời:

- Ly đi phiên dịch hả ?

Cô nhìn anh không vui không buồn, không bất ngờ cũng không hồ hởi. Cô cười nửa vời:

- Thưa thầy! Thầy cũng đi với khách?
- Ừ, anh gật đầu, vẫn công việc cũ.

Cô quay sang giới thiệu với khách của mình anh là một người quen xin tạm biệt họ tại đây. Anh khó chịu: "Thật ra chẳng bao giờ cô ta xem mình là thầy cả!"

Cô vén tà áo dài rất điệu nghệ, tự tin mỉm cười ngồi xuống ghế đối diện với anh.

- Thầy nghỉ dạy luôn? Em tiếc cho lứa đàn em sau này.
- Ly là người từng chê bai tôi dạy khó hiểu mà - Anh vẫn chưa quên chuyện cũ.
- Dạ đúng! Thì em nói tiếc là tiếc cho lứa đàn em không có dịp được thọ giáo một người khó hiểu như thầy!

Lại méo mó. Anh lắc đầu cười. Lâu lắm rồi hình như không có ai nói chuyện theo cái lối dễ chạm tự ái kiểu này với anh. Và hình như trong đời anh, cô là người duy nhất dám làm chuyện đó.

- Tôi dạy khó hiểu thì OK! - Anh lấy lại phong độ và bản lãnh của một chàng trai sớm thành đạt - Nhưng tôi thiết nghĩ, để bị cho là người khó hiểu, thì phải nên xét lại. Vì sao những bộ fim đoạt giải Oscar, những quyển sách đoạt giải Goncour đều được cho là khó hiểu? Vấn đề là ở chỗ, người đối diện không được thông minh lắm .

Cô nhướng mày nhìn anh, cười phô hàm răng ngọc ngà, mắt cô long lanh, khuôn mặt bừng bừng sáng. Anh thấy nhói đau nơi tim: Cô đẹp quá! Cô không đốp chát lại anh câu này, chỉ cười, thật lạ!

- Mà không phải chỉ 1 mình Ly chê tôi khó hiểu - Anh nói tiếp vẻ tự tin và hơi ngạo mạn - Tôi cũng tiếc cho mình: đến nay vẫn chưa có ai kiên nhẫn để tìm hiểu tôi.

- Thầy! - Cô vẫn còn cười - Thầy có biết không, một viên kim cương còn thô thì người ta có đủ kiên nhẫn để mài dũa nó cho đẹp hơn sáng hơn; chứ 1 viên đá bình thường thì cùng lắm là người ta đủ sức mài mòn cho nó trơn láng, ai đâu đủ kiên nhẫn mà mài gọt nuôi hy vọng sẽ phát hiện 1 viên ngọc trong đá. Đã là đá rồi thì có làm gì, bản chất của nó cũng chỉ là đá thôi. Vô dụng!

Lần này thì anh tái mặt. Cái ví dụ của cô mới thật là hỗn xược. Thế mà cô vẫn tỉnh bơ, lại có ý dò xét thái độ của anh .

- Tôi tự hỏi - Anh hít hơi - Tại sao tôi và Ly cứ nói chuyện theo kiểu này hoài? Dù sao tôi cũng là...
- Em xin lỗi - Cô lại cười, vẻ mặt chẳng tỏ gì là người biết lỗi - Em chỉ mạo muội thử lòng kiên nhẫn của thầy một chút thôi mà! Như thầy, đã nắm trong tay mình một viên kim cương mà còn không đủ kiên nhẫn để...

Anh hiểu, cô đang trách móc anh. Anh đã chạy trốn, đã bỏ đi viên ngọc mà nhiều người mơ ước.

- Thôi được, Tôi-không-phải-là-người-có-kiên-nhẫn, Anh đều giọng. Nhưng xin mạn phép cho tôi hỏi điều này: Ly đã tìm thấy ai đủ sức mài dũa kim cương chưa?

Lần này, anh nhận thấy đến phiên cô tái mặt. Nhưng cô cũng bản lĩnh lắm:

- Hứa để mài dũa khi đã sở hữu kim cương thì có rất nhiều người - Cô xuống giọng - Nhưng em còn nghi ngờ tay nghề và con mắt nhìn ngọc của họ.

- Tôi và Ly lại sa đà vô cách nói chuyện theo trường phái trừu tượng nữa rồi - Anh thốt lên khi thấy cô bắt đầu không còn giữ được bình tĩnh - Mình nói chuyện khác nhé?

- Lúc thầy đi du học, thầy đã làm đơn nghỉ dạy rồi phải không? - Cô gượng gạo đổi đề tài - Ở bên đó một năm thầy có bị các cô đầm bao vây không?

- Không! Mấy cô đó chê tôi - Anh nói xong mới thấy mình lỡ lời vạch áo cho người xem lưng - Ly biết chê gì không?

- Dạ không - Cô thật thà .

- Họ chê tôi chỉ có một điểm - Anh mỉm cười, nghĩ mình có thể chuyển hướng câu thú nhận ngu ngốc vừa rồi - Họ chê tôi sao toàn vẹn quá!

- À, cô cũng hơi bị bất ngờ vì tài bẻ lái của anh. Cũng đúng thôi, họ chê thầy là phải. Vì như nhận định từ ngàn xưa "Nhân vô thập toàn", thầy đã thập toàn thì ắt không còn là nhân nữa .

- Ly! - Anh kêu lên - Không thay đổi một chút nào hết!

- Thầy cũng vậy - Cô đột nhiên ấm ức - Em ghét thầy!

Thế rồi cả hai ngỡ ngàng nhìn nhau. Trong ánh mắt của cô anh vẫn dễ dàng nhìn ra hình bóng của mình. Nhưng những gì đã qua... Anh đã chạy trốn cô, trốn viên ngọc sáng giá dù chưa gọt dũa. Anh sợ mình sẽ lu mờ bên cạnh cô. Anh tìm người ít lấp lánh hơn. Anh đã tập quên cô và hình như sắp toại nguyện nếu như đừng có cuộc gặp gỡ này. Anh chợt hiểu, anh sẽ không bao giờ thoả mãn với bất kỳ người con gái nào khác, vì họ sẽ trở nên thô kệch trong mắt anh qua lăng kính con người cô . Còn nhượng bộ? Anh không có ý định đó với cô. Anh biết mình ích kỷ.

- Bao quanh thầy và em ngày ngày là những người khách nước ngoài - Cô lên tiếng trước - Họ đến rồi đi, chẳng cần để ý quan tâm gì. Còn dân mình lại cho công việc của thầy và em là tuyệt diệu. Em hiểu, thầy có lý của mình khi quyết định bỏ dạy để đầu tư vô ngành ngoại giao. Và em cũng hiểu vì sao gia đình và bạn bè lại chân thành khuyên em sau này ra trường đi theo ngành du lịch. Em không cưỡng được sức hút của cuộc sống... Thầy!

Cô chợt gọi anh đầy thảng thốt. Anh thì có thể làm gì. Anh cũng như cô.

- Đừng suy nghĩ rắc rối nữa - Anh mỉm cười tỏ vẻ bao dung khích lệ - Cứ sống như mọi người và... tìm cho mình một chỗ dựa, không còn quá sớm nữa đâu .

Cả anh và cô đều hiểu, một khi anh đã nói ra điều này, lý trí vẫn còn làm chủ trái tim, anh vẫn giữ nguyên quyết định của mình. Anh vẫn hoài là người ích kỷ.

- Em mệt mỏi lắm - Cô buồn bã gượng cười - Tìm làm gì hở thầy, tìm ra mà người ta không cho mình dựa hoặc ngỡ đã tìm ra đến khi dựa vào mới hay nó mục rỗng thì... thà là cứ đứng một mình giữa đời này còn hơn.

- Ly bi quan quá - Anh thấy lòng mình chùng xuống hết cỡ - Chúa dạy "cứ đi sẽ đến, cứ tìm sẽ gặp, cứ gõ sẽ mở..."

- Thầy! - Cô thốt lên, ánh mắt vụt giễu cợt - Thế nếu bây giờ em gõ vào đây...

Cô đưa tay lên và chậm rãi đặt nó lên lồng ngực trái của anh. Anh nghe xây xẩm mặt mày.

- ...Em gõ vào đây thì thầy hãy dạy dùm em, nó có mở ra không hay bao nhiêu lời dị nghị, đàm tiếu và cả sự khi dễ của người chủ cánh cửa này sẽ vây bọc lấy em !?!

Lúc anh choàng tỉnh, mở mắt ra thì cô đã đi đâu mất rồi.




Dương Thụy


Xin cảm ơn những con đường ven biển
Cho rất nhiều đôi lứa dẫn nhau đi
Cám ơn sóng nói thay lời dào dạt
Hàng thùy dương nói hộ tiếng thầm thì

Anh như núi đứng suốt đời ngóng biển
Một tình yêu vươn chạm tới đỉnh trời
Em là sóng nhưng xin đừng như sóng
Ðã xô vào xin chớ ngược ra khơi

Anh như núi đứng nghìn năm chung thủy
Không ngẩng đầu dù chạm tới mây bay
Yêu biển vỗ dưới chân mình dào dạt
Dẫu đôi khi vì sóng núi hao gầy…

Cám ơn em dịu dàng đi bên cạnh
Biển ngoài kia xanh quá nói chi nhiều
Núi gần quá – sóng và em gần quá
Anh đủ lời để tỏ một tình yêu

Đỗ Trung Quân

Quả thật mình xem cũng há hốc mồm vì bất ngờ và khâm phục tài năng. surpriseapplause
Một em bé gái nhí Triều Tiên chơi cổ điển, ôm đàn còn to hơn cả người.
Nhưng sự điêu luyện về kỹ thuật (Tremolo, chạy ngón, ép dây, ras...) cũng như biểu cảm của em thì nhiều người lớn còn phải chạy dài dài mới theo kịp.



Kết luận: Không biết nghệ sĩ guitar tài năng nào đầu thai lại mà bị chui vào Bắc Hàn khốn khổ day dreaminghee hee