Mắt em mưa xuống kinh thành
Đừng nhìn anh với bóng hình đêm xưa
Vòng tay để lạnh mùa Thu
Hàng mi xanh bỗng sa mù biển khơi.
Ngậm ngùi dư vị làn môi
Đừng cho anh nhớ nụ cười trầm hương
Giận hờn vai nhỏ mây vương
Lỏng vòng ôm nhịp tay cuồng tiễn đưa.
Ánh đèn Thu muộn giăng mưa
Gót chân hồng ngọc che mờ không gian
Xin hồn hoa trắng dung nhan
Đừng ngăn biên giới cung đàn hương bay.
Lời ca nước mắt lưu đày
Xa em đàn cũng hao gầy thanh âm
Chia đôi mái tóc trăng rằm
Lìa vai dã thảo, gọi thầm tên nhau.
Đàn ơi !hồn ngọc về đâu?
Ngón tay xé lụa còn đau nét cười?
Xin Em nếp áo ngàn khơi
Chút mây bay lẫn dáng đời hôn mê.
Chiều tàn khóc mắt Thu đi
Nhạt hơi Em thở, còn gì trong anh?
Riềm mi khuất bóng ngàn xanh
Môi em còn đọng nửa vầng trăng say.
Tuổi xuân ép giữa lòng tay
Xin em đừng gợn nét mày sương sa
Lệ nào kết ngọc trong hoa?
Đóa hôn thần khải chưa nhòa sắc hương.
Ngủ vùi cơn sốt trùng dương
Tiếng ca lạc phách, cung đàn mê cung
Chập chờn nỗi nhớ thêu nhung
Giấc mơ xõa cánh bướm rừng theo Em...
(Đinh Hùng)
Post a Comment