"Dù bị đau đớn quằn quại, tôi vẫn tha thiết yêu thương trần gian điên dại này"


Ôm em tròn một vòng tay
Ngoài kia tuyết đổ trong này nồng hương
Cổ em da trắng dị thường
Anh nghe sóng vỗ thân thương vô bờ.

Hôn em nụ rất tình cờ
Về anh chết lặng từng giờ tê mê
Thơm thơm lên mái tóc thề
Đôi môi cháy bỏng còn nghe hương nồng.

Xuân nào nắng ấm ven sông
Nằm trên thảm cỏ phiêu bồng ngó mây
Ơi em dưới mấy tàn cây
Dấu chân kỷ niệm còn đầy lối xưa.

Đêm nào ướt lạnh dưới mưa
Đường khuya phố vắng anh đưa em về
Xưa sao mình thấy cận kề
Giờ sao cách trở sơn khê mịt mù.

Hôm nay trời đã vào Thu
Một mùa thương nhớ chừng như võ vàng
Hẹn hò đâu nữa rộn ràng
Nụ hôn ngày cũ bàng hoàng sao quên.


Hồ Công Tâm
IP Hider là chương trình fake IP cực tốt, bạn đừng nhầm nó với thằng Hide IP củ chuối nhé.




Chương trình rất dễ sử dụng. Chế độ Smart Mode trực quan giúp bạn chọn IP quốc gia nào bạn muốn thông qua click chuột trên bản đồ hoặc màu cờ là xong.




Version hiện tại là 4.9 chưa có crack, tớ up bản 4.7 đã kèm crack dùng vô tư big grin

Download tại đây


Một anh chàng đang trên đường về nhà thì bị cô gái chặn lại hỏi:
- Anh có muốn vui vẻ không ?
Ngó thấy cô gái vô cùng xinh đẹp mà ăn mặc lại cực kì bốc lửa, anh chàng liền hỏi:
- Bao nhiêu?
Cô gái đáp:
- 200 nghìn!
Anh gật đầu đồng ý thế là cô ta bán cho anh một... quyển truyện cười laughing rolling on the floor

***

Một bệnh nhân bị tử vong, mọi người quy trách nhiệm cho bác sĩ trực thiếu tinh thần trách nhiệm. Trong cuộc họp kiểm điểm, một giáo sư phát biểu: "Dù sao thì người chết cũng không sống lại được nữa, tôi đề nghị chúng ta nên tập trung cứu bác sĩ trực". rolling on the floor

***

Đại ca ăn quả đắng

Trong nhà tù nọ có đại ca nổi tiếng hung hăng. Phạm nhân mới nào làm mếch lòng hắn đều bị điều trị ra trò.

Một hôm người nhà phạm nhân mới mang vào một con gà béo thơm ngon. Đại ca thèm lắm nhưng chẳng lẽ lại ra cướp gà ăn thì mất thể diện quá, liền gọi tên đàn em ra.

- Mày xem thằng kia nó làm gì với con gà đầu tiên thì mày cũng làm y như thế với nó. Nó bẻ cánh mày bẻ tay, nó bẻ đùi gà mày cũng bẻ đùi nó... Nếu mày không làm thế với nó thì tao sẽ làm thế với mày - đại ca gằn giọng.

- Vâng, thưa đại ca.

Chú phạm nhân mới toát hết mồ hôi hột... Nhưng một lúc sau... tên đàn em quay về bẩm báo đại ca, vừa đi vừa khóc:

- Em xin chịu tội với đại ca em không làm được.

- Thằng này nhu nhược quá, thế nó đã làm gì với con gà đầu tiên?

- Nó liếm phao câu con gà. sick rolling on the floor

***

Phóng viên phỏng vấn một diễn viên đẹp trai, nổi tiếng là hào hoa, nhiều người tình:

- Thưa ngài, đã có rất nhiều phụ nữ ở mọi độ tuổi, mọi tầng lớp kể cả rất nhiều siêu sao đã thổ lộ với ngài những điều thầm kín nhất trong lòng họ. Ngài có thấy ở họ điểm gì chung không?

- Có, tất cả đều than phiền với tôi rằng có một thứ đối với họ kích thước quá nhỏ... hee hee whistling

- Là gì vậy? Có phải... (đỏ mặt)blushing silly

- Không, là tủ treo quần áo của họ. devil skull rolling on the floor

***

Một người cụt tay bước vào quán nước: "Ông bán cho một ly cam tươi".

Người bán hàng vào trong một lát rồi trở ra với ly cam tươi đầy ấp. Ông khách tàn phế nói:

- Tôi bị cụt cả hai tay, phiền ông cầm giúp ly cam cho tôi uống được không?

Người bán hàng vui vẻ:

- Ðược! Ðược! Ông để tôi giúp ông mà! Trời bắt ông tội nghiệp!

Khi uống hết ly nước, ông khách nói thêm:

- Bây giờ phiền ông lấy khăn tay trong túi quần tôi lau hộ cái miệng tí nhé!

Người bán hàng làm theo lời khách. Ông khách tỏ vẻ hài lòng thở phào một cái rồi nói tiếp:

- Bây giờ xin ông vui lòng móc hộ tôi cái bóp ở túi sau, ông mở ra và tính tiền giùm tôi nhé!

Sau khi lấy đủ tiền người bán hàng bỏ trả lại vào túi quần ông khách, ông khách cảm ơn chủ quán:

- Què cụt như tôi nghĩ lắm lúc thật khổ. Ði đâu làm việc gì cũng phải nhờ người khác. Gặp người dễ tính như ông thật là may mắn. Tôi cảm ơn nhiều lắm. À, ở đây có toilet không nhỉ?

Người bán hàng vội trả lời:

- Thưa, nhà này chật chội quá nên tôi không có xây toilet. rolling on the floorlaughing

***

Chất giọng đồng quê

Nữ ca sỹ T tham dự chương trình “Song ca cùng thần tượng” và được ban giám khảo đánh giá là cô có chất giọng tuyệt vời, rất phù hợp với thể loại nhạc đồng quê. Mặc dù bị loại khá sớm nhưng vì lời nhận xét này của ban giám khảo cùng thần tượng nên T đã quyết tâm theo đuổi nó.
Hiện tại để theo đuổi nghiệp ca sỹ nhạc đồng quê, T đã xin vào làm tại một hãng phim truyền hình, nhiệm vụ của cô là chuyên lồng và nhại tiếng ếch nhái. rolling on the floor

***

Một giáo viên dạy chuyên Vật Lý ở ĐHSP có tật nói rất nhanh, trò chép không kịp, nên ông bày cho các trò của mình cách viết tắt, thầy hướng dẫn “ví dụ: Công suất = CS, Khối lượng riêng = KLR, Gia tốc = GT...v.v và v.v...”

Cho đến 1 hôm thầy kiểm tra vở của trò thấy trong vở toàn viết bậy, có nhiều trang cứ cách một đoạn lại có một chữ hơi bị bẩn, chuẩn bị mắng trò thì thầy sực nhớ ra hình như nó viết tắt của “Cảm ứng từ”. devil

***

Danh sách bộ trưởng của Quốc gia dòng họ Tôn Thất
Bộ trưởng bộ GD & DT : Tôn Thất Học
Bộ trưởng bộ Lao động thương binh & xã hội : Tôn Thất Nghiệp
Bộ trưởng bộ Y tế : Tôn Thất Đức
Bộ trưởng bộ Quốc Phòng : Tôn Thất Thủ
Bộ trưởng bộ NN & PTNT : Tôn Thất Bát
Bộ trưởng Bộ Ngoại Giao : Tôn Thất Thế
Bộ trưởng bộ KH & DT : Tôn Thất Sách
Bộ trưởng bộ Nội Vụ : Tôn Thất Sủng
Bộ trưởng bộ Tài Chính : Tôn Thất Thu
Bộ trưởng bộ Du Lịch : Tôn Thất Thểu


(ST)



Mới 3 giờ chiều, Cương đã rời nhà máy trở về căn phòng nhỏ hẹp của mình ở tầng thượng chung cư X. Việc phá bỏ thông lệ này một cách đường đột không phải không có lý do: giám đốc nhà máy vừa kêu anh lên trao quyết định cho nghỉ hưu trước tuổi kèm theo hai ngàn đồng nhân dân tệ - tiền bồi dưỡng "về vườn” theo chính sách hiện hành.

Cương mới 30 tuổi chưa vợ con, lại có thân hình lực lưỡng với bộ ngực vạm vỡ và cánh tay cuồn cuộn những bắp thịt. Việc nghỉ hưu non đối với một con người đang tràn trề sinh lực thế này, thoạt nghe như nghịch lý mà lại rất hợp lý, vì nhà máy sắp công bố phá sản. Là người quen sống "ngủ giường cá nhân, ăn bếp tập thể", nên khi cầm trên tay quyết định nghỉ hưu, Cương cảm thấy hụt hẫng, chới với như sắp rời mặt đất bay lên vũ trụ!

Sau khi tắm táp qua loa, chàng trai mở tủ lấy áo “chim cò” ra mặc, rồi ra phố ăn cơm tiệm, mở đầu cuộc sống đụng đâu ăn đó. Đi được một quãng đường, Cương thấy bên trái nhà hàng Hướng Dương có một tiệm mì đang bốc hơi nghi ngút. Anh quyết định đến đó, và rất may, quán này đang vắng khách, chỉ có mỗi ông chủ béo lùn, vừa xỉa răng ngó mông ra ngoài, vừa nựng đứa bé đang ngủ trên tay. Vừa thấy chàng trai xuất hiện trong bộ áo “chim cò”, ông chủ quán liền phun cây tăm đang ngậm, rồi cười toe toét:

- Cậu đó hả?

- Ông quen tôi? - Cương ngơ ngác hỏi.

- Quen! Hồi sáng, cậu vô đây ăn mì, rồi thừa lúc tôi sơ ý, bỏ lại thằng nhóc này trên ghế. Cậu nhận nó, rồi cút ngay cho tôi nhờ!

- Ông nói cái gì? - Cương la toáng lên - Ông nên nhớ, đây là lần đầu tiên tôi đến quán này, và cũng là lần đầu thấy được cái bản mặt đầy mỡ của ông. Ông không được ăn nói hàm hồ!

Cơn giận nổi lên khiến mặt Cương đỏ rựng lên như mặt Quan Công. Anh quắc mắt nhìn chủ quán một lần nữa, rồi hùng hổ đi ra cửa. Ngay lúc đó, ông ta lạch bạch bám theo Cương, vừa nắm tay lôi anh lại, vừa cười giả lả:

- Xin cậu bớt nóng! Tôi trông gà hóa cuốc. Tôi có lỗi! Mà lỗi này cũng... do cậu một phần!

- Ông nói sao? Do tôi?

- Không! Do cái áo "chim cò" của cậu. Mà thôi, cậu đừng giận nữa, tôi năn nỉ cậu đấy!

Chủ quán lại cười khẹc khẹc, rồi hun cái "chụt" lên tay áo chàng trai với hy vọng làm lành, và quả đúng như vậy, cách làm này tỏ ra có hiệu lực. Cương đã chịu ngồi xuống ghế, đưa tay đánh tróc một cái, rồi ra lệnh dõng dạc:

- Một tô lớn, có chất lượng!

- Có ngay!

Chủ quán trở lại bếp, nhưng chưa làm gì đã quay lại, đứng bên cạnh chàng trai:

- Bị vướng thằng nhỏ, tôi không làm ăn gì được! Xin cậu giữ nó giùm tôi một chút!

Thằng nhỏ có hình hài và gương mặt rất dễ thương. Trong giấc ngủ say nồng, đôi mắt nó híp lại như hai lằn chỉ, còn đôi môi đỏ mọng lại hé mở nụ cười. Cương bế nó lên tay, nghe hơi thở đều đều và nhẹ tênh như làn hương của hoa đồng cỏ nội, anh cảm thấy thư thái, dễ chịu.

Chủ quán đã đặt lên bàn tô mì bốc hơi nghi ngút, rồi nhận lại từ tay Cương đứa bé đang ngủ say. Ông ta nói làu bàu trong miệng:

- Từ sáng tới giờ, một thân một mình, tôi vừa bán mì, vừa phải bế thằng nhỏ. Tôi đuối sức lắm! Đợi tới chiều, nếu không có ai đến nhận, chắc là phải bỏ nó ra đường!

- Ông nói cái gì? - Cương gõ mạnh thìa xuống mặt bàn - Tuyết đang phủ dày thế này, ông tính cho nó chết hay sao?

- Không làm vậy thì biết làm gì bây giờ - Mặt chủ quán nhăn nhúm, méo xẹo như cái bị rách - Tôi đã nghĩ hết cách rồi!

Chàng trai ném thìa, vụt đứng dạy:

- Sao lại hết? Ông phải nuôi, chẳng phải ông vừa nói, ông ở một thân một mình là gì?

- Đúng là tôi ở đây một mình, nhưng tôi còn phải nuôi bà lớn, bà nhỏ và 6 đứa con ở dưới quê! Tôi mỏi mệt lắm rồi, cậu đâu có biết!

Cương cảm thấy đắng miệng, không thể nào nuốt hết tô mì, mặc dù bụng hãy còn đói. Anh đưa tay lên chống cằm, rồi nhìn tuyết trắng đang phủ đầy đường: "Không khéo đêm nay thằng nhỏ này lại lâm vào tình cảnh của mình 30 năm trước”. Anh nhớ lại, hồi đó, vừa được hai tháng tuổi, anh đã bị vứt ra đường giữa mùa đông lạnh giá. Theo bà tốt bụng đã cứu anh kể lại, khi lôi anh ra khỏi đống tuyết, người anh đã thâm tím và cứng đờ như con cá ướp đá. Vậy mà như cây tùng, cây bách của quê hương, anh đã sống, đã đứng dậy được trong vòng tay ấm áp của hàng xóm láng giềng. Cho đến bây giờ, anh vẫn là một đứa con không cha, không mẹ, một đứa con hoang.

Chàng trai rút khăn lau miệng, lấy tiền đặt dưới tô mì; rồi vụt đứng dậy, chìa hai tay ra trước mặt chủ quán:

- Ông trao nó cho tôi! Ông không dám nuôi, thì tôi nuôi nó vậy!

Đứa bé được nằm gọn trong vòng tay của Cương, và lạ thật, tuy đã tỉnh giấc, đã mở mắt nhìn anh thao láo, nhưng nó không khóc. Trời đã tối hẳn, cái lạnh của đêm đông bắt đầu ngấm vào da thịt. Bất chấp tất cả, Cương bế thằng nhỏ lao nhanh ra đường đang phủ đầy tuyết trắng.

Sáng sớm hôm sau, Cương lấy chăn, gối che chắn cẩn thận, đặt thằng nhỏ nằm lọt thỏm giữa giường, rồi vụt chạy ra phố mua về sữa bột, phích nước, tã lót, tấm đắp, dầu cù là và một số thuốc cần dùng cho nó. Công việc phục vụ đứa bé cứ xoay mòng mòng như chong chóng, đôi lúc cảm thấy đuối sức, nhưng Cương rất vui, vì dẫu sao sau khi nghỉ hưu, anh cũng có công việc để làm, hơn là nằm sóng sượt trên giường, vừa vắt tay lên trán, vừa thở vắn than dài... Thằng nhỏ coi bộ thích anh và dễ nuôi. Bao nhiêu sữa cho vào mồm, nó đều nuốt sạch, hầu như không biết chán. Xét về mặt tham ăn, nó giống hệt Cương lúc còn nhỏ. Nghĩ điều này, anh tủm tỉm cười, định cúi xuống hôn thằng nhỏ, không dè tấm mền bao quanh nó, bị nó “tè" ra lúc nào không biết, đã ướt sũng nước. Cương rút tấm mền ném vào chậu giặt, rồi phủ lên người đứa bé lấm đắp mới mua sực nức hương thơm. Anh treo mấy thứ đồ chơi ngộ nghĩnh vừa đúng tầm nhìn của đứa bé, và sau khi thu hút sự chú ý của nó, anh rón rén đi giặt tấm mền. Điều lạ lùng khiến tay anh như bị điện giật là góc trái tấm mền này có một lớp vải may chồng lên, trong đó có đặt vật gì hơi khác thường. Cương lấy lưỡi lam rạch đường may, thọc tay vào, và thật bất ngờ, anh rút ra một mảnh giấy, đã viết sẵn trên đó ngoằn ngoèo mấy dòng chữ “Mong người hảo tâm nuôi dưỡng thật tốt thằng bé khốn khổ này. Mỗi tháng tôi sẽ đóng góp hai trăm đồng nhân dân tệ. Xin liên hệ số điện thoại 62007788-37579. Vô vàn biết ơn!". Vậy là hơn mình, thằng nhỏ này còn có người thân! Cầm mảnh giấy lên tay, Cương miên man suy nghĩ, nước máy chảy tràn ra chậu giặt từ lúc nào, anh vẫn không hay biết.

Khi Cương bế thằng nhỏ ra đến trạm điện thoại thì mặt trời đã đứng bóng. Theo mã số ghi trên giấy, Cương nhấc máy lên, bấm số, và rất may, chỉ tích tắc sau đó, đã có hồi âm. Đó là một giọng nói trong trẻo, còn rất trẻ của một cô gái vùng Đông Bắc. Sau khi hẹn gặp lại Cương vào giờ này ngày mai, tại tiệm mì Lan Châu, cô gái chủ động tắt máy.


***

Tiệm mì này nằm ở trung tâm thành phố, cách nơi ở của Cương khá xa, nên để đến kịp giờ, anh phải thuê xe taxi. Đúng vào thời gian tan tầm, tiệm mì rất đông khách. Bế thằng nhỏ đi vòng phòng ăn một lượt, cuối cùng Cương cũng chọn được một chỗ ngồi áp sát cửa sổ, vừa thoáng khí, vừa dễ quan sát. Sau đó 10 phút, ở cửa chính chợt xuất hiện một người con gái trên 20 tuổi, thu hút ngay sự chú ý của mọi người với thân hình cân đối nở nang, mái tóc đen dài xõa xuống hai bên má bầu bĩnh, trắng hồng... không khó khăn lắm, cô gái đã nhận ra đứa bé trên tay Cương, cô đi thẳng tới chỗ ngồi của anh một cách tự tin, bình thản.

Như người vợ làm việc ở công sở đến tiệm mì này cùng dùng bữa với chồng con, cô gái kê ghế ngồi sát bên Cương một cách tự nhiên, rồi đưa tay lên chống cằm, hết nhìn anh lại nhìn sang đứa bé. Một lát, cô nói rất khẽ:

- Anh bế bé chặt quá, sợ nó khó thở. Anh nên lõng tay một chút, như thế này nè!

Cô gái nhận thằng nhỏ trên tay anh, bày anh cách bế con nít, rồi đột ngột cúi xuống hôn mãi lên đôi môi mềm mỏng của nó. Khi ngẩng đầu lên, hai bên má bầu bĩnh của cô đẫm đầy nước mắt:

- Mẹ hư quá, con tha tội cho mẹ!

Cô gái vội lấy khăn ra lau mặt, rồi hỏi nhỏ nhẹ:

- Anh chờ có lâu không?

- Tôi cũng vừa mới tới!

- Thằng nhỏ khóc nhiều không?

- Nó được cái ít khóc!

- Nó bú thế nào?

Cương tủm tỉm cười:

- Cái này thì khỏi chê! Nó... nó như tôi hồi nhỏ!

Một màu hồng thoáng hiện trên đôi má cô gái:

- Anh hồi nhỏ rất giống nó?

- Phải - Cương gượng cười - Nhưng thằng nhỏ này may mắn hơn tôi nhiều. Nó được nằm trên tay tôi, còn tôi thì lại nằm dưới đống tuyết, sau khi bị người ta vứt xuống đó!

- Trời ơi trời! Thiệt vậy sao anh?

Cô gái kêu lên thảng thốt, rồi cắn môi, ngồi lặng. Rất lâu, cô ngẩng đầu lên hỏi khẽ:

- Nghe giọng nói, anh cũng là người Đông Bắc?

- Vâng, tôi được sanh ra ở đó, rồi trôi dạt, trôi dạt mãi tới xứ này, cũng lâu lắm rồi!

- Còn cô? - Cương dè dặt hỏi.

- Cũng như anh thôi, gió mưa đưa đẩy... - Trầm ngâm một lát, cô gái hỏi ngập ngừng:

- Anh đã có gia đình chưa?

- Chưa!

- Hiện giờ anh ở với ai?

- Một mình!

Cô gái không hỏi nữa, trao lại thằng nhỏ cho Cương bế, cô kêu người hầu bàn lại, dặn làm cho cô hai tô mì, một lớn, một nhỏ, rồi khi người đó đi khuất, cô mở ví đầm lấy ra hai trăm đồng nhân dân tệ:
- Anh cầm lấy số tiền này nuôi cháu thay tôi. Tôi sẽ cố làm ăn để đóng góp nhiều hơn nữa. Tháng sau, cũng vào ngày này chúng ta sẽ gặp nhau tại đây. Được không?

- Được! - Cương bỏ tiền vào túi, rồi ngước lên hỏi - Cô cũng làm việc ở thành phố này?

- Làm công việc gì vậy? - thấy cô gái đỏ mặt. Cương cảm thấy hơi ngượng vì câu hỏi thiếu tế nhị của mình, anh liền hỏi tiếp - Có vất vả lắm không?

- Thời buổi này kiếm được đồng tiền là phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt chớ dễ dàng gì!

Chợt thấy hai tô mì vừa được mang tới, đặt trước mặt mình, cô gái vội lên tiếng:

- Thôi, ta ăn đi anh. Anh đưa bé cho tôi!

Cương trao đứa bé cho cô gái. Nhìn sang bàn ăn gần đó. Cương thấy người vợ bế con nhỏ, ngồi sát bên chồng, cả hai người cùng cúi xuống ăn mì đang bốc khói nghi ngút, lòng anh chợt chùng lại với bao cảm giác nôn nao, xao xuyến...

- Nào! Ta ăn đi anh! - Giọng cô gái chợt vang lên, kéo anh trở lại thực tại - Tô lớn là của anh, còn tôi, tô nhỏ!


***

Tên cô gái là Diễm Lệ, từ Đông Bắc vào thành phố này “lập nghiệp” đã trên một năm. Gọi “lập nghiệp” cho oai, thực ra, cô làm nghề hầu bàn trong một nhà hàng ăn chơi khét tiếng. Nhờ trẻ trung, nhan sắc “chim sa cá lặn” của cô, khách thập phương kéo đến đây đông nghịt. Nhà hàng nhờ cô mà giàu lên trông thấy, nhưng đối xử với cô lại quá tệ bạc. Tiền chưa kịp đến tay, đã sớm bị chia bảy chia ba. Chỗ nghỉ của cô chỉ là một căn phòng nhỏ hẹp, nóng bức, vốn là kho chứa than của nhà bếp. Với số tiền kiếm được, cô phải tằn tiện chi tiêu. Hằng tháng gởi ba trăm đồng nhân dân tệ ra Đông Bắc cho người cha già đang lâm bệnh nặng, và bây giờ, hai trăm đồng cho thằng bé. Nhà hàng này mặc dù có giấy phép, nhưng làm ăn phi pháp, nên phải dùng bọn xã hội đen làm bảo kê. Hằng tháng, các cô gái ở đây như Diễm Lệ phải mời chúng nhậu một bữa ra trò, và mỗi cô phải chuẩn bị một phong bì tiền mặt để cống nộp cho chúng.

Trưa nay, sau khi gặp Cương ở tiệm mì Lan Châu, đi bưu điện gởi tiền cho người cha ở Đông Bắc, Diễm Lệ trở lại nhà hàng với dáng vẻ mệt mỏi, rã rời và trong tâm trạng buồn chán chưa từng có. Cô vừa đặt mình xuống giường để nghỉ cho lại sức thì chủ nhà hàng đã réo gọi lên gấp tầng 13 để tiếp khách “sộp”. Từ chối mãi không được, cô phải đi. Đó cũng là lúc ở tầng 1 xuất hiện đám bảo kê do tên Tứ cầm đầu. Chúng đến đây theo lịch “đúng hẹn lại lên”, và đối tượng hầu hạ chúng từ A đến Z là các cô gái làm thuê ở đây - những người đã từng bị bắt buộc ăn nằm với chúng trong nhiều năm tháng. Bên cạnh mâm ăn ê hề rượu thịt và đám bảo kê dưới quyền gồm những tay đầu trộm đuôi cướp, tên Tứ luôn miệng hò hét, chửi rủa inh ỏi. Hắn nắm tóc một cô gái là dân Tứ Xuyên, hất cằm cô lên, rồi thét:

- Con điếm Đông Bắc trốn đâu?

- Chị Lệ có việc ở tầng 13!

- Việc ấy ai giao?

- Ông chủ!

- Mẹ nó - Tên Tứ xô cô gái té sấp xuống đất, quát lớn - Tụi bay là một lũ chó má, một bầy ăn hại! Nào, hãy nói cho ông nghe, hôm nay là ngày gì?

Một cô gái ấp úng:

- Là ngày tụi em hầu hạ các thầy!

- Biết vậy, sao con điếm Đông Bắc lại trốn?

- Không, chị ấy được chủ giao việc đàng hoàng!

- Không được cãi! - Tên Tứ xô cô gái về hướng cửa phòng, rồi ra lệnh - Lên ngay trên đó lôi cổ nó xuống. Nếu không có nó, mày sẽ thế mạng!

Độ 10 phút sau Diễm Lệ bám gót cô gái vào phòng 1, tầng 1, nơi Tứ và đồng bọn đang vừa ăn nhậu, vừa thỏa thích sờ mó các mỹ nữ. Vừa thấy Diễm Lệ xuất hiện, tên Tứ liền nhảy dựng lên như con thú say mồi. Hắn rút dao, chia thẳng về hướng cô, đôi mắt hắn long lên sòng sọc, đỏ rực những tia máu:

- Hôm nay là ngày gì, hả con điếm?

- Không biết!

- Hỗn láo! Có thực là mày không biết không? - Tên Tứ đi tới, nắm tay Diễm Lệ lắc thật mạnh - Này, tiền bán Nhân của mày để đâu, đưa cho ông ngay!

- Hết rồi! Số tiền ấy tôi đã vét tới đồng cuối cùng để nuôi thằng nhỏ bị ông bỏ rơi rồi! Ông hiểu chưa?

- Nói bậy ! - Tên Tứ lồng lên, co chân đá mạnh vào mâm cơm khiến chén bát văng tứ tung, rồi thọc thẳng mũi dao vào đuôi mắt trái của Diễm Lệ.

***

Tiền trong túi đã cạn dần, mà nhu cầu nuôi dưỡng thằng nhỏ ngày càng tăng, nên Cương phải xoay xở làm ăn để hằng ngày có đồng ra đồng vào. Nhờ sáng dạ và khéo tay, anh lập ra điểm vá, sửa xe, đặt dưới gốc cây đa ven đường, đối diện với chung cư X - nơi anh đang ở. Để chân tay rảnh rang hành nghề, anh đến cửa hàng thiếu nhi mua về một chiếc xe nôi dành cho thằng nhỏ. Hằng ngày, mỗi lần ra đi và trở về, trên người Cương là cả một thế giới thu gọn. Ngoài chiếc nôi và thằng nhỏ, anh mang theo lỉnh kỉnh các thứ bao bị: bao để tã lót, tấm đắp, đồ chơi trẻ con; bao đựng sữa, nước cho thằng nhỏ và thức ăn trưa của anh; bao chứa đồ nghề sửa, vá xe các loại... Chỗ làm của anh ở ngay dưới bóng mát ven đường, lại thêm thằng nhỏ dễ thương ngày ngày nằm ngoan trên chiếc xe nôi xinh xắn, nên dễ thu hút khách. Mỗi lần đến sửa, vá xe, ai cũng chơi với thằng nhỏ và đều hỏi Cương nó là gì của anh. Với khách quen, anh nói đó là con út của người chị vừa qua đời ở dưới quê. Với khách lạ, anh khoe nó chính là đứa con đầu lòng của mình, và liền theo đó, trên môi anh bừng nở nụ cười thật tươi, thật mãn nguyện. Khi có người hỏi bà xã của anh hiện ở đâu và làm gì, anh chỉ cười nhạt, rồi nhìn ra bao la trời đất với ánh mắt đượm buồn. Thực ra, không đợi người ta nhắc mới nhớ, mà đã nhiều đêm ngày, từ sau cuộc hội ngộ đầu tiên với cô gái, hình bóng người đẹp Đông Bắc luôn ẩn hiện trong trái tim anh. Anh nhớ khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trắng mịn, mái tóc đen tuyền, bộ ngực đầy đặn, nở nang ẩn sau lớp áo màu tím. Anh nhớ lời thủ thỉ thầm thì của cô rót vào tai mình như lời người vợ hiền: “Thôi, ta ăn đi anh! Tô lớn là của anh, còn tôi tô nhỏ!”...


***

Đúng hẹn, kim đồng hồ vừa chỉ 11 giờ, Cương đã bế thằng nhỏ lên xe taxi đến tiệm mì Lan Châu. Diễm Lệ đã đến trước, đang ngồi cạnh chiếc bàn áp sát cửa số - nơi hai người gặp nhau trong tháng trước. Khi chạm mặt nhau, cô gái nở nụ cười rất tươi:

- Anh đưa bé cho tôi bế!

Liền theo đó, cô gái kéo chiếc ghế tới sát chỗ mình, ra hiệu cho anh ngồi, rồi dặn người hầu bàn làm hai tô mì, vẫn như cũ, một lớn, một nhỏ. Cô gái tỏ ra vui vẻ, hồn nhiên, và có phần sôi nổi hơn lần gặp trước. Nhưng dường như những biểu hiện đó không qua được cặp mắt quan sát tinh tường của Cương:

- Cô vẫn khỏe đấy chứ?

- Khỏe! Cảm ơn!

- Vẫn bình yên?

- Vâng, rất bình yên!

- Không đúng! - Cương lắc đầu, rồi chỉ tay lên vết thâm chưa lành hẳn ở đuôi mắt trái của Diễm Lệ - Không đúng! Với tôi, cô phải nói thật, không nên giấu giếm bất cứ điều gì!

Cô gái cúi đầu, ngồi lặng. Một lát đợi các khách hàng ngồi ở các bàn bên cạnh vừa đi khuất, cô ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt anh:

- Anh có thật tin tôi, người đồng hương của anh không?

- Tin !

- Vậy thì, không giấu anh điều gì, tôi sẽ nói hết!

Bất chấp nước mắt tuôn chảy như suối xuống hai bên má, cô gái đã thuật lại cho Cương nghe những gì đã trải qua trong cuộc đời của mình, từ việc bỏ quê vô đây làm gái hầu bàn, bị tên Tứ "bảo kê" hãm hiếp, sanh ra đứa con không được hắn thừa nhận, đến việc hắn dùng dao nhọn đâm vào khóe mắt cô ngay tại bàn nhậu, bạn bè ở nhà hàng phải đưa cô đi cấp cứu...

Cô gái vẫn kể với giọng đều đều, chàng trai vẫn chăm chú nghe, bất kể thời gian qua rất nhanh và hai tô mì đặt trên bàn đã nguội. Vén tay áo xem đồng hồ, cô gái vội mở ví đầm lấy ra hai trăm đồng nhân dân tệ, rồi lặng lẽ nhét vào tay Cương. Anh lắc đầu giữ tay cô lại:

- Cô hãy giữ lại mà dùng!

Cô gái kinh ngạc:

- Bộ anh tính trả lại thằng nhỏ cho tôi, có phải không?

- Ừ! - Cương nói với vẻ mặt rất lạnh.

- Chết tôi rồi! - Cô gái kêu lên thảng thốt - Không có người tốt như anh giữ nó, tôi biết trao nó vào tay ai bây giờ? Chẳng lẽ...

- Hả? Cô nói cái gì? Cô định bỏ nó lại trong tiệm mì ấy à?

Cô gái cắn răng, làm thinh.

- Hay là cô ném nó ra đường, vứt nó xuống đống tuyết? - Giọng nói và cả thân người chàng trai chợt run bần bật như sắp lên cơn sốt - Cô nói đi chứ?

Cô gái cúi đầu, siết thật chặt thằng nhỏ vào lòng, rồi khóc nức nở.

Dường như cầm lòng không được trước tiếng khóc xé ruột xé gan của người con gái, Cương đặt nhẹ bàn tay mình lên vai cô:

- Lệ à!

- Dạ!

- Em hãy nghe anh!

- Dạ!

- Em hãy đưa con về ở với anh, có rau ăn rau, có củ ăn củ...

Cô gái cắn răng, khẽ gật đầu, rồi siết thật chặt đầu con vào lòng. Không biết có phải vì mẹ mạnh tay hay nước mắt của mẹ đã thấm ướt tấm đắp, thằng nhỏ đang ngủ say, chợt giật mình tỉnh dậy, mở mắt nhìn hai người, nhưng nó không khóc.


***

Theo sắp xếp của chàng trai, Diễm Lệ sẽ xin thôi việc ở nhà hàng Hướng Dương, sẽ về ở với anh trong căn phòng nhỏ trên tầng thượng chung cư X. Điểm sửa, vá xe của anh dưới gốc đa đang được khách hàng tín nhiệm. Nếu có Diễm Lệ ở bên cạnh trực tiếp chăm sóc thằng nhỏ, anh sẽ kiếm đủ tiền trang trải mọi chi phí, kể cả ba trăm đồng gởi ra Đông Bắc cho người cha của Diễm Lệ.

Sáng nay, theo kế hoạch: Cương bế thằng nhỏ đến nhà hàng để đón Diễm Lệ, phụ mang vali, túi xách của cô ra xe taxi để chở về nhà mình. Khi anh và thằng nhỏ ngồi đợi trên chiếc ghế dài ở tiền sảnh nhà hàng thì đột ngột có một chiếc ô tô màu mận chín đổ xịch trước sân, và từ đó, lù lù chui ra ba tên xã hội đen, mặt mày dữ dằn, bặm trợn. Một tên, có lẽ là tên cầm đầu, được đàn em nhường lối cho đi trước. Khi tới gần chỗ ngồi của Cương, hắn đột nhiên đứng sựng lại, rồi nhìn chăm chăm thằng nhỏ đang ngủ say trên tay anh. Một lát, hắn quay lại rỉ tai đồng bọn, đưa tay ra hiệu đủ thứ rồi mới chịu đi thẳng vào bếp ăn của nhà hàng. Lúc bây giờ còn sớm, nên ở đây vắng người.

Trong căn phòng vốn là kho chứa than trước đây của nhà hàng Diễm Lệ đang xếp quần áo bỏ vào vali. Do tất bật với công việc, nên bộ quần áo ngủ rất hở hang trên người, cô chưa kịp thay, để lộ ra bộ ngực nở nang và da thịt trắng ngần. Tên Tứ đã xuất hiện trước cửa. Hắn dang rộng chân chắn cả lối ra, rồi cưới sằng sặc:

- Con điếm Đông Bắc, hãy mở mắt ra thật to để nhìn cho rõ người này là ai?

- Cô gái giật mình, quay lại, liền phát hiện trên tay tên Tứ có con dao nhọn, con dao từng đâm vào khóe mắt trái của cô bên bàn nhậu hôm nào.

- Ông muốn gì? - Cô gái nghiêm mặt lên tiếng.

- Ông muốn mày! - Tên Tứ vừa cười nham nhở, vừa đập nhẹ tay lên cán dao - Có thích không? Tao chắc là mày sẽ rất thích!

- Đừng hòng! Ông đụng đến tôi, tôi la lên bây giờ!

- Tao thách mày đó! - Tên Tứ lại vung dao lên múa may loạn xạ - Nè, hãy căng tai ra mà nghe tao hỏi.

- Hỏi cái gì?

- Mày định bỏ tao để theo trai có phải không?

- Nói bậy! Tôi chỉ về với chồng con của tôi thôi!

Tên Tứ rống lên:

- Con của mày có phải là thằng nhỏ mà mày đã khai ra trong bữa nhậu?

- Đúng!

- Sao mày bảo nó chính là con của tao kia mà!

- Làm gì có chuyện đó! Ông nghe lầm rồi! Nó là con của chồng tôi!

Tên Tứ điên tiết, phà ra nồng nặc hơi rượu:

- Vậy đứa nào là chồng mày? Nó ở đâu? Làm gì? Có phải như người ta nói, nó là thằng khố rách áo ôm, đang ngồi vá xe ngoài đường?

- Ông không được xúc phạm người khác, nhất là người đó lại có tư cách đứng đắn hơn ông!

- Mày không được dạy tao!

Tên Tứ ném con dao xuống đất, rồi nhào tới vật Diễm Lệ xuống giường. Bị thân hình to béo của nó đè lên người, cô muốn ngộp thở. Cô giẫy dụa, cố lấy sức vùng dậy thật mạnh và rất may, cô đã thoát khỏi vòng tay của hắn. Cô la lớn:

- Tôi bị hãm hiếp! Bớ người ta! Tôi bị hãm hiếp!

Không dè bị cô gái xoay chuyển tình thế nhanh như vậy, tên Tứ sựng lại trong giây lát. Ngó ra ngoài, không thấy có ai đến cứu, hắn lại nhào tới, xô cô gái ngã sấp xuống giường, lật ngửa cô ra, rồi lột hết quần áo trên người cô. Cô gái chống trả quyết liệt, nhưng dường như sắp đuối sức. Đó càng là lúc từ tiền sảnh nhà hàng, Cương vừa bế thằng nhỏ, vừa tông mấy lớp cửa chạy vào theo tiếng kêu cứu rõ ràng là tiếng kêu của Diễm Lệ, không ai khác.

Cương nhặt con dao lên, rồi thật bất ngờ, anh đâm liền mấy nhát thật mạnh, thật sâu xuống giữa lưng tên Tứ. Hắn giẫy đành đạch mấy cái, rồi tắt thở.


***

... Cương bị khép tội tử hình. Hôm anh còn nằm trong ngục. Diễm Lệ có bế thằng nhỏ đến thăm anh. Sắp gần kề với cái chết mà Cương vẫn điềm nhiên, thanh thản, vẫn chuyện trò vui vẻ với người thân thiết nhất. Anh bảo: "Diễm Lệ hãy ráng nuôi con khôn lớn, nên người, vì thằng nhỏ này là đứa con đầu lòng, là người thừa kế duy nhất của anh! Cương càng nói, cô gái càng tủi thân. Tiếng khóc thảm thiết của cô xao động cả đất trời, nhưng Cương cố nuốt niềm thương đau vào lòng, anh cố tỏ ra không mềm yếu trước mặt cô gái. Nắm thật chật bàn tay thon nhỏ của Diễm Lệ qua song sắt nhà tù, anh an ủi: "Đừng khóc nữa! Người vợ hiền của anh, người tình tuyệt vời của anh! Em hãy đứng thẳng người mà sống, mà nhớ tới anh. Em làm được không?”.

Buổi sáng Cương ra pháp trường, vì sợ hai mẹ con khiếp sợ trước tiếng súng, anh khuyên Diễm Lệ không nên đến, dù đó là giây phút cuối được thấy nhau giữa hai người. Để giữ lời hứa với anh, Diễm Lệ không đến. Cô bế con lên taxi đến thẳng tiệm mì Lan Châu ở trung lâm thành phố. Cô chọn cái bàn áp sát cửa sổ, nơi Cương và cô từng ngồi bên nhau, rồi kêu người hầu bàn đem lên hai tô mì, và vẫn như cũ một lớn, một nhỏ. Không hiểu sao, thằng nhỏ có cái gì khác thường khi vào tiệm mì lần này. Nó khóc mãi, cứ nhìn cái ghế trống đặt bên cạnh mà khóc! Diễm Lệ vội cúi xuống ru con bằng câu hát ru quen thuộc của vùng quê Đông Bắc:

“Gió mưa đưa đẩy đôi ta
Anh vô ngõ cụt, em ra đường cùng
Chờ ngày hết kiếp lao lung
Vầng trăng đã lặn, mùa xuân đã tàn!”.

Tiếng ru vừa dứt, cô gục mặt xuống bàn khóc nức nở. Phải đến mấy phút, sau khi lấy lại bình tĩnh, Diễm Lệ đặt tô mì lớn trước chiếc ghế để trống, còn tô nhỏ cô để ngay trước mặt mình. Giọng cô khẽ rung lên trong tiếng nấc nghẹn ngào:

- Nào, ta ăn đi anh! Anh tô lớn, em tô nhỏ! Mà... phải cố ăn cho hết,... ăn cho hết nghen anh!


(KTNN)



Cuộc sống ngày nay với những máy móc hiện đại khiến cho con người làm nhiều việc trở nên nhẹ nhàng hơn. Nhưng cùng với việc hưởng thụ cuộc sống chất lượng cao, bức xạ điện từ được sản sinh ra từ những sản phẩm điện tử lại gây ra rất nhiều ảnh hưởng không tốt cho cơ thể.

Máy tính là một trong những máy móc điện tử mà hiện nay chúng ta phải tiếp xúc nhiều nhất trong một ngày, dưới đây là 5 chiêu hiệu quả để ứng phó với ảnh hưởng của bức xạ điện từ của máy tính.

Thứ 1: Trên bàn làm việc có thể đặt vài chậu xương rồng, xương rồng có thể hút bức xạ điện từ.

Thứ 2: Đối với những người bận rộn thì cách tránh bức xạ điện từ của máy tính đơn giản nhất đó là mỗi sáng uống 2 đến 3 cốc trà xanh, ăn một quả quýt.
Lá trà xanh rất giàu vitamin A thô, sau khi bị cơ thể tiếp nhận nó sẽ rất nhanh chuyển hóa thành vitamin A. Do đó, trà xanh không những có thể làm tiêu tan những nguy hại mà bức xạ điện từ của máy tính gây ra, nó còn có thể bảo vệ và nâng cao thị lực.

Nếu bạn không quen với việc uống trà xanh, bạn có thể dùng trà hoa cúc bởi nó cũng có tác dụng tương tự như vậy.

Thứ 3: Vị trí đặt máy tính cũng rất quan trọng. Hạn chế việc đặt mặt sau của màn hình về hướng có người bởi vì bức xạ điện từ của máy tính mạnh nhất là từ mặt sau, sau đó là hai bên, màn hình là nơi mà bức xạ điện từ yếu nhất.

Để có thể nhìn rõ mặt chữ ít nhất chúng ta cũng phải đặt máy tính cách 50 đến 75cm. Với vị rí như vậy có thể giảm những ảnh hưởng của bức xạ điện từ.

Thứ 4: Đối với những người thường xuyên tiếp xúc với máy tính thì nên ăn nhiều đồ ăn có chứa vitamin A, vitamin C, protein như cà rốt, giá đỗ, cà chua, thịt nạc, thịt khô.

Thứ 5: Thường xuyên tiếp xúc với máy tính sẽ làm cho mắt bị khô và nhức mỏi.
Để giảm tình trạng này chúng ta nên thường xuyên ăn chuối. Kali trong chuối sẽ giúp chúng ta loại bỏ thành phần muối dư thừa trong cơ thể giúp mắt không xuất hiện các triệu chứng mệt mỏi.


Lan Phương (Vietnam+)


Mắt em mưa xuống kinh thành
Đừng nhìn anh với bóng hình đêm xưa
Vòng tay để lạnh mùa Thu
Hàng mi xanh bỗng sa mù biển khơi.

Ngậm ngùi dư vị làn môi
Đừng cho anh nhớ nụ cười trầm hương
Giận hờn vai nhỏ mây vương
Lỏng vòng ôm nhịp tay cuồng tiễn đưa.

Ánh đèn Thu muộn giăng mưa
Gót chân hồng ngọc che mờ không gian
Xin hồn hoa trắng dung nhan
Đừng ngăn biên giới cung đàn hương bay.

Lời ca nước mắt lưu đày
Xa em đàn cũng hao gầy thanh âm
Chia đôi mái tóc trăng rằm
Lìa vai dã thảo, gọi thầm tên nhau.

Đàn ơi !hồn ngọc về đâu?
Ngón tay xé lụa còn đau nét cười?
Xin Em nếp áo ngàn khơi
Chút mây bay lẫn dáng đời hôn mê.

Chiều tàn khóc mắt Thu đi
Nhạt hơi Em thở, còn gì trong anh?
Riềm mi khuất bóng ngàn xanh
Môi em còn đọng nửa vầng trăng say.

Tuổi xuân ép giữa lòng tay
Xin em đừng gợn nét mày sương sa
Lệ nào kết ngọc trong hoa?
Đóa hôn thần khải chưa nhòa sắc hương.

Ngủ vùi cơn sốt trùng dương
Tiếng ca lạc phách, cung đàn mê cung
Chập chờn nỗi nhớ thêu nhung
Giấc mơ xõa cánh bướm rừng theo Em...


(Đinh Hùng)



Đã có một thời, nhiều nhà khoa học cho rằng ăn chay không thể cung cấp đủ các loại chất cần thiết cho cơ thể. Do vậy mà có nhiều người đã hạn chế hoặc không dám ăn chay. Tuy nhiên, ngày nay ăn chay đang là khuynh hướng thịnh hành ở hầu hết các quốc gia trên thế giới, vì nó giúp ngăn ngừa được nhiều bệnh tật. Dưới góc nhìn của các chuyên gia dinh dưỡng, ăn chay được đánh giá như thế nào? Chúng tôi đã có cuộc trao đổi với bác sĩ Nguyễn Thị Kim Hưng - nguyên Giám đốc Trung tâm Dinh dưỡng TP.HCM, giảng viên Đại học Y Dược TP.HCM về vấn đề này, xin giới thiệu đến quý độc giả.


Con người khởi thủy bằng việc ăn chay

- Phóng viên: Thưa bác sĩ, đối với xã hội loài người, ăn chay dường như không phải là vấn đề mới mẻ?
- BS. Nguyễn Thị Kim Hưng: Xét về bản chất, chúng ta cần phải hiểu rằng, con người không phải là giống ăn động vật, mà là ăn thực vật, rau quả. Khi nghiên cứu cấu trúc cơ thể như răng, đường tiêu hóa, hệ thống thoát mồ hôi v.v…, các nhà nghiên cứu đã nêu ra nhiều bằng chứng nhằm chứng minh rằng con người là sinh vật ăn rau quả. Những loài ăn động vật thường có đường ruột rất ngắn, có nanh vuốt, móng vuốt. Chúng sử dụng móng vuốt sắc như dao để vồ, cấu xé con mồi. Những chiếc răng nanh dài để nghiền thức ăn. Ruột rất ngắn vì việc tiêu hóa thức ăn động vật mà cụ thể là thịt đòi hỏi chúng không ứ đọng lâu, không gây nên men thối sản sinh nhiều chất độc. Con người thì khác hoàn toàn: ruột rất dài, thức ăn đi qua lâu để hấp thu được hết các dưỡng chất cần thiết.



BS.Kim Hưng


- Vậy chúng ta lý giải như thế nào khi mới bắt đầu, con người đã biết ăn động vật thông qua hoạt động “săn bắt”?
- Toàn bộ lịch sử cũng chỉ là giả thuyết về mặt khoa học, vì những số liệu mà chúng ta tìm được chỉ vốn rất gần đây. Nhưng với những gì mà khoa học có được, loài người thời nguyên thủy là những người ăn chay tuyệt đối. Bởi chưa tìm ra lửa để nấu nướng nên họ phải ăn thức sống; thức ăn tiêu hóa càng chậm càng cần phải có thời gian ở lâu trong ruột để được lên men. Cho đến mãi sau này, có thể do vô tình vì cháy rừng, một số động vật bị thiêu chết và tỏa mùi thơm, con người mới phát hiện ra một loại thức ăn mới, họ bắt đầu biết sử dụng lửa và biết cách ăn thịt. Tại những vùng đất cổ xưa nhất của loài người như Ấn Độ chẳng hạn, người ta vẫn còn duy trì việc ăn chay. Đến nay, ở Ấn, việc ăn thịt bò vẫn còn bị cấm. Riêng ở Việt Nam, trong cách ăn uống, chúng ta dù nói không ăn chay đi nữa, thì trên thực tế, trong bữa ăn hàng ngày của chúng ta có đến 90% là thức chay, nhất là ở các vùng nông thôn, những khi có giỗ tết người ta mới dùng nhiều thịt cá, còn lại hầu hết chỉ ăn rau củ là chủ yếu.

- Tuy thế, có nhiều người lo ngại rằng ăn chay sẽ không đủ chất dinh dưỡng cho cơ thể?
- Trên thực tế, đã có một thời nhiều nhà khoa học cho rằng ăn chay không cung cấp đủ các loại chất dinh dưỡng cho cơ thể, nên sẽ bị suy yếu. Nhưng chúng ta cũng phải nhìn nhận rằng các nhà sư chân tu của Phật giáo chỉ ăn những thực phẩm có nguồn gốc thực vật mà vẫn khỏe mạnh, nhiều người đạt tuổi thọ cao. Xu hướng hiện nay, nhiều người cho rằng ăn chay có sức khỏe chẳng thua kém gì ăn thịt, có khi còn khỏe mạnh hơn. Những con thú như trâu, bò, lạc đà, ngựa v.v… là loài ăn thực vật nhưng chúng vẫn rất dẻo dai và làm việc không mệt mỏi.


Ăn chay có nhiều lợi ích

- Như vậy, theo bác sĩ, ăn chay có những ích lợi như thế nào?
- Dưới lăng kính y học, ăn chay trước hết sẽ tránh được những tác hại so với ăn thịt như: các bệnh lý về tim mạch, ung thư, ngộ độc thực phẩm, béo phì, đái tháo đường tuýp 2, sỏi mật... Cũng cần hiểu rằng, do cấu trúc trong cơ thể của con người, mà đặc biệt là dường ruột rất dài, nên mỗi khi chúng ta ăn động vật, thức ăn sẽ đi qua đường ruột rất lâu, các chất độc hại từ động vật dễ dàng hấp thu vào cơ thể.
Trong thực vật có nhiều chất antioxydans - chống oxy hóa. Con người thở oxy để sống nhưng oxy cũng làm cho con người lão hóa. Đây chính là hai mặt cùa vấn đế. Cái gì tạo sự sống thì cũng hủy diệt sự sống. Nhờ có nhiều flavonoid, caroten, nhiều vitamin E, C nên thực phẩm chay có tác dụng giúp hạn chế oxy hóa tự do phát sinh, Chế độ ăn chay có ít cholesterol, ít acid béo bão hòa và có nhiều chất xơ, tránh khuynh hướng bị viêm ruôt thừa, ít bị hội chứng đại tràng kích thích, trĩ và giãn tĩnh mạch chi...

- Trên phương diện y học, có những nguy hại nào từ ăn chay không?
- Tuyệt nhiên không có một hạn chế nào từ ăn chay cả. Nếu có chăng thì đó chỉ là do suy nghĩ từ con người. Đa số mọi người đều cho rằng ăn chay sẽ không đủ chất. Đây là hạn chế lớn nhất. Nhưng như Đức Phật đã nói “we are what we think!” (mình chính là ý nghĩ của mình - NV), nếu mình thấy ăn chay không bổ dưỡng thì nó sẽ không bổ dưỡng và ngược lại. Đây là góc độ của tâm thức chứ không còn là góc độ của dinh dưỡng. Từ lâu, khoa học đã gieo vào đầu dân chúng là ăn chay sẽ không cân đối, cần phải có thức ăn từ động vật. Do vậy mà đại đa số mọi người cứ mãi ám ảnh. Thực tế thì hoàn toàn ngược lại.

- Bác sĩ giải thích thế nào khi có người cho rằng, bệnh tiểu đường phần lớn do ăn chay mà ra?
- Không phải vậy, mà ngược lại nữa là khác. Tất cả các nghiên cứu khoa học đến bây giờ đều cho rằng ăn chay sẽ làm giảm bệnh tiểu đường. Tuy nhiên, thực tế ở Việt Nam, nhiều trường hợp ăn chay bị tiểu đường là do thiếu vận động. Hoạt động thể lực ít là nguy cơ rất cao để bị bệnh nay. Để hạn chế, mỗi ngày cần vận động nhiều hơn một chút, tạo điều kiện để được đi bộ càng nhiều càng tốt.


Cần phải có một chế độ ăn uống hợp lý

- Theo nghiên cứu của giới chuyên môn, một khẩu phần ăn chay như thế nào thì được xem là đảm bảo sức khỏe?
- Trước hết phải đảm bảo số lượng của bữa ăn đã. Nếu ăn ít quá thì sẽ suy dinh dưỡng, còn ngược lại thì sẽ bị béo phì. Tuy nhiên, quan trọng nhất vẫn là làm sao đầy đủ các chất dinh dưỡng để tạo nên sự cân đối.
Chúng ta có thể làm một cái tháp thực phẩm ăn chay, phải đầy đủ 4 nhóm. Nhóm thứ nhất và nhiều nhất là rau trái, cần đến 500gr mỗi ngày. Rau trái cung cấp muối khoáng, sinh tố, các chất chống oxy hóa, chống lão hóa. Ngũ cốc là nhóm thứ nhì. Đây có thể là gạo, bánh mì, khoai củ v.v… Trung bình mỗi ngày cần 300gr tùy mỗi người. Các thứ này sẽ cung cấp năng lượng, tinh bột, vitamin nhóm B tạo nên cảm giác no khi ăn. Nhóm thứ ba là nhóm cung cấp chất đạm, gồm: đậu, đỗ, sữa v.v…, một ngày cần khoảng từ 50 đến 100gr. Nhóm cuối cùng là dầu ăn và gia vị. Cần 20 đến 30gr dầu ăn mỗi ngày; gia vị như muối, đường càng ít càng tốt.


Dầu ăn sẽ cung cấp các chất béo cần thiết cho cơ thể.

- Còn chế độ cụ thể cho mỗi ngày thì sẽ như thế nào, thưa bác sĩ?
- Thông thường, nên ăn đầy đủ ba bữa trong một ngày. Riêng đối với chư Tăng Ni Phật giáo, do thực tập thiền nhiều nên nhu cầu dinh dưỡng rất thấp, kể cả nhu cầu oxy, nên không cần thiết phải ăn đủ ba bữa một ngày mà họ vẫn khỏe mạnh. Đây thực sự là một lối sống rất đặc biệt. Chân lý nằm ở chỗ này, còn tất cả những gì tôi nói chỉ là lý thuyết. Ăn như thế nào mà cảm thấy khỏe là được. Ví dụ ở Tây Tạng, dù ăn rất cực khổ nhưng người ta vẫn rất khỏe. Như vậy, quan trọng nhất là mỗi người phải lắng nghe được chính cơ thể và nhu cầu của bản thân. Phải tin vào cơ thể của mình, hạn chế việc tin quá nhiều vào bác sĩ. Bác sĩ chỉ nói lý thuyết thôi.

- Nhưng… để lắng nghe được những gì cơ thể cần, phải chăng là một việc rất khó?
- Đúng thế! Vì con người bây giờ hầu như mất thói quen đó. Ngày xưa, đi lại khó khăn, người ta ít cần đến bác sĩ nhưng họ vẫn sống tốt. Bây giờ tất cả mọi thứ đều phụ thuộc vào bác sĩ. Như thế thì không nên chút nào.


Ăn chay có liên quan đến thực hành tâm linh

- Được biêt, bác sĩ cũng là một người ăn chay trường, nhân duyên nào đã đưa bác sĩ đến với việc ăn chay?
- Cách đây khoảng 3 năm, tự nhiên tôi bắt đầu quan tâm đến tâm linh, muốn tìm hiểu bản thể của con người. Từ góc độ là một người làm khoa học đi vào nghiên cứu về tâm linh, tôi nhận thấy rằng thông qua Phật giáo, việc nghiên cứu sẽ dễ dàng hơn so với các tôn giáo khác. Tôi đi vào tâm linh bằng con đường Phật giáo để khám phá, tìm hiểu và tôi nhận ra rằng Phật giáo rất gần với khoa học. Các tôn giáo khác phải gắn với niềm tin, đức tin mà trước đó tôi vốn là người không hề có. Chính vì vậy mà tôi tìm đọc rất nhiều sách liên quan đến Phật giáo được viết bởi những bậc thây rất nổi tiếng như: HT. Thích Thanh Từ, Thiền sư Thích Nhất Hạnh, Ohso, v.v… Tôi cũng đọc sách các tôn giáo khác nhưng không nhiều như Phật giáo.
Nhờ có một người giới thiệu, tôi đến với một trung tâm thiền và đã bắt đầu thực tập. Thực hành thiền, người hướng dẫn không bắt buộc phải ăn chay, nhưng tôi nghiệm ra một điều rằng, nếu vẫn còn ăn động vật thì sẽ khó mà tĩnh tâm. Thế là từ từ tôi bỏ việc ăn mặn. Có một điều rất lạ là trước đó tôi không ăn chay ngày nào nhưng vẫn có thể bỏ ăn mặn một cách đột ngột rất dễ dàng, không có gì khó khăn cả.

- Theo như trường hợp của bác sĩ thì rõ ràng việc ăn chay có quan hệ mật thiết đối với vấn đề thực hành tâm linh?
- Ở Việt Nam, hầu như chưa có nghiên cứu cũng như tài liệu nào nói về vấn đề này. Nhưng trên thế giới đã có nhiều công trình nói lên điều đó. Tôi cũng đã có dịp đọc các tài liệu này và được biết rằng, sự thức tỉnh tâm linh làm cho con người quan tâm đến ăn chay. Ví dụ như ở Mỹ hiện tại có khoảng 20 triệu người ăn chay và mỗi năm có thêm khoảng 1 triệu người nữa. Khi ăn chay, con người dường như nhạy cảm hơn, việc giết chóc động vật trở nên qua sức đối với họ. Riêng theo tôi, những người ăn chay dường như tử tế hơn, sống có trách nhiệm hơn, biết yêu thương hơn. Ở một góc độ nào đó, đây cũng chính là yếu tô tâm linh của cuộc sống con người.

- Xin chân thành cảm ơn bác sĩ!



Bảo Thiên (thực hiện)


- 90% đàn ông không muốn đi mua đồ cùng vợ. Nếu đi, 90% trong số họ là do bị vợ bắt đi cùng. - 90% đàn ông không muốn đi thăm nhà mẹ vợ. Nếu đi, 90 % vì hạnh phúc gia đình và vì tôn trọng vợ.

- 90% sau khi có tiền, ngoại trừ con cái, họ mong muốn thay đổi mọi thứ, nhưng đến 90% không có gì thay đổi.

- 90% đàn ông thích xem truyện tranh hay phim sex, nhưng 90% nói rằng họ rất ít khi xem, không thích xem hoặc chưa từng xem!

- 90% đàn ông đều mơ tưởng đến sex nhưng 90% đối tượng họ nghĩ đến không phải là vợ!
Thực tế cho thấy đàn ông có một tâm lí bất ổn chung: Mong muốn có tình một đêm với người phụ nữ khác, và không muốn chịu trách nhiệm với hành vi của mình.

- 90% đàn ông tình nguyện tiếp cận phái nữ, muốn để lại một ấn tượng tốt và muốn trở thành người bảo vệ cho phái đẹp nhưng 90% trong số họ không đạt được điều này.

- 90% đàn ông thấy mình tốt mọi mặt nhưng 90% trong số họ bị vợ chỉ ra hàng loạt các tật xấu.

- 90% đàn ông cảm thấy vợ người khác rất bắt mắt nhưng 90% trong số họ đều không dám đến gần.

- 90% đàn ông đều không muốn nghe vợ lải nhải nhưng 90% trong số họ vẫn phải nghe hàng ngày.
- 90% đàn ông biết rõ nhược điểm của bản thân, nhưng 90% không thể sửa được.

- 90% đàn ông khi nhìn thấy gái đẹp đều nghĩ rằng cô ấy đã lấy chồng, thật đáng tiếc mình không tìm được ai!

- 90% đàn ông đều hối hận khi kết hôn sớm, và 90% trong số họ nói, nếu bây giờ họ mới kết hôn thì mọi việc đã khác!

- 90% đàn ông hài lòng về kỹ năng sex của mình nhưng 90% trong số họ không hài lòng về bản thân.

- 90% đàn ông muốn tìm kiếm thú vui bên ngoài nhưng 90% trong số họ sợ phát sinh chuyện ngoài mong muốn.

- 90% đàn ông khi gặp người trong mộng sẽ lắp bắp, và có đến 90% nói mong muốn “hãy cho tôi yêu thêm một lần nữa”.


Theo Dantri/EC


Tôi sinh ra dưới một mái chùa. Nghe kể rằng sư phụ tôi khi ấy còn trẻ, một hôm đi ngang bỗng động tâm hỏi: "Mô Phật, sao sau chùa lại phơi tã lót?". Nghe chuyện đời cha tôi, thầy bảo: "Hãy nhớ ngày này. Nếu có cơ duyên, mười năm sau ta sẽ trở lại". Trở về thầy bỏ tăng viện, lên một ngọn núi hẻo lánh trong rú xa, dựng mấy nếp nhà cổ. Từ ấy, thầy ẩn tu, hiếm khi xuống núi.

Lớn lên, tôi giống cha như đúc và rất được mẹ yêu chiều. Cha tôi mắt sáng, mũi cao, tiếng nói trầm ấm, tính tình hiền hòa trung thực. Khi còn là một chú tiểu đầu để chỏm, người đã nổi tiếng thông minh, mười lăm tuổi chép rành kinh chữ Hán. Rồi vì học giỏi, được cử làm giáo sư ở trường Trung học Bồ Ðề, một trường phổ thông tư thục của Giáo hội. Lúc người sắp được phong Ðại Ðức thì gặp cô bé nữ sinh tinh nghịch, có đôi mắt hút hồn, đôi môi đầy đam mê và cái tính thích gì thì làm cho bằng được. Ban đầu, cô bé chỉ định quấy phá chơi để thử bản lĩnh của thầy. Nhưng rồi tình yêu là lửa, chính người muốn đốt lại cháy. Cả chùa ngẩn ngơ khi người thanh niên đạo hạnh vòng tay thưa trước sư cụ trụ trì: "Yến bệnh nặng đã bốn tháng rồi, sợ rằng cô ấy chết. Thầy dạy con tu hành để cứu chúng sinh. Nay con có thể cứu một sinh linh, sao lại khước từ". Cha tôi rời chùa, cô Yến khỏi bệnh rồi hai người thành vợ thành chồng. Ông bà tôi để lại một ngôi nhà, cha tôi cho dỡ đi, xây vào chỗ đó một ngôi chùa tư. Ðã không bỏ đời theo đạo được, thì ông đem đạo về giữa đời. Sau khi đã có con, ông vẫn ăn chay, mặc áo nâu và tụng kinh sớm chiều. Có lần mẹ tôi đi chợ mua một xâu ếch, những con ếch theo phản xạ cứ chắp hai chân trước vái lia lịa. Một bà đi ngang bảo mẹ tôi: "Mấy con ếch lạy khéo không thua thầy M.H". Rồi bà cười hả hả: "Ði tu mà chẳng trọn đời, làm thân con ếch cho người lột da". Tính mẹ tôi mau nước mắt, cứ vừa đi vừa khóc thút thít cho đến lúc tới nhà. Tối đó bà kèo nhèo mãi, năn nỉ mãi cha tôi tội gì không để tóc, ngả mặn, làm người trần cho sướng cái thân. Tu kiểu này, người ta nói không chịu nổi. Cha tôi chỉ cười, dường như chẳng để tâm. Cả đời người không tranh giành với ai mà như có phép thần thông, chạm vào đâu thì phất lên đến đó. Cơ sở làm hương trầm của người càng phát triển, mẹ tôi càng béo đẹp ra thì lời đàm tiếu của thiên hạ càng rần rần. Cuối cùng, chẳng hiểu vì sao, mẹ bỗng đột ngột bỏ đi mất tăm...

Cô ruột tôi giận lắm bảo: "Mẹ mi là con yêu tinh, khi trước đã phá đời tu của cha mi, chừ lại phá luôn đời tục của ổng". Ai cũng khuyên đăng báo tìm nhưng cha tôi chỉ nói: "Ðừng". Ông không trách móc gì, nhưng có lẽ ông buồn, tiếng tụng kinh đêm khuya nghe chừng khắc khoải. Chao ôi, với những con thuyền khắc khoải ấy, kiếp nào cha mới đến Tây Phương?

Cơ sở làm hương từ đó phó mặc cho cô tôi. Cô tôi cho chặt cây, nhổ cỏ, sửa sang lại cho khu vườn sáng sủa: "Thiệt là hư sự, ai đời lập chùa mà lại trồng hoàng lan trong sân. Mùi hoàng lan là mùi ma, hèn chi ma chướng nó phá cho như thế ni".

Tôi dân dấn nước mắt nhìn người ta chặt cây hoàng lan, cành lá vứt bừa bãi trên mặt đất. Ngày xưa, gội đầu xong mẹ tôi thường hái hoa giấu vào bối tóc cho thơm. Bây giờ người đã đi, hoa cũng không còn...

Năm tôi mười tuổi, có vị Ðại Ðức trên núi về thuyết pháp ở chùa Diệu Dế. Tôi đi theo cô tôi đến nghe. Khi trở về tôi xin xuất gia. Cha tôi bảo: "Kinh sách ở đây, chuông mõ ở đây, con còn đi đâu?". Tôi chỉ lắc đầu...

Nơi thầy tôi ẩn tu là Bích Vân am - am Mây Biếc. Mười năm khai sơn, thầy đã cùng đồ đệ trồng hơn hai chục mẫu bạch đàn và ba ngàn giò phong lan đủ loại. Các sư huynh dạy tôi chăm hoa, tưới cây mỗi sáng. Buổi chiều đi học ở trường Nam Giao. Năm mười lăm tuổi, tôi bắt đầu chướng tính. Sư huynh hạch tôi: "Bạch thầy, Ðăng Ninh trốn học, la cà ở quán cà-phê Tím. Người quanh đó ai cũng chê cười, họ nói cô ruột Ninh làm hương giàu có, cúng dường nhiều tiền nên thầy thả cho Ninh tha hồ tự tung tự tác". Tôi ức, lầm lì không nói, thầy cũng không quở. Tính thầy rất nghiêm, không mấy khi la rầy mà đồ đệ ai nấy tuân lời răm rắp. Chỉ riêng với tôi, không hiểu sao thầy đặc biệt khoan thứ. Sợ thầy phạt, đợi lúc sắp vào tụng kinh, tôi biện bạch: "Bạch thầy, ngày xưa cha con thường bảo: tu trên núi dễ, tu giữa chợ mới là khó. Không ở giữa đời làm sao hiểu đời đục mà tránh?". Thầy hỏi: "Ai bảo con là đời đục? Ðời không đục, không trong". Tôi hụt hẫng, không hiểu ý thầy định nói gì?

Tu trên non bây giờ thật ra cũng không phải dễ. Thầy tôi tránh đời vào núi sâu, nhưng rồi vườn lan Mây Biếc nổi tiếng quá nên người trần lại kéo lên thưởng ngoạn. Thứ bảy, chủ nhật, học trò đạp xe lác đác trắng trên con đường mòn tới thảo am. Mấy cô nữ sinh nhỏ tuổi mê hoa ngẩn ngơ ngắm bông súng tím trong hồ, chạy vào đến tận hiên, chỗ thầy ngồi viết sách. Thầy không quở, cũng không ngẩng lên nhìn. Một cô bé chạy đến gần tôi, nhìn làn sương li ti mà tôi đang xịt lên những chồi đang đơm nụ. Cô hỏi tôi tên hoa, tôi giảng: "Ðây là giống Tiểu Hồ điệp, nghĩa là bươm bướm nhỏ. Em thấy không, trông xa chấp chới như đàn bướm cải mầu vàng". Cô chìa hai bàn tay với những ngón búp măng, hứng sương. Tôi cau mày: "Này, đừng nghịch". Cô bé cứ đùa với những bụi nước, chẳng để ý lời tôi. "Anh cứ tưới đi, em cũng là Lan". Tôi cáu, xịt cho nước rơi ướt cả tóc, cả áo cô bé. Mấy cô bạn cười rúc rích, khi về có cô còn nói vọng lại: "Con Lan hên quá, gặp chú tiểu vừa đẹp trai, vừa quậy". Tôi tủm tỉm cười. Sư huynh tôi cáu kỉnh: "Mấy con Thị Mầu đời nay quá quắt lắm. Bay không biết quyến rũ sư tăng là tội đọa địa ngục hử?". Tôi cự: "Người ta chỉ đùa thế, có gì mà gọi là quyến rũ".

Từ đó, vài ba hôm một lần, Lan lại đến giúp tôi tưới hoa. Tôi dạy cho cô biết về phong lan, đấy là cả một thế giới còn đa dạng hơn thế giới người. Phượng Vĩ đỏ rực, Tuyết Ðiểm thì trắng, Vũ Nữ thì như đang múa trước gió. Lan phụng phịu: "Hoa nào cũng có tên riêng, chỉ em không có". Tôi nhìn khuôn mặt cô, đôi mắt trong trẻo với cái miệng cười hồn nhiên như trẻ thơ. "Vậy tôi đặt cho cô một cái tên. Tên cô là Tinh Khôi".

Thầy biết tình thân giữa tôi và Lan. Sư huynh không vui lòng, thầy chỉ bảo: "Không can gì". "Bạch thầy, người này có bạn thì người kia có bạn, rồi con gái kéo đến đầy thảo am, còn cái thể thống gì nữa?". Thầy gật đầu. Chiều lại, tôi mài mực hầu thầy, thầy đem cho tôi xem bộ tranh mười bức vẽ mục đồng chăn trâu: "Ðây là thập mục ngưu đồ, cũng là quá trình tu học của một con người. Trâu không là trâu, mà chính là cái tâm ta đó". Tôi động lòng, hỏi: "Bạch thầy, con xem bức vẽ cuối cùng, không còn trâu chẳng còn người, chỉ còn trăng soi. Vậy cớ gì phải sống trong dây trói. Ngày xưa Tuệ Trung Thượng Sĩ là bậc ngộ đạo mà không kiêng rượu thịt, vì chay mặn chỉ là hình tướng bên ngoài, không can hệ đến sự giác ngộ bên trong". Thầy cười: "Ðúng, con ạ, với bậc đắc đạo là thế. Nhưng khi ta còn là một người phàm, thì cũng như con trâu kia, phải có sợi dây buộc, có người chăn dắt. Ðến khi cái tâm vững rồi, sáng rồi mới có thể như trâu đen thành trâu trắng, không ràng không buộc, chẳng những nhởn nhơ trên cỏ xanh mà còn bay lên đến chín tầng mây". Tôi vái thầy mà thưa: "Con hiểu rồi, nhưng nhà chùa chẳng thể xua đuổi ai. Từ mai con xin thôi không giữ vườn lan nữa".

Mấy hôm sau, Lan thấy sư huynh ra tưới vườn, còn tôi thì chẻ củi. "Anh không thích phong lan nữa sao?". "Không. Muôn hồng nghìn tía, chẳng qua cũng chỉ để nhìn trong chốc lát. Một đời tôi chỉ riêng nhớ hoa hoàng lan". Tôi giảng cho cô bé biết hoa hoàng lan cánh mảnh mai, vàng như mầu chim hoàng yến. Thuở trước, cứ sắp rằm, mồng một, các bà hàng hoa lại đến mua, họ gói hoa trong lá chuối, từng gói nhỏ xinh xinh tỏa thơm ngây ngất. Lan bảo: "Thích ghê, em chưa thấy bao giờ". Ừ, loài cây ấy có lẽ giờ đây đã tiệt giống rồi hay sao, nhiều lần theo sư huynh đi chợ mua bông chuối, tôi để ý tìm mà không thấy nữa. Tôi lớn lên lòng bâng khuâng như thiếu vắng một thứ gì, cứ mơ hồ nhớ nhớ, thương thương...

Cuối năm, anh em tôi kẻ kéo, người đẩy, chở phong lan xuống phố đổi gạo. Ông chủ tịch hội hoa cảnh hài lòng lắm khi thấy những giò mũm mĩm với chồi xanh đầy nụ. Ba bao gạo lớn được bưng ra. "Cha ơi, con có làm một ít bánh trái cây để cúng dường". Tôi nghe tiếng quay lại, sững người vì thấy Lan. Ông chủ tịch âu yếm bảo: "Cúng dường thì phải cung kính. Con phải tự lên chùa lạy Phật mà dâng". Tôi hãi hồn, vội nói: "Thôi thôi, khỏi phiền nữ thí chủ. Nhận ngay ở đây". Lan bật cười, lại cái cười tinh khôi. Rồi Lan nhìn tôi buồn thiu: "Sao lâu nay anh không ra vườn? Em lên chùa, biết anh trong bếp mà mấy chú không cho vào. Riết rồi em buồn không muốn đến nữa".

Mấy buổi sau, tôi theo các bạn cùng lớp vào quán. Lan ngồi ở đó, sau chiếc bàn con bên cửa sổ. Các bạn tôi ai cũng nhìn về phía Lan còn cô bé chẳng nhìn ai, cứ lặng lẽ một mình. Ngồi ở một bàn xa mà tôi như thấy cả bầu trời hoàng hôn tím, tím ngát ngoài kia đang in trong đôi mắt Lan. Mãi đến khi chúng tôi ra về, Lan mới ngoái nhìn, ánh mắt thơ ngây mà não nùng. Bỗng dưng đỏ mặt, rồi tôi thấy hoảng sợ vì mình đã đỏ mặt...

Một người con gái chiều nào cũng ngồi ở quán Tím, chẳng bao lâu đã thành đề tài để bọn con trai bàn tán.

"Con Lan sữa tươi trông xinh vậy chứ nó mắc bệnh, bệnh sợ đàn ông. Ðếch thằng nào đến gần được, nó tránh như tránh tà". "Không phải đâu, nó giữ giá để chờ lấy Việt kiều, thằng Hùng ở Cali về ngày nào cũng trực ở nhà nó". "Giữ giá cái gì, nó ưa thằng Quắn chạy bàn ở cà-phê Tím. Tao thấy nó ngồi một bàn với thằng Quắn, khóc rưng rức". Tôi im lặng, một lát sau mới bảo: "Khó tin". "Ở đời chuyện gì mà chẳng có thể xảy ra" Bạn tôi nói, vẻ ông cụ non - Chiều qua chính mắt tao thấy nó chạy ra sau quầy đưa bức thư cho thằng Quắn".

Ðạp xe về đã đến quá lăng Tự Ðức, tự nhiên tôi bứt rứt không chịu được. Tôi quay xe, đạp về nhà Lan. Mưa phùn lướt thướt trên con đường về Bao Vinh xa tắp. Mẹ Lan hỏi: "Nhà chùa có việc gì mà nhắn cháu lên? Thấy Quắn về nhắn, tôi cho cháu đi ngay rồi". Tôi tái mặt, không kịp chào, đạp xe đi như tên bắn. Tim tôi dội thình thịch vì âm vang những lời của sư huynh khi Lan mới lên thảo am lần đầu: "Cô gái này đẹp đẽ thanh tú nhưng đuôi mắt dài quá, môi mỏng, cổ cao, tai nhỏ. Ðấy là tướng hồng nhan mệnh yểu..." Trời nhập nhoạng tối, tới Nam Giao. Nhìn dáo dác hai bên đường, tình cờ thấy Quắn và Lan cùng ngồi trong quán ốc. Quắn gọi rượu, đang ép Lan uống. Lan lắc đầu. Quắn cố nài. Tôi đi vào, đấm mạnh vào mũi Quắn. "Ðồ lừa đảo. Từ nay chừa cái thói dỗ gái đi". Quay sang Lan, tôi nạt "Ði về!". Không biết Lan có bị một thứ thuốc mê gì không, mặt ngây ngây như bị bỏ bùa. Tôi chở Lan đi. Quắn biết tôi có võ Thiếu lâm nên đành chịu phép, hậm hực, chùi máu mũi nhìn theo, cái nhìn của con thú mất mồi...

Trên đường về, Lan tỉnh lại, gục mặt vào lưng tôi khóc: "Em nhờ Quắn chuyển đến anh nhiều thư, anh có nhận được không?". Tôi cau mặt: "Em khờ lắm, sao lại đi với thằng Quắn?". "Quắn bảo em uống vài chén cho ấm rồi lên đàn Nam Giao chờ Ninh đến". "Em đừng quên, tên em là Tinh Khôi. Ðừng dại dột để bọn lưu manh làm nhơ bẩn". Nước mắt Lan chảy thấm qua chiếc áo lam của tôi, thấm vào đến da thịt. Dừng xe, tôi ngồi xuống vệ cỏ bên đường. Lan ngồi bên tôi. "Ðêm nào cũng nằm mơ thấy anh dắt em đi thăm vườn phong lan. Mình về trồng lan trong sân nhà em đi, có thích hơn không?". Tôi không trả lời, ngắt những cọng cỏ, vò nát trong đôi tay run run. Trên kia, trăng sáng quá, tròn và rực rỡ như chiếc mâm vàng giữa trời. Bỗng nhiên lòng tôi miên man nhớ những câu chuyện cha tôi vẫn kể ngày xưa... "Em có thích nghe chuyện cổ tích không?". "Thích". Tôi kể cho Lan nghe chuyện người tử tù đội chiếc mâm vàng đầy nước đi từ cổng hoàng cung vào trước ngai vua mà không sánh ra ngoài một giọt, Lan nghi ngờ: "Sao có người làm được như thế?". Tôi gật đầu: "Ngày ấy, nhà vua cũng đã hỏi như vậy. Vị thiền sư trả lời: "Bệ hạ đã hứa nếu y làm được thì sẽ tha tội chết. Vì lẽ sống chết của y, nên dù việc khó vô cùng mà y vẫn chăm chăm làm bằng được. Nay nếu bệ hạ cầu giải thoát cũng như người này cầu sống, thì việc tu hành dù khó mấy cũng có thể vượt qua". Lan ngước nhìn tôi, lần đầu tiên tôi nhận ra trong hai cái giếng êm như nhung của mắt cô bé những tia sáng ương ngạnh lạnh lùng. "Em hiểu rồi. Anh xem tu hành là chuyện sinh tử của anh. Vậy nếu em lại xem anh là chuyện sinh tử của em thì sao? Anh và em, ai đi trọn đường, ai bỏ cuộc?". Tôi bảo: "Em nói gì thế? Chuyện sống chết mà nghe cứ như là trò chơi sấp ngửa của trẻ con". Lan cười... Bàn tay nhỏ nắm lấy tay tôi, ngón thon vuôn vuốt như cánh hoa ngậm sữa. Vẻ đẹp này có phải phù du? Vẻ đẹp này là sắc hay là không? Chỉ thấy ngợp vì trăng. Trăng sáng quá. "Thôi, về đi em". Tôi đạp xe, trước mặt tôi chập chờn lấp lóa những con đường. Những mê lộ giữa đạo và đời, giữa ma và Phật...

Việc lộn xộn ở quán ốc chẳng mấy ngày đã đồn đến chùa. Cô tôi biết, tốc lên ngay. Tôi bảo: "Cô đừng lo. Chẳng có chuyện gì đâu". "Không có lửa, sao có khói, ¡n ốc, đánh lộn, giành gái. Thế còn gì là tu hành? Tau mà gặp con ma nữ đó, tau tước từ dưới tước lên". Tôi ngẩn người một lúc rồi hiểu ra, không nín được cười. Cô bực tức: "Cháu tưởng chuyện gì cũng cười là xong sao?"

Quả là chuyện không thể cười mà xong. Mấy hôm sau, gia đình Lan mời tôi về.

Con ma nữ" đã uống hai mươi viên thuốc ngủ, may sao nhà biết được chở đi cấp cứu. Mẹ Lan chắp tay lạy tôi như lạy Bồ Tát: "Bác biết tính con Lan lắm, từ nhỏ nó đã nói là làm, đã làm là làm tới cùng. Sợ e cứu thoát lần này, nó lại tự sát lần nữa. Con cứu nó cho bác đi con". Tôi cuống quýt: "Bác bảo con làm sao được?". Con cứ giả vờ ừ đi, bây giờ nó mới lớn, tính còn ngông cuồng, vài ba năm nữa chững chạc rồi tự nhiên nó hiểu ra". Ông chủ tịch hội hoa cảnh mắt đỏ au, nhìn tôi chờ đợi một lúc rồi bảo vợ. "Nói như bà cũng khó. Chú Ninh đây tướng mạo khôi ngô, trước sau rồi sẽ có phước được che lọng vàng. Lẽ nào vì con mình mà để người ta mang tai mang tiếng". Tôi thở dài: "Cháu đi tu không phải là mong lọng vàng che đầu. Chỉ vì nguyện giữ thân trong sạch để tụng cho mẹ cháu một nghìn lần kinh Thủy Sám". Nhớ tới mẹ, tôi bất giác đau đớn trong lòng, đứng dậy đi...
Tôi về chùa, từ ấy không đi đâu. Thầy bảo: "Sao con bỏ học?". Tôi nói: "Suối ở xa, con muốn ra triền núi đào giếng". Tôi tự đày mình trong những nhát cuốc trên sỏi đá, đêm về tụng kinh, vẫn đôi khi chợt nghe tiếng mình khắc khoải. Có lúc nửa đêm chợt tỉnh, thấy thầy ngồi bên giường, lâm râm niệm chú. Tôi hốt hoảng vùng dậy: "Bạch thầy". Thầy tôi bảo: "Con giật mình, nói mê luôn, hất tung cả chăn". Tôi nói: "Con tỉnh rồi. Rước thầy đi nghỉ, con xin ra bệ Phật niệm Cầu An". Thầy lặng lẽ một lúc, rồi bảo tôi: "Tâm không an, có cầu cũng vô ích". Tôi gật đầu thú nhận. Bao nhiêu đêm, cứ chợp mắt là thấy Lan hiện ra, mảnh dẻ, thanh thoát, đầu đội chiếc mâm vàng sóng sánh nước đi thẳng đến bờ vực. Tôi nghe tiếng thét của nàng vang động cả giấc mơ, nàng nhào xuống rơi thẳng vào không gian mênh mông như chiếc lá lìa cành trước gió. "Thầy ơi, nếu vào Niết bàn mà phải đạp lên một chiếc lá, Phật có làm không? Xin thầy cho con hay, trời đất nặng hơn hay chiếc lá nặng hơn?". Thầy nhìn vào mắt tôi: "Chỉ có con tự trả lời được thôi. Ngày mai con hãy về, cứ nhìn thẳng vào nghiệp duyên mà tự quyết định lòng mình". Tôi lắc đầu: "Thầy quên sao? Con đã thề khi nào đào xong giếng mới xuống núi".

Ra xuân, đường lên núi khô ráo. Hai tay tôi ướt bùn đỏ, những giọt nước đầu tiên đã ứa ra từ lòng đất sâu. Tôi chạy về chùa, định vào trình thầy nhưng người đang làm lễ. Có người thí chủ dâng hương trong bệ Phật, mùi trầm mới thơm thơm trong không gian.

Ðang dội nước rửa tay, tôi nghe có người bước đến. "Chú Ninh!".
Tôi ngẩng lên. Mẹ của Lan. "Bác lên chùa cầu cho em đi bình an. Có cái này, em nó gửi lại...". Bà đưa cho tôi một cái túi nhỏ, rồi vừa quay đi vừa đưa khăn lau mắt.

Những dòng chữ trong thư, mảnh mai và run run như những cánh lan.

"Bốn trăm ngày chờ anh ở quán Tím, cuối cùng em cũng hiểu ra là mình thua cuộc. Ðã đi mà chẳng tới, lẽ ra thì phải chết. Nhưng em chết thì anh làm sao yên lòng đi trọn con đường tu. Vì vậy, em đã quyết định lấy chồng xa xứ. Trong cái túi này là cây hoàng lan con, em nguyện tìm cho anh bằng được rồi mới ra đi. Em vẫn nhớ lời anh nói, một đời anh chỉ thích hoàng lan...

Người ta cứ bảo là em khôn, lấy ông Việt kiều đi Tây đi Mỹ cho sướng chứ theo chi chú tiểu trọc đầu. Nhưng đi Tây đi Mỹ không phải là chí nguyện của em. Lấy một người mình không thương, đến một nơi xa lạ với em còn khổ hơn là chết. Xin anh hãy tụng cho em một lần kinh cầu siêu thoát, một lần thôi...".

Bất giác, tôi òa khóc. Nước mắt theo nhau lăn trên má tôi như ép cho hết những dòng tục lụy cuối cùng. "Cứ khóc đi con" - Thầy vỗ về khi thấy tôi luống cuống che mặt - Thầy chưa nghe nói gỗ đá thành Phật bao giờ". Tôi nức nở: "Bạch thầy, thầy có cho con trồng cây hoàng lan không?"

Thầy bảo: "Cỏ cây vô tội, sao mình không thể bao dung?". Rồi một tay dắt tôi, một tay cầm túi cây đến bên góc vườn, thầy tự mình trồng xuống.

Tôi tưới cây bằng nước giếng chùa. Hoàng lan lớn lên, năm này qua năm khác, nở hoa vàng mong manh. Mong manh như tất cả những gì đẹp trên thế gian.

Tôi cầm lòng thôi thương, thôi nhớ.




Trần Thùy Mai
Nhóm các nhà nghiên cứu trường Đại học California, thành phố Los Angeles (Mỹ) đã phát hiện ra một tác dụng tuyệt vời của việc thiền định là làm tăng chất xám và kích thích sự phát triển một số vùng của bộ não.

Các nhà khoa học đã cho quét não của một nhóm 22 người luyện hàng ngày từ 10-90 phút các môn thiền khác nhau như Zazen (thả lỏng cơ thể và tạo trạng thái trống rỗng trong ý nghĩ), Samatha (tập trung ý nghĩ và tạo trạng thái bình yên, thanh thản), và Vipassana (nhìn sâu vào bên trong thực tế tự nhiên), và não của 22 người khác không tập thiền để làm đối chứng.

Kết quả, họ đã phát hiện ra trong não những người thiền định trong thời gian dài vùng hippocampus, một số vùng thuộc vỏ thùy não trán, thalamus cũng như các nếp cuộn vùng thái dương của não bộ - tất cả những phần chịu trách nhiệm điều chỉnh cảm xúc của con người - đều lớn hơn so với những phần tương ứng trong não những người không thiền định.

Theo ông Luders, nhà nghiên cứu hàng đầu thuộc viện nghiên cứu não đồ của trường Đại học California, có lẽ chính điều này giải thích tại sao những người thực hành thiền đều đặn trong thời gian dài lại có được khả năng đặc biệt là tạo ra các cảm xúc tích cực, duy trì được thăng bằng tâm lý và cách hành xử đúng mực.

Theo: vietnam+


Nhớ mùa đông ấy đã xa
Cũng mùa cây cải nở hoa khắp đồng
Em ngồi giặt áo bên sông
Mây bay soi bóng, nước trong in hình

Ai qua bắc nhịp cầu tình
Sợi tơ duyên phận nối mình với ta
Lời yêu rạo rực màu hoa
Trăm năm thề chẳng phôi pha sắc vàng

Tình em gửi trọn cho chàng
Dù cho xuống biển, lên ngàn quản chi
Kể từ cái buổi chia ly
Sầu đong thương nhớ, hoen mi ngậm ngùi…

Chàng đi thăm thẳm phương trời
Bến xưa em vẫn đợi người trong mơ
Ủ hương vào những vần thơ
Nụ hoa khép lại ngẩn ngơ nhói lòng

Chàng đi trả nợ tang bồng
Biết còn giữ trái tim hồng em trao?
Cải vàng trong nắng nao nao
Chiều nay có kẻ nghẹn ngào nhớ ai…


Trần Nguyễn Dạ Lan



Theo mình có lẽ nên đổi tên cuộc thi như vậy mới phù hợp. rolling on the floor Đời lắm đứa khùng thật.sick Nhìn mặt cụ Quốc Trung cứ nghệt ra, lại còn "cười đểu" nữa rolling on the floor Đạo diễn "Dũng khùng" chắc vái thằng này làm sư phụ luôn devil


Kết thúc các mặt hàng đì zai từ pig base trong tháng 8 vừa qua. Mấy con này là tranh thủ thời gian nông nhàn ở văn phòng :)) =))


Fox
Author : Pham Dieu Huy
01 uncut square paper size: 18x18cm




Rabbit
Author : Pham Dieu Huy
01 uncut square paper size: 18x18cm




Dog
Author : Pham Dieu Huy
01 uncut square paper size: 18x18cm



Làm sao quên được tuổi thơ
Tuổi vàng, tuổi ngọc – tôi ngờ lời ai
Thưở ấy tôi mới lên mười
Còn em lên bảy, theo tôi cả ngày
Quần em dệt kín bông may
Áo tôi đứt cúc, mực dây tím bầm
Tuổi thơ chân đất đầu trần
Từ trong lấm láp em thầm lớn lên
Bây giờ xinh đẹp là em
Em ra thành phố dần quên một thời
Về quê ăn Tết vừa rồi
Em tôi áo chẽn, em tôi quần bò
Gặp tôi, em hỏi hững hờ
“Anh chưa lấy vợ, còn chờ đợi ai ?”

Em đi để lại chuỗi cười
Trong tôi vỡ… một khoảng trời pha lê
Trăng vàng đêm ấy, bờ đê
Có người ngồi gỡ lời thề cỏ may …


Phạm Công Trứ
Caller: Hello, can I speak to Annie Wan?
Operator: Yes, you can speak to me.
Caller: No, I want to speak to Annie Wan!
Operator: Yes I understand you want to speak to anyone. You can speak to me. Who is this?
Caller: I'm Sam Wan. And I need to talk to Annie Wan! It's urgent.
Operator: I know you are someone and you want to talk to anyone! But what's this urgent matter about?
Caller: Well... just tell my sister Annie Wan that our brother Noe Wan was involved in an accident. Noe Wan got injured and now Noe Wan is being sent to the hospital. Right now, Noe Wan is on his way to the hospital.
Operator: Look, if no one was injured and no one was sent to the hospital, then the accident isn't an urgent matter! You may find this hilarious but I don't have time for this!
Caller: You are so rude! Who are you?
Operator: I'm Saw Ree.
Caller: Yes! You should be sorry. Now give me your name!
Operator: That's what I said. I'm Saw Ree.
Caller: Oh my God !
Tặng trọn bộ 5CDs, hàng lossless nên file bự nhé bà con



Mild Mood



Download:
Part 1
Part 2


Romantic Mood



Download:
Part 1
Part 2


Serene Mood



Download:
Part 1
Part 2


Soft Mood



Download:
Part 1
Part 2


Warm Mood



Download:
Part 1
Part 2





Dương Cưu (21/3 - 19/4)

Tháng 9 này, đặc biệt là những ngày đầu tháng , bạn sẽ nhận được những bất ngờ hoặc một số tín hiệu rất thú vị và quan trọng.

Tháng 9 là thời điểm quan trọng cho các mối quan hệ, đặc biệt là cuối tháng. Tháng này sẽ có một số sự kiện khá bất ngờ và có sự đảo ngược. Vào khoảng giữa tháng sẽ là thời điểm tự tin nhất của các bạn.

Nửa sau của tháng, bạn sẽ phải làm việc trong cường độ cao và các bạn sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề đấy, thế nhưng nếu các bạn có niềm đam mê, ưa thử thách thì đây sẽ là cơ hội để các bạn thể hiện mình.


Kim Ngưu (20/4 - 20/5)

Các mối quan hệ là trọng tâm chủ điểm của các Kim Ngưu tháng này, có lẽ là vì một sự cuốn hút nào đó ở chỗ làm bạn vừa cảm nhận được bỗng chốc trở nên thân thiết và riêng tư hơn.

Ngày 8/9, tình yêu bắt đầu trở nên mông lung và mơ hồ hơn với bạn.

Những mối quan hệ đã có từ lâu sẽ trở nên sâu sắc hơn và mệt mỏi nữa, vì gần như là bạn sẽ phụ thuộc tuyệt đối vào những người đó. Những dấu hiệu tự nhiên này đưa ra giả định là khát vọng nuôi dưỡng vầng hào quang trong tình yêu của bạn là quá lớn.


Song Sinh (21/5 - 21/6)

Tháng 9 đánh dấu giai đoạn bắt đầu một thời kỳ bận rộn và bạn sẽ có một khối lượng choáng ngợp các nhiệm vụ gia đình cần hoàn thành.

Tuần đầu tiên của tháng là giai đoạn li kì nhất vì bạn sẽ đụng đầu với một người luôn coi rằng anh ta là bá chủ thế giới. Mặt khác, đây cũng là giai đoạn tư duy của bạn bừng sáng.

Vào ngày mùng 8 tháng 9, bạn đã sẵn sàng để tiến hành dự định nào đó với bản thân mình và điều này làm cho nhịp điệu cuộc sống của bạn ổn định hơn nhiều lần.

Sẽ có rất nhiều biến chuyển trong công việc của bạn tháng này, những cộng sự mới gia nhập nhóm sẽ mang lại bầu không khí đầy nhiệt huyết cho bạn và hãy lưu ý đến một trong những người đồng nghiệp nữ có thể đang thiệt thòi và cần sự giúp đỡ. Đây cũng là một giai đoạn thích hợp để quan tâm đến cốt lõi những vấn đề gây nên sự kém hiệu quả trong công việc và giải quyết chúng.


Cự Giải (22/6 - 22/7)

Phần lớn tháng 9, cuộc sống của bạn sẽ liên quan đến 3 việc: tổ chức, tổ chức và tổ chức. Vào ngày 8 tháng 9, sẽ có một số lượng kinh khủng những sự việc trong quá khứ cần phải đối chiếu, nghiên cứu hoặc giải quyết.

Từ ngày 23, sẽ có một sự thay đổi cực lớn trong cuộc sống của bạn vì bạn sẽ tập trung mọi chú ý của mình về ngôi nhà của mình và các mối quan hệ trong gia đình. Đây là một giai đoạn khó khăn vì không hiểu sao bạn lại cảm thấy đôi chút không thoải mái và mất nhuệ khí. Nhưng đây cũng là lúc mà các kế hoạch nghề nghiệp bắt đầu đi vào quỹ đạo hiệu quả của mình.

Cuối tháng 9 là thời điểm hoàn hảo cho việc tập trung trí tuệ và sức mạnh tập thể trong nhóm để định hướng cho những kế hoạch dài hơi thật ổn định và phát triển.


Sư Tử (23/7 - 22/8)

Tháng 9 là thời điểm bạn cần chú trọng vào sắp xếp tài chính của mình, lo liệu các công việc về hành chính khác, từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Stress có thể sẽ tăng dần khi càng vào sâu trong tháng. Nguyên nhân có thể do bản thân bạn đang nôn nóng và muốn mạo hiểm thử sức với những giới hạn.

Ngày 23 tháng 9 sẽ có những thay đổi linh hoạt trong con người bạn, nhất là trong tư tưởng, hoặc du lịch, hoặc mở rộng những giới hạn của bạn bằng cách này hay cách khác. Rất có thể bạn sẽ cảm thấy mình thật là non nớt và thiếu tự tin. Cuối tuần ngày 25 là lúc cái tôi của bạn sẽ có thể bị tổn thương, nhưng đây thực sự là thời gian tốt để loại bỏ những điểm yếu cá nhân và đạt được sự đồng thuận.


Xử Nữ (23/8 - 22/9)

Đầu tháng 9, vị thế của bạn sẽ được nâng cao. Đây cũng chính là khoảng thời gian mà bạn thể hiện thế mạnh của mình - sự chăm chỉ, và một cái đầu có khả năng nắm bắt và tổ chức tuyệt vời. Ngày 8/9 là khoảng thời gian mà mọi người tìm đến bạn để được giúp đỡ.

Đầu tháng có thể bạn sẽ hơi căng thẳng nhưng đến cuối tháng 9, hầu hết mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của bạn. Duy chỉ có một điều khó đoán biết được đó là lĩnh vực tình cảm. Tình trạng sau khi thay đổi sẽ kéo dài cho đến mùa xuân sang năm. Điều này cũng có nghĩa là một vấn đề cũ mà bạn không thích thú gì sẽ trở lại vào cuối tháng và bạn phải tìm cách để đối phó với nó.


Thiên Bình (23/9 - 22/10)

Tháng 9 là tháng bắt đầu với những giấc mơ về tình yêu. Đời sống tình cảm của các bạn trong tháng 9 này có rất nhiều biến động. Tuy nhiên có vẻ như sự thay đổi là theo chiều hướng tốt. Chuyện tình cảm của các bạn có xu hướng biến đổi và ngày càng có thêm nhiều sự gắn bó giữa 2 người.

Tháng 9 này cũng là thời điểm bạn nên tập trung nhiều vào công việc và chăm lo đến tình hình kinh tế của bạn. Ngày 23, là ngày dành cho việc mở rộng các mối quan hệ. Những thách thức xảy ra bây giờ có thể sẽ không giải quyết được trọn vẹn nhưng các bạn vẫn nên cố gắng hết mình.


Bò Cạp (23/10 - 21/11)

Đây là một tháng đầy sự kiện đối với bạn, và tập trung nhiều nhất vào các mối quan hệ . Vào ngày 14 của tháng, bạn dường như cảm thấy có một nguồn sức mạnh mới, và sự quyết đoán để làm chủ cuộc sống của mình, có được điều này là do có sự ảnh hưởng của một ngôi sao Hỏa chiếu vào Bọ Cạp. Lúc này, lợi ích của sự hòa hợp không còn đủ để giữ cho bạn tiếp tục thỏa hiệp nữa.

Càng vào sâu trong tháng Bọ Cạp càng có khả năng bắt kịp và tìm được một cộng sự rất giống mình, có thể thậm chí sẽ là một tri kỉ mà bạn đang kiếm tìm. Bạn cảm thấy hoàn toàn làm chủ được bản thân, và những người trong nhóm thì dường như hơi phụ thuộc vào bạn quá mức đấy! Hóa ra là tháng này mọi thứ đi theo chiều hướng phức tạp hơn bạn nghĩ, và những người đang yêu rất dễ lơ là với công việc kinh doanh của mình, điều đó có nghĩa là bạn cần phải có cách riêng của mình để giải quyết mọi chuyện. Và cũng bởi vì, những đối tác hay cộng sự của của bạn chưa thể vượt qua thời kỳ khó khăn cho đến hết tháng 1/2011.


Nhân Mã (22/11 - 21/12)

Tháng 9 là lúc Nhân Mã cần sắp xếp lại mọi thứ, bao gồm cả công việc và các mối quan hệ.

Vào ngày 19 sẽ có thể có một sự kiện hiếm hoi xảy ra đấy. Đó là một sự kết hợp vô cùng sáng tạo và đầy cảm hứng, có thể mở ra một sự thay đổi tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng.

Thời điểm này là thời điểm có thể ước mơ của Nhân Mã sẽ có cơ hội được thực hiện, những điều tốt đẹp sẽ xuất hiện, sẽ có sự thay đổi nào đó rất tốt đẹp trong gia đình bạn. Trong khoảng thời gian giữa tháng, bạn có thể xóa tan hết mọi sự mệt mỏi và khó chịu của mình nữa đấy.

Vào ngày 23 có thể bạn nên lên kế hoạch cho một chuyến du lịch hoặc là đi dã ngoại đâu đó. Thời điểm cuối tháng 9 là thời điểm tốt cho việc thay đổi công việc của bạn. Tuần cuối cùng của tháng có thể mang lại một số trục trặc và khủng hoảng trong sinh hoạt của bạn tuy nhiên không có gì đáng lo ngại hết.


Ma Kết (22/12 - 19/1)

Tháng này, sẽ có những áp lực và căng thẳng xảy ra trong gia đình bạn. Mặt khác, đây là khoảng thời gian phù hợp để học nghiên cứu một vài thứ khác thường những thứ có thể đã thu hút bạn từ trước nhưng bạn chưa làm được.

Bạn trở nên nối bật với biểu tượng của sự viên mãn, đầy sức mạnh, và bên trong bạn là một quyết tâm cứng cỏi chưa từng có rằng sẽ tiếp tục bước đi theo cách của bạn, bởi vì đó chính là cách tốt nhất cho tất cả.

Vào những ngày cuối cùng của tháng, bạn mang hình ảnh của một nhà lãnh đạo với quyền lực bị suy yếu. Chỉ có đoàn kết bạn mới có thể thành công, và thỏa thuận với mọi người là cách khôn ngoan hơn, hãy chia sẻ quyền lãnh đạo cho cả những người khác nữa nhé! Các cộng sự của bạn có vẻ như sẽ gặp khủng hoảng, nhưng họ sẽ vượt qua được nhờ sự giúp đỡ của chính bạn đấy!


Bảo Bình (20/1 - 18/2)

Bạn sẽ có được những phút giây thật nhẹ nhàng hiếm hoi sau 1 thời gian dài, khi đã thoát khỏi mọi ràng buộc và khó khăn đã ở lại đằng sau. Đầu tháng 9 là thời điểm tốt để giải quyết các vấn đề tài chính và làm việc với những người cầm quyền. nhưng trọng tâm vẫn là độc lập tài chính.

Sự nghiệp của bạn đang phát triển mạnh mẽ, và bạn có thể bỏ đi những công việc đã khiến bạn phát ngán và tập trung vào những việc bạn làm tốt. Khả năng tâm lý bẩm sinh của bạn đang làm việc tốt và nó sẽ giúp bạn đối mặt những người độc tài và có ảnh hưởng to lớn đến cuộc đời bạn. Cuối tháng này tốt cho các mối quan hệ, và thích hợp để đi du lịch với bạn bè hoặc người yêu. Những người đang gặp khủng hoảng sẽ tìm đến bạn để xin hướng dẫn.


Song Ngư (19/2 - 20/3)

Tháng 9 của bạn sẽ ngập tràn hào hứng và sức mạnh. Khoảng thời gian từ tháng 9 đến tháng 1 sẽ là lúc bạn làm mới niềm tin của mình vào những thay đổi tích cực và dũng cảm, thậm chí còn tìm được nhiều cảm hứng hơn để tạo ra một tương lai nhiều hấp dẫn cho bản thân.

Nếu những ham muốn về sự tự do và phiêu lưu thức dậy thì bạn sẽ không thể quay trở lại sự tồn tại an toàn và yên lành như trước. Điều này có thể giúp bạn có 1 tương lai sáng lán.

Gần cuối tháng 9 sẽ có nhiều cơ hội, tuy rất có thể sẽ phương hại đến những mối quan hệ, nhưng lại liên quan đến công việc và mang lại những chuyến đi. Các đối tác (bạn bè) sẽ do dự về các kế hoạch của bạn, nên đừng hy vọng họ sẽ ủng hộ hết mình.


Cầu Thủy Tinh